Lông mày của Thân Đồ Xuyên khẽ nhúc nhích, còn chưa kịp lên tiếng, Quý Thính đã rời đi.
 
“Điện hạ, bây giờ chúng ta về phủ luôn chứ?” Phù Vân hỏi.
 
Quý Thính cụp mắt xuống: "Đi tới võ đài."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phù Vân sửng sốt: "Tại sao?"
 
“Đã nhàn rỗi lâu như vậy, cũng nên làm chuyện gì đó nghiêm túc.” Quý Thính thản nhiên lên tiếng. A Giản ngày càng lớn, nàng cũng không thể giấu hắn mãi được, đây cũng chuẩn bị vì lúc hắn lộ diện.
 
Tuy rằng Phù Vân không hiểu rõ mục đích của nàng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, phân phó phu xe đi tới võ đài.
 
Thời tiết càng ngày càng nóng, thân thể Quý Văn càng ngày càng yếu, phải ngủ cả một ngày mới có thể tỉnh táo được nửa ngày, nếu không sẽ chóng mặt buồn nôn, thậm chí còn không xem được tấu chương. Để có thể giải quyết công việc triều chính một cách bình thường, y chỉ có thể dành phần lớn thời gian cho việc nghỉ ngơi, thời gian còn lại tinh thần tốt tập trung xử lý toàn bộ việc triều chính.
 
Kiên trì như vậy sau hơn một tháng, y cảm thấy như vậy cũng không phải là cách cho nên bắt đầu tìm cách giải quyết, thái y viện cũng không thể chữa khỏi bệnh của y, y liền đem toàn bộ hy vọng ký thác vào việc cầu thần bái phật, vì vậy cả ngày hậu cung sương khói lượn lờ, trên mặt đất nơi nơi đều có thể thấy được kinh văn sao chép.
 
Thời gian y tỉnh táo cũng không còn nhiều, hiện tại hầu như phần lớn thời gian đều tụng kinh, lễ Phật, không còn lòng dạ nào để ý tới chuyện triều chính, vì vậy mọi việc đều giao cho Thân Đồ Xuyên, hiện tại trong tay Thân Đồ Xuyên đang nắm thực quyền.
 
Quý Thính cũng không nhàn rỗi, cả ngày đều nhốt mình ở võ đài bày binh bố trận, chỉ đạo đám người Lý Tráng sử dụng binh pháp. Mặc dù đã lâu không cầm quân nhưng thanh danh của nàng trong tam quân vẫn không hề giảm, hiện giờ lại dành hơn phân nửa thời gian trong quân đội, bất luận là chúng võ tướng hay binh sĩ tam quân, đều phục tùng theo nàng nói một không dám làm hai.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những việc này của nàng động tĩnh rất lớn, dù muốn giấu cũng khó mà giấu được, cứ tưởng rằng Quý Văn sẽ nhanh chóng tìm nàng nhưng điều kỳ lạ là y vẫn không hề có động tĩnh.
 
… Cầu thần lễ Phật đến nỗi đầu óc cũng hỏng theo rồi?
 
Quý Thính càng nghĩ lại càng cảm thấy nghi hoặc, nàng nhất định phải vào cung thử thăm dò y xem.
 
Khi nàng vào cung, Quý Văn vẫn đang ngủ say, nàng đành phải chờ bên ngoài thiên điện, chờ mãi chờ mãi, lúc sau nàng mới chỗ đặt tấu chương, nàng dừng một chút, liếc mắt nhìn xung quanh sau khi xác định không có người, mới cất bước tiến lên trước cầm lấy lật xem.
 

Tấu chương từ trước đến nay đều sẽ phân thành hai chồng một bên của văn thần, bên còn lại của võ tướng, nàng tùy tiện cầm lấy tấu chương của hai võ tướng lật xem, sau đó trực tiếp đặt lại, rồi quay sang nhìn tấu chương của văn thần.
 
Xem đi xem lại, đều là chút chuyện dân sinh, thỉnh thoảng cũng sẽ có triều thần tấu tội, dường như tất cả đều bình thường…
 
Nhưng Quý Thính lại cảm thấy có chỗ không thích hợp.
 
Sau khi đọc hết hơn mười cuốn tấu chương, lông mày của nàng dần dần nhăn lại. Mấy ngày nay nàng luyện binh, đám văn thần không thể không biết, nhưng hiện tại sao không có một tấu chương nào tố cáo nàng?
 
Tầm mắt của nàng vô tình lướt qua một hộp, đột nhiên chú ý tới vẫn còn mấy bản tấu chương ở một góc, nàng lập tức cầm lên xem qua, tất cả đều tố cáo chuyện mấy ngày luyện binh gần đây của nàng.
 
"Xem trộm tấu chương là tội chết, điện hạ không sợ mất mạng ở chỗ này sao?"
 
Phía sau truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng, Quý Thính dừng một chút, đem tấu chương đặt về chỗ cũ, sau đó quay đầu nhìn về phía người đi tới: "Ngươi vào lúc nào vậy?"
 
“Khi điện hạ lật xem bản tấu chương thứ nhất.” Thân Đồ Xuyên lạnh giọng nói.
 
Quý Thính mím môi: "Hoàng Thượng muốn ngươi xử lý những chuyện này?"
 
"Phải."
 
Quý Thính nhìn hắn một cái: "Tại sao những tấu chương tố cáo bổn cung lại để riêng một góc?"
 
“Sau khi phân loại sẽ để Hoàng Thượng xử trí.” Thân Đồ Xuyên đáp.
 
Quý Thính giương mắt nhìn hắn: "Ồ? chuyện bổn cung luyện binh cũng không phải ngày một ngày hai, vì sao đến bây giờ Hoàng Thượng còn chưa xử trí."
 
Thân Đồ Xuyên không nói.
 
Quý Thính nheo mắt lại, chậm rãi đi đến trước mặt hắn: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

 
Thân Đồ Xuyên yên lặng nhìn nàng.
 
“Thân Đồ gia cũng đã lấy lại được trong sạch cùng công lý, hiện giờ đã thực hiện được, ngươi vẫn còn ở lại triều đình, là bởi vì không nắm được quyền lực trong tay hay vẫn còn mưu đồ nào khác?” Quý Thính tiến lên đến khi cách hắn còn một bướcc liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, "Thân Đồ Xuyên, ngươi muốn cái gì?"
 
Thân Đồ Xuyên trầm mặc hồi lâu, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Nếu như ta muốn cả thiên hạ của Quý gia, ngươi sẽ cảm thấy như thế nào?"
Quý Thính mỉm cười: "Ngươi không cần phải nói cho ta biết, sống lại một lần nữa, ngược lại dã tâm của ngươi quá lớn."
 
“Nếu ta nhất định muốn thì sao?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
 
Nụ cười trên mặt Quý Thính tắt dần: "Hôm nay ta cũng không quan tâm người ngồi vào vị trí này là ai, căn bản ta không cần, nhưng ngươi là một kẻ ngoại tộc nếu nghĩ muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, dòng dõi hoàng thất như ta đương nhiên không phục, đến lúc đó xảy ra nội chiến, người phải chịu khổ vẫn là dân chúng.”
 
"Nếu đã như vậy thì quên đi," Thân Đồ Xuyên cụp mắt xuống, "Dù sao ta cũng không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế này."
 
Quý Thính cau mày, đang định nói thêm gì đó, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở miệng vết thương trên cổ tay hắn, sắc mặt nàng lập tức lạnh đi, nắm lấy tay hắn.
 
Thân Đồ Xuyên không ngờ rằng nàng lại đột ngột hành động như vậy, chờ tới khi kịp phản ứng lại thì cổ tay áo đã bị nàng vén lên.
 
Nhìn những vết sẹo cũ  mới chồng chất trên đó, ánh mắt Quý Thính trở nên lạnh lùng: "Ai làm ngươi bị thương?"
 
“Ngồi ở địa vị cao, nhất định sẽ bị người căm ghét.” Thân Đồ Xuyên bình tĩnh rút cổ tay ra, nhẹ nhàng kéo tay áo xuống.
 
Quý Thính lại lên tiếng, trong giọng nói mang theo tức giận: "Những vết thương này rõ ràng không phải ngày một ngày hai mà có, sao có thể là do thích khách gây ra được, ngươi mau nói thật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"
 
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, một lúc lâu sau đột nhiên hỏi: "Ta bị điện hạ xa cách như thế, vì sao điện hạ còn muốn lo lắng cho ta?"
 
“… Bổn cung đang hỏi ngươi, ngươi đang nói cái gì vậy?” Quý Thính khó chịu.

 
Lông mày của Thân Đồ Xuyên khẽ nhúc nhích, đang định nói gì đó thì một tiểu thái giám đột nhiên tiến vào, Quý Thính lập tức buông hắn ra.
 
“Điện hạ, Thân Đồ đại nhân, Hoàng Thượng đã tỉnh.” Tiểu thái giám vội vàng nói.
 
Quý Thính liếc nhìn Thân Đồ Xuyên một cái, cau mày nhìn Quý Văn. Lúc nào nàng cũng nghĩ đến vết thương của Thân Đồ Xuyên, lúc nói chuyện với Quý Văn cũng lơ đễnh, sau khi thử thăm dò quả thật Quý Văn không biết chuyện mình luyện binh thì liền lấy cớ rời đi.
 
Nàng vừa đi, tên tiểu thái giám vừa rồi liền đi vào thì thầm vào tai Quý Văn vài câu, sắc mặt Quý Văn lập tức lạnh đi.
 
Sau khi Quý Thính rời khỏi, vốn dĩ nàng muốn đến gặp Thân Đồ Xuyên để hỏi cho rõ ràng nhưng người này dường như đã biết trước nàng sẽ tới liền cố ý tránh mặt nàng, Quý Thính chặn mấy ngày cũng không chặn được người, cuối cùng có một ngày cũng chặn lại được, ánh mắt Thân Đồ Xuyên nhìn nàng như người xa lạ: "Có việc?"
 
“… Ngươi nhất định không muốn nói đúng không?” Quý Thính nghiến răng.
 
Thân Đồ Xuyên im lặng.
 
Quý Thính cười lạnh: “Được, nếu ngươi không nói, bổn cung cũng không hỏi, bổn cung cũng lười quản ngươi!” Dứt lời, nàng liền bực bội xoay người rời đi.
 
Thân Đồ Xuyên nhìn theo bóng lưng của nàng, thật lâu sau mới nhìn đi chỗ khác. Đêm hôm đó, trên người hắn lại có thêm một vết thương.
 
Mặc dù Quý Thính đã nói mặc kệ hắn nhưng vẫn không nhịn được mà nói Chử Yến đi thăm dò xem có phải có người dám xuống tay với Thân Đồ Xuyên hay không, sau khi tra xét một hồi lâu cũng không tra ra được gì, cuối cùng đành phải từ bỏ.
 
Vết thương của hắn rốt cuộc đến từ đâu? Quý Thính cau mày, nghĩ thế nào cũng không ra.
 
Trong chớp mắt đã mười ngày trôi qua, Quý Văn đột nhiên gọi Quý Thính vào cung, phản ứng đầu tiên của Quý Thính chính là cho rằng y biết chuyện mình luyện binh, trong nhất thời không thể tránh khỏi có chút chột dạ, sau khi nói Chử Yến sắp xếp cẩn thận mới đi vào trong cung.
 
Lần này Quý Văn đặc biệt chờ nàng đến cho nên vẫn chưa đi ngủ, chờ sau khi nàng tiến cung lập tức triệu nàng đến tẩm điện. Quý Thính đã hơn mười ngày không vào cung, bây giờ khi nhìn thấy Quý Văn, nhất thời hoảng sợ.
Mới mấy ngày không gặp, Quý Văn càng ngày càng gầy đi, hai má hóp sâu, nhưng ánh mắt lại rất sáng, trên mặt đồng thời hiện lên vẻ mệt mỏi nhưng cũng cực kỳ hưng phấn, khiến người ta có cảm giác y giống như nỏ mạnh hết đà.
 
"Hoàng Thượng," Nàng lúng túng gọi y một tiếng, "Khí sắc của người..."
 
"Mấy ngày gần đây trẫm gặp được một cao nhân đắc đạo luyện đan dược rất hữu dụng, trẫm ăn xong cả ngày tinh thần đều vô cùng tốt, ngươi xem có phải trẫm đã tốt lên nhiều rồi không?" Quý Văn mỉm cười hỏi. 
 
Quý Thính thu liễm lại tâm tư, cười yếu ớt nói: "Tốt hay không tốt thần không thấy được, nhưng cảm thấy hôm nay tinh thần của Hoàng Thượng vô cùng tốt."
 

"Cũng tốt, cao nhân luyện dược để bồi bổ tinh thần, sau khi trẫm dùng qua cơm cũng ăn được nhiều hơn một chén, chỉ tiếc là thời gian luyện đan rất lâu, mười ngày mới được một viên, trẫm còn không đủ dùng, không thể ban thưởng cho hoàng tỷ.”Quý Văn cười nói.
 
Quý Thính nhẹ nhàng phối hợp: "Thứ tốt nên để cho Hoàng Thượng mới phải, ngày thường thần dùng thuốc bổ bình thường cũng rất tốt, không biết Hoàng Thượng triệu thần đến là có chuyện gì?" Chuyện đan dược này nàng nhất định phải điều tra mới được.
 
"Bên phía Bắc Cương có tiến cống mấy mỹ nam tử, rất có phong tình nước khác, trẫm thấy hoàng tỷ đã lâu không nạp thêm người mới, muốn ban thưởng cho hoàng tỷ." Quý Văn cười nói.
 
Quý Thính dừng một chút: "Hoàng Thượng sao lại muốn ban thưởng người cho thần?"
 
"Không phải vì gần đây trong cung có người loan truyền, nói trưởng công chúa sau khi hòa ly cũng không nạp thêm người mới, vì vẫn chưa dứt tình cũ với Thân Đồ Xuyên, lúc này trẫm mới nhớ ra người đã hòa ly hơn hai năm." Quý Văn khẽ cười một tiếng," Mặc dù tin đồn chỉ là tin đồn nhưng quả thật cũng khiến người ta phải phiền lòng, chỉ sợ để hoàng tỷ biết được sẽ rất tức giận, cho nên trẫm liền nghĩ tới dùng cách đơn giản nhất để phá vỡ lời đồn, hoàng tỷ cảm thấy như thế nào?"
 
Quý Thính bình tĩnh nhìn y, sau lúc lâu mới cười một tiếng: "Được, vậy thần phải nói trước với Hoàng Thượng một tiếng, thần vẫn chưa nạp người mới bởi vì trong nhà có thị phu hay ghen, nếu Hoàng Thượng đã ban thưởng người cho thần, chỉ sợ thần phải sắp xếp người tới biệt viện trước."
 
A Giản vẫn đang ở nhà nên đương nhiên nàng không thể đưa người của Quý Văn về nhà được.
 
Nhìn thấy nàng thẳng thắn đồng ý, Quý Văn cũng cảm thấy yên tâm hơn phân nửa: "Người đã giao cho người, sắp xếp như thế nào là chuyện của người nhưng dù sao những người đó là do trẫm ban cho hoàng tỷ, hoàng tỷ cũng không nên lạnh nhạt với bọn họ."
 
"Chuyện đó còn phải xem mấy người bọn họ hầu hạ như thế nào," Quý Thính nhướng mày, "Đương nhiên, mấy người này phải hợp ý thần mới được, thần cũng không muốn vô duyên vô cớ ủy khuất bản thân.”
 
Quý Văn bất ngờ bật cười, kết quả lại thở dốc một tiếng, mặt y tím tái. Quý Thính quan tâm hỏi vài câu rồi đứng dậy đi lĩnh người đẹp của nàng.
 
Mặc dù hành động của Quý Văn là để kiểm tra mối quan hệ của nàng và Thân Đồ Xuyên nhưng những người ban thưởng lại không hề chiếu lệ chút nào, bốn mỹ nam tử cao lớn anh tuấn, ngũ quan thâm thúy, đúng là khiến người ta không thể chê vào đâu được.
 
Quý Thính làm trò trước mặt thái giám, vươn ngón tay nâng cằm một người: "Quả nhiên không tồi, nếu như hầu hạ tốt, bổn cung sẽ vui vẻ ban cho một danh phận."
 
“Đa tạ điện hạ.” Người nọ run sợ nói lời cảm tạ.
 
Quý Thính nghe được khẩu âm của y không khỏi bật cười: "Được rồi, theo bổn cung trở về, đêm nay ngươi tới chỗ bổn cung."
 
Nói xong, nàng quay người bỏ đi, kết quả bất ngờ không kịp chuẩn bị liền nhìn thấy Thân Đồ Xuyên.
 
Quý Thính: "..." Hắn đến đây lúc nào?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play