“Thế chẳng phải xong chuyện rồi sao.” Quý Thính bật cười: “Có lẽ chỉ vì ta chịu ảnh hưởng của ngươi, bắt đầu thích ăn đồ thanh đạm, không phải dân gian có câu, phu thê càng ở bên nhau lâu thì càng giống nhau đó sao, chúng ta thành thân cũng được một năm rồi, giống nhau cũng bình thường.”
 
Trán Thân Đồ Xuyên dần thả lỏng: “Thính nhi nói phải, ta không tự tìm phiền não nữa.”
 
“Ừ, thưởng cho ngươi một hạt.” Quý Thính nói xong thì cắn một hạt dẻ nghiêng người qua đút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mắt Thân Đồ Xuyên lóe lên ý cười, nhận lấy cái đút của nàng.
 
Hai người sến sẩm chốc lát, Quý Thính bỗng hỏi: “Đúng rồi, chuyện hôm nay của ngươi thế nào rồi?”
 
“Hoàng thượng không nghi ngờ gì, chắc chỉ hai ngày tới hắn sẽ gọi nàng vào cung một chuyến.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
 
Quý Thính cong khóe môi: “Còn tưởng rằng phải tốn chút công sức, không ngờ lại nhanh thế mà đã thuyết phục hắn được rồi.”
 
“Nói đến chuyện này thì có khi ta còn hiểu hắn hơn cả nàng.” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng.
 
Quý Thính mở to mắt trừng hắn: “Sau này không được nói mấy lời này nữa, ta sẽ ghen.”
 
Thân Đồ Xuyên mỉm cười: “Ai ghen cơ?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy thì phức tạp rồi.” Quý Thính đàng hoàng trịnh trọng nói xong thì bản thân cũng không nhịn cười nổi.
 
Sau khi Thân Đồ Xuyên vào cung, quả nhiên không quá hai ngày Quý Văn đã triệu nàng vào cung.
 
“Đi Thành Ngọc Quan?” Quý Thính nhíu mày, “Không phải các năm qua đều do quan Lễ bộ đi sao, sao năm nay lại để thần đi?”
 
“Năm nay là mừng thọ năm mươi của Trấn Nam Vương, nếu lại bảo quan chức bình thường đi thì có vẻ như chúng ta không xem trọng chuyện này.” Quý Văn chậm rãi nói.
Quý Thính mím môi, không vui cụp mắt nói: “Bây giờ trời nóng lên rồi, đi mấy bước thôi người đã đầy mồ hôi, giờ ra ngoài thì đúng là mang vạ, nếu hoàng thượng muốn có vẻ chú trọng thì bảo người nào trong hoàng thất đi là được rồi, thần không muốn ra ngoài.”
 
Trước kia, khi Thân Đồ Xuyên vào cung, Quý Văn còn lo lắng hắn và Quý Thính thông đồng với nhau, lúc này thấy Quý Thính kháng cự việc đến Thành Ngọc Quan, Quý Văn thấy yên tâm hơn nhiều, bởi vậy mà càng kiên trì khuyên nhủ hơn: “Không có ai thể hiện được sự coi trọng hơn hoàng tỷ đích thân đi, trước kia Trấn Nam Vương ở kinh đô cũng thích hoàng tỷ nhất, nếu hoàng tỷ chịu đi thì đương nhiên ông ấy sẽ rất vui.”
 
Quý Thính nghe vậy thì buông lỏng hơn nhưng vẫn không tình nguyện tẹo nào: “Sau khi Trấn Nam Vương đến Thành Ngọc Quan, thần chưa từng gặp ông ấy, dù trước đây tình cảm không tệ, đến giờ cũng xa lạ...”
 
“Hoàng tỷ.” Quý Văn nghiêm túc ngắt lời nàng: “Nếu Trấn Nam Vương biết tỷ nói mấy lời này thì chắc chắn sẽ rất buồn lòng.”
 

“Bây giờ chỉ có hai chúng ta, ông ấy biết kiểu gì được?” Quý Thính hỏi ngược lại.
 
Quý Văn nghẹn lời: “Cũng đúng... Nói chung việc này cứ quyết định như vậy, tỷ chuẩn bị sớm đi, Thành Ngọc Quan đường xa, tỷ phải nhanh chóng xuất phát mới được.”
 
Quý Thính thở dài: “Nếu hoàng thượng đã quyết định rồi thì thần cũng không tiện nói gì nữa.”
 
“Đây mới là hoàng tỷ tốt của trẫm.” Quý Văn cười ngọt, im lặng một lúc sau thì lơ đãng nói: “Lần này đường xá xa xôi, nếu hoàng tỷ sợ dọc đường buồn chán thì dẫn theo mấy người hầu, trên đường cũng tiện giải sầu cho hoàng tỷ.”
 
Quý Thính hơi khựng người, vội nhìn Quý Văn: “Hoàng thượng nhắc đến chuyện này thần mới nhớ ra, bây giờ Thân Đồ Xuyên ở Thành Ngọc Quan, xin hoàng thượng cho phép thần dẫn phò mã theo, để một nhà bọn họ đoàn tỵ mấy ngày.”
 
“Nếu hoàng tỷ đã đề nghị thì đương nhiên trẫm sẽ đồng ý.” Quý Văn lại cười nói.
 
Quý Thính lập tức tỏ vẻ mất kiên nhẫn như vừa nãy: “Vậy thần thay phò mã tạ ơn hoàng thượng.”
 
Nụ cười trên mặt Quý Văn càng tươi hơn: “Trẫm cũng chỉ nể mặt hoàng tỷ, nếu phò mã muốn tạ ơn thì tạ ơn hoàng tỷ là được rồi.”
 
Trong lòng Quý Thính thầm cười lạnh một tiếng, ngoài mặt thì phối hợp cười cợt.
 
Hiếm khi “tỷ gần gũi đệ kính cẩn” thế này, Quý Thính đặc biệt ở lại dùng bữa trưa, sau đó mới rời khỏi cung.
 
Phù Vân vừa gặp nàng đã tò mò hỏi: “Xem ra tâm trạng điện hạ không tệ, xảy ra chuyện gì vậy?”
 
“Vừa mới xem một tên ngốc diễn kịch, hành vi vụng về hài hước, hễ nghĩ lại là không nhịn được cười.” Quý Thính lại cười nói.
 
Phù Vân càng tò mò hơn: “Một tên ngốc mà cũng có thể vào cung diễn kịch?”
 
“Có thể diễn trò trong cung cũng là một kẻ ngốc rồi.” Quý Thính chậc một tiếng, Phù Vân cố hỏi tiếp, nàng không chịu trả lời, nói sang chuyện khác: “Hôm nay ngươi về thì bảo người thu dọn hành lý cho ta, hoàng thượng cử ta đi chúc thọ Trấn Nam Vương, hai ngày nữa là ta phải đi rồi.”
 
“Phải đến Thành Ngọc Quan?” Mắt Phù Vân sáng lên, “Vậy thì Phù Vân cũng muốn đi.”
 
“Chỗ đó mùa hè nóng muốn chết, mùa đông lạnh muốn lên chầu trời, khắp nơi chỗ nào cũng có gió cát, ngươi không có việc gì theo tới đó làm gì?” Quý Thính nhíu mày.
 
Phù Vân nghe có vẻ thế này là không định dẫn y theo, lập tức rì rầm làm ầm: “Không được, không được, nhất định ta phải đi, đã lâu rồi ta chưa được gặp Hoắc Kiêu.”
 
“Năm ngươi mười hai tuổi thì cùng lắm gặp người ta được hai lần, sao lại nhớ kỹ thế hả?” Quý Thính dở khóc dở cười.
 

Phù Vân không phục: “Lâu rồi không gặp thì không thể nhớ hả? Mấy năm nay hắn tặng không ít đồ cho ta, đều là những đồ chơi hiếm lạ mà kinh đô không có, ta muốn đến Thành Ngọc Quan từ lâu rồi.”
 
“Ngươi không phải muốn tìm hắn, rõ ràng là muốn đến Thành Ngọc Quan ăn chơi càn quấy.” Quý Thính rảnh rỗi vạch trần y.
 
Phù Vân nghẹn lời, nhanh chân đá tấm gỗ dưới chân, phía dưới lập tức truyền đến tiếng Chử Yến: “Điện hạ, dẫn ta theo không?”
 
“Ngươi cũng muốn đi?” Quý Thính nhướng mày.
 
Chử Yến im lặng chốc lát: “Lần trước đến đó ta đều có nhiệm vụ nên không tới gặp hắn, nhưng nghe nói hắn tìm một khối thép đen tốt nhất, chắc là chế tạo binh khí.”
 
Phía dưới xe ngựa yên lặng, ngay sau đó Chử Yến lắc mình chui vào xe ngựa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Quý Thính: “Nếu ty chức tới đó thì có lẽ hắn sẽ tặng cho ta.”
 
Quý Thính: “...Tốt xấu gì các người cũng là người của phủ trưởng công chúa, sao lại không có tiền đồ như vậy hả?”
 
Chử Yến và Phù Vân không nói gì, chỉ không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng.
 
Quý Thính đau đầu: “Đi, đi cả, đều đi hết.”
 
“Tạ điện hạ.”
 
“Đạ tạ điện hạ!”
 
Tâm trạng hai người không tệ, nhìn nhau một cái, đợi đền lúc về tới phủ thì lập tức vội vã trở về biệt viện của mình.
 
Thân Đồ Xuyên tiến lên đón Quý Thính thì thấy hay người họ vội vã chạy đi, dừng lại một chút rồi hỏi Quý Thính: “Bọn họ gấp như vậy làm gì thế?”
 
“Về thu dọn hành lý, muốn đến Thành Ngọc Quan với chúng ta.” Quý Thính lười biếng nắm chặt tay hắn, dựa vào tay hắn đi về chủ viện, “Chắc là sợ dọn đồ trễ thì chúng ta không dẫn họ theo.”
 
Thân Đồ Xuyên không hiểu: “Thành Ngọc Quan cũng không phải nơi tốt lành gì, sao bọn họ lại chờ mong như thế?”
 
“Còn tại sao được nữa, bên kia có người họ yêu thương ngóng trông chứ sao.” Quý Thính khẽ xì một tiếng.
 
Thân Đồ Xuyên khựng lại, nhíu mày nhìn nàng.
 

Quý Thính nở nụ cười: “Ta đùa thôi, bọn họ chỉ muốn đi tìm Hoắc Kiêu thôi.”
 
Thân Đồ Xuyên lại nghe thấy cái tên này thêm một lần nữa, lạnh nhạt “Ồ” một tiếng, một lát sau lơ đãng hỏi: “Bọn họ và Hoắc Kiêu thân lắm sao?”
 
“Hoắc Kiêu dễ tính, thích kết bạn, trước kia ở kinh đô quan hệ của bọn họ đúng là không tệ.” Quý Thính nói xong thì hai người về tới phòng ngủ, nàng nằm luôn xuống giường quý phi.
 
Thân Đồ Xuyên ngồi xuống cạnh nàng: “Nhưng có thể khiến Phù Vân và Chử Yến đều yêu thích như thế thì xem ra vị Hoắc thiếu gia này không đơn giản.”
 
“Chỉ là một đứa trẻ mà thôi, có gì mà đơn giản với chả không đơn giản.” Quý Thính nói hết câu thì bản thân nàng mỉm cười trước.
 
Thân Đồ Xuyên liếc nhìn nàng, nàng lập tức banh mặt ra: “...Không phải ngươi lại định nói kiếp trước hắn không giúp gì ta đó chứ?”
 
“Ta đâu có nói.” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt đáp lời.
 
Quý Thính ho một tiếng: “Mặc dù hắn được Trấn Nam Vương yêu chiều nhưng chung quy cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, chẳng có chút xíu thực quyền nào, nói thẳng ra là không khác gì thiếu gia nhà giàu, không giúp gì được cũng là chuyện bình thường, hơn nữa, khi đó ta giúp hoàng thượng tước đoạt không ít quyền lực của cha hắn, sau đó hai năm gần như không liên lạc gì, hắn lại ở Thành Ngọc Quan xa xôi, e là hoàn toàn không biết ở đây xảy ra chuyện gì.”
 
“Điện hạ nói phải.” Thân Đồ Xuyên không nhanh không chậm nói.
 
Quý Thính tỏ vẻ mặt quái lạ: “...Sao ta nghe ra câu nói này của ngươi không giống lời khen gì cả?”
 
Thân Đồ Xuyên bật cười: “Ta hùa theo nàng mà nàng không vui sao?”
 
“Không biết, cứ cảm thấy như đang trào phúng vậy.” Quý Thính hừ nhẹ một tiếng.
 
Thân Đồ Xuyên có chút bất đắc dĩ, xoa tóc nàng nói: “Không trào phúng.”
 
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, tiếp dựa vào trong ngực hắn, một lát sau mới hỏi: “Trong giấc mơ của ta, ba năm sau khi ta mất thì ngươi mới từ dã cõi đời.”
 
“Ừ.” Thân Đồ Xuyên đáp.
 
Quý Thính hơi ngạc nhiên: “Vậy sau khi ta chết, có người nào đến trước mộ tế bái không?”
 
“Trong mộ của nàng chôn người khác nên ta không đến xem.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
 
Quý Thính bất mãn: “Ngươi phải đến xem chứ.”
 
“Nàng tò mò sau khi nàng qua đời, nhóc con nhà Trấn Nam Vương có đến tế bái nàng hay không?” Thân Đồ Xuyên híp mắt lại.
 
Quý Thính làm bộ nghe không hiểu: “Đâu có, ta chỉ hỏi bừa vậy thôi.”
 
“Yên tâm đi, sau khi nàng đi, phủ Trấn Nam Vương trở thành cái gai trong mắt hoàng thượng, vì tự vệ mà cả nhà từ trên xuống dưới đều không vào kinh trong ba năm.” Thân Đồ Xuyên lãnh đạm nói: “Bằng không ta sẽ không thể không biết hóa ra hắn lại có quan hệ tốt với nàng.”
 

“...Ta ngẫm lại cẩn thận thì quan hệ của bọn ta cũng không tốt đến thế.” Quý Thính nói xong thì cười hì hì bám vào cổ Thân Đồ Xuyên, “Ngươi tuyệt đối đừng nghĩ nhiều, ta sợ cái vẻ ghen tuông này của ngươi nhất đó.”
 
“Nếu điện hạ không muốn ta ghen thì sau này đừng có mà chỉ quan tâm tới người khác nữa.” Thân Đồ Xuyên nghe nàng làm nũng, giọng điệu cũng dịu đi theo.
 
Quý Thính cười lấy lòng: “Cho dù thế nào thì người ta quan tâm nhất lúc này là ngươi.”
 
“Thật chứ?” thx nhướng mày.
 
Quý Thính ngồi thẳng người, duỗi ba ngóng tay ra thề: “Thật đó, người ta quan tâm nhất chính là ngươi.”
 
“Vậy ta và Chu lão tướng quân cùng rơi xuống nước, nàng sẽ cứu ai?” Thân Đồ Xuyên bình thản hỏi.
 
Quý Thính: “...Chu lão tướng quân mắc phải tội lỗi gì mà tuổi đương lục tuần còn bị rơi xuống nước?”
 
“Ta chỉ so sánh thôi.” Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi cong lên.
 
Quý Thính nghiêm túc buông tiếng thở dài: “So sánh thế này không được, tỏ ra ngươi quá ác độc, chúng ta đổi người khác.”
 
“Vậy đổi thành ta và Phù Vân.” Thân Đồ Xuyên rất dễ nói chuyện.
 
Quý Thính suy nghĩ chốc lát: “Hay là đổi Chử Yến?”
 
“Vì sao?”
 
Quý Thính đàng hoàng trịnh trọng trả lời: “Hắn biết bơi, có thể thuận tiện cứu ngươi luôn, ta đỡ phải làm một con vịt cạn mà còn phải xuống nước.”
 
Thân Đồ Xuyên híp mắt lại, ôm eo nàng, đặt nàng xuống giường quý phi: “Miệng của điện hạ càng ngày càng láu rồi.”
 
“Chủ yếu là do trong nhà có một trượng phu hay ghen, phải dỗ dành mới được.” Quý Thính nháy mắt một cái.
 
Giọng Thân Đồ Xuyên trầm xuống: “Chỉ dỗ thế này thì không đủ đâu.”
 
Quý Thính khựng người: “Không được.”
 
“Vì sao?”
 
Quý Thính bĩu môi: “Ta đau eo.”
 
Thân Đồ Xuyên: “...”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play