“Không được, ta nhất định phải đi theo điện hạ.” Chử Yến phản đối không chút do dự.
 
Thân Đồ Xuyên lạnh mặt: “Lý do.”
 
“Bảo vệ điện hạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Sau đó thì sao?” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt hỏi: “Ngoại trừ bảo vệ điện hạ thì ngươi có thể làm được gì?”
 
Môi Chử Yến khẽ nhúc nhích, nhất thời không còn tiếng động nào.
 
“Lần này điện hạ đến Giao Huyền không phải ra trận giết địch, người ở đó đều là dân chúng bình thường, không tạo ra bất cứ uy hiếp gì với nàng ấy cả, nguy hiểm thực sự là dịch bệnh, ngươi có thế giải quyết giúp nàng ấy sao?” Thân Đồ Xuyên trầm giọng hỏi.
 
Sắc mặt Chử Yến lạnh băng: “Ta không thể giải quyết, vậy người thì có thể sao?”
 
“Ít nhất ta có thể nghĩ cách.” Thân Đồ Xuyên nói chậm lại: “Chử Yến, so với việc đến Giao Huyền thì ngươi ở lại kinh thành càng thích hợp hơn.”
 
“Lý do.” Giọng Chử Yến cũng trở nên bức bối.
 
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc mới mở miệng: “Không ai biết tình hình bệnh dịch lần này thế nào, ngộ nhỡ không thể khống chế được thì hoàng thượng sẽ vì bảo vệ sự yên ổn của kinh đô mà từ bỏ Giao Huyền.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chử Yến ngẩng phắt đầu lên, trong mắt thoáng qua vẻ khó mà tin nổi.
 
“Ngươi phải ở lại để giúp đỡ, cố gắng hết sức kéo dài thời gian.” Thân Đồ Xuyên nghiêm túc nói.
 
Chử Yến sững sờ nhìn hắn: “Từ bỏ Giao Huyền là sao?”
 
“Chính là ý mà ngươi nghĩ.” Thân Đồ Xuyên nhớ lại hài cốt trải khắp nơi trong Giao Huyền ở kiếp trước, gân xanh trên cánh tay dần nổi lên.
 
Chử Yến cau mày: “Nhưng điện hạ ở Giao Huyền...”
 
“Có thể dùng thiên tai để loại trừ người có sự uy hiếp với ngôi vị hoàng đế, còn có thể lấy lại Hổ Phù, nếu ngươi là hoàng thượng thì ngươi sẽ làm thế nào?” Thân Đồ Xuyên ngắt lời hắn ta.
 
Nhất thời Chử Yến không nói gì nữa.
 
“Đây cũng là nguyên nhân ta phản đối điện hạ đến Giao Huyền, nếu là người khác thì chỉ cần ứng phó dịch bệnh, nhưng nàng mà đi thì còn phải ứng phó hoàng thượng.” Thân Đồ Xuyên than thở: “Thực sự không dám giấu diếm, lần này điện hạ không định dẫn ta theo mà muốn ta ở lại chủ trì đại cục, chính là để kéo dài thời gian hết mức có thể.”
 
“Nếu điện hạ đã nghĩ vậy, sao ngươi còn muốn trái ý?” Chử Yến trầm giọng hỏi.
 
Thân Đồ Xuyên liếc mắt nhìn hắn ta: “Về tình, ta không yên tâm điện hạ, ta phải đi cùng nàng, về lí, mặc dù bây giờ ta có quan hệ tốt với các văn thần nhưng khong thể hô hào hết tất cả văn thần đều làm việc cho ta, mà võ tướng thì còn chẳng tin ta bằng ngươi, nếu ta ở lại, lực lượng có thể sử dụng rất nhỏ, nhưng nếu ngươi ở lại thì ít nhất có thể kêu gọi toàn bộ võ tướng, mấy vị văn thần mà ta quen biết cũng có thể ra tay giúp đỡ.”
 
Chử Yến nghe vậy thì không trả lời, Thân Đồ Xuyên cũng không nói tiếp, chỉ kiên nhẫn chờ đợi, không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn ta nghiêng mặt đi, lạnh nhạt nói: “Ta muốn suy nghĩ thêm.”
 
“Lần này đi Giao Huyền cần chuẩn bị trước rất nhiều thứ, ít nhất sáng sớm ngày kia mới đi được, trước tối mai ngươi phải cho ta câu trả lời.” Thân Đồ Xuyên liếc mắt nhìn hắn ta rồi quay đầu đi mất.
 
Chử Yến nhìn bóng lưng của hắn, không nhịn được mím chặt môi.
 
Lần này đến Giao Huyền là để trị ôn dịch, trước khi đi đương nhiên phải chuẩn bị chu đáo, mặc dù Quý Văn ban cho rất nhiều thứ nhưng Quý Thính thấy còn thiếu rất nhiều nên nàng tự thu xếp.
 
Thời gian gấp gáp, Quý Thính bận đến mức chân không chạm đất, mua hết sạch ở kinh thành rồi mà vẫn chỉ được mười xe dược liệu và mấy xe rượu mạnh, những thứ khác cũng tầm mười mấy xe, trông thì nhiều nhưng thật ra chả dùng được bao lâu.

 
“Quá ít, so với cả Giao Huyền thì chỉ như muối bỏ biển.” Quý Thính nhìn những thứ đó, có chút không vừa lòng.
 
Mấy ngày qua, chuyện Giao Huyền có ôn dịch đã bị phơi bày, trong kinh đều đang bàn luận, đương nhiên Phù Vân cũng biết, y thấy Quý Thính buồn phiền như vậy thì cau mày theo: “Trước kia đội buôn muốn tới kinh đô đều đi thẳng qua Giao Huyền, bây giờ đường bị chặn, chỉ có thể vòng qua huyện Định Viễn, như vậy thì tốn thêm một chút thời gian đi đường nữa, nếu điện hạ muốn chuẩn bị thêm thì e là phải đợi thêm mấy ngày.”
 
“Không được, không thể đợi thêm nữa, ta muốn mau chóng đến Giao Huyền.” Quý Thính bác bỏ một cách dứt khoát.
 
Phù Vân hơi do dự: “Điện, điện hạ cũng không hiểu y thuật, đi tới đó chưa chắc đã giúp được gì, nhất định phải tự mình mạo hiểm vậy sao?”
 
Quý Thính lặng người, có chút bất ngờ nhìn y: “Hai ngày nay không thấy ngươi nhắc đến việc này, ta cứ nghĩ ngươi sẽ không phản đối ta như Chử Yến.”
 
“Phù Vân muốn phản đối nhưng cảm thấy điện hạ sẽ không nghe.” Phù Vân nhỏ giọng thì thầm một câu.
 
Quý Thính mỉm cười: “Ngươi đã biết ta không nghe thì cần gì phải hỏi lại, Mục ca ca của ngươi vẫn đang chờ ở Giao Huyền, đương nhiên ta phải đi.”
 
“Nếu như Mục ca ca biết người đến Giao Huyền chắc chắn rầu muốn chết luôn.” Phù Vân cạn lời.
 
Quý Thính cong khóe môi: “Rầu chết cũng đáng đời, ai bảo hắn không về nhà sớm một chút, hơn nữa lần này ta đi Giao Huyền không chỉ vì hắn, có lẽ tình hình lúc này ở Giao Huyền không tốt lắm, chung quy phải có người tới trấn giữ, người dân mới bình tĩnh được.”
 
Phù Vân nhếch môi: “Điện hạ vẫn luôn có lý lẽ.”
 
“Được rồi, chuyện này đã được quyết định rồi, không cần nói thêm nữa.” Quý Thính liếc nhìn y, nghĩ tới việc ngày mai phải nghĩ cách bỏ y lại kinh đô thì bắt đầu đau đầu.
 
Phù Vân nhìn nàng, thở dài: “Vậy ta đi thu dọn hành lý cho điện hạ.”
 
“Ừ, đi đi.” Quý Thính dịu nét mặt.
 
Phù Vân đáp một tiếng rồi rời đi, nhưng y không đi thu dọn hành lý như y nói mà đi về thiên viện của Thân Đồ Xuyên, đi được một nửa thì thấy Chử Yến ngồi ở đình nghỉ mát thẫn thờ, y hơi do dự một chút rồi tiến lên: “Điện hạ bận sắp chết đi được, sao ngươi không đi tới giúp mà ngồi ở đây ngắm phong cảnh hả?”
 
“Đừng ầm ĩ.” Chử Yến không vui liếc nhìn y.
 
Phù Vân buồn bực, nghe vậy thì xì một tiếng khinh bỉ: “Ngươi chểnh mảng nhiệm vụ còn muốn ta câm miệng, lấy đâu ra chuyện tốt thế?”
 
Chử Yến lạnh lùng ôm đao, không mở miệng cãi lại.
 
Phù Vân im một lúc: “Ngươi đang lo lắng chuyện gì sao?”
 
Chử Yến lại nhìn y một cái, nhất thời không nói gì cả.
 
Phù Vân bỗng khẩn trương: “Liên quan tới điện hạ?”
 
Cy trầm ngâm, không thừa nước đục thả câu với y: “Ừ, có liên quan tới điện hạ, cũng có liên quan tới phò mã.”
 
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Phù Vân giục.
 
Chử Yến mím môi rồi nói lại những gì Thân Đồ Xuyên nói với hắn ta, sau đó chậm rãi bảo: “Bây giờ ta đang rất rối, rốt cuộc có nên đổi vị trí với Thân Đồ Xuyên, để hắn đến Giao Huyền với điện hạ, còn ta ở lại kinh đô hay không.”
 
“Cái này thì có gì mà nghĩ với chả không nghĩ, đương nhiên là để Thân Đồ Xuyên đi cùng điện hạ!” Phù Vân trả lời cực kỳ dứt khoát: “Mặc dù ta không thích người đó nhưng không thể không nói quả thực đầu óc hắn rất tốt, hơn nữa võ công cũng tốt, còn biết hầu hạ điện hạ, một người mà ba tác dụng, dưới tình hình này thì để hắn đi cùng điện hạ đến Giao Huyền không còn gì thích hợp hơn.”
 
“Nhưng mà ta...”

 
“Ngươi đừng nhưng nhị gì nữa.” Phù Vân không khách sáo ngắt lời hắn ta: “Ta biết ngươi muốn nói gì, chẳng qua ngươi nghĩ sứ mệnh của mình là bảo vệ điện hạ, vì thế nên đi cùng điện hạ, nhưng ngươi đừng quên ở lại kinh đô cũng là bảo vệ điện hạ.”
 
Nhất thời Chử Yến không biết nói gì.
 
“Cứ quyết định vậy đi, nếu Thân Đồ Xuyên đi thì có người chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho điện hạ, ta cũng không cần lo lắng nữa.” Phù Vân nói xong thì khẽ mỉm cười.
 
Chử Yến nhíu mày: “Có ý gì?”
 
Phù Vân tỏ vẻ thần bí nháy mắt với hắn ta một cái, sau đó quay người đi mất. Chử Yến nhìn bóng lưng y, không biết có nên nhắc y đi nhầm hướng rồi không, vừa nãy rõ ràng y đang đi về phía thiên viện của Thân Đồ Xuyên, bây giờ lại đi về hướng ngược lại.
 
Trong lúc hắn ta suy nghĩ thì Phù Vân đã đi mất dạng rồi, hắn ta thoải mái bỏ qua việc nhắc nhở ấy, tự mình đi tìm Thân Đồ Xuyên.
 
“Ngươi nghĩ xong rồi.” Thân Đồ Xuyên vừa nhìn thấy hắn ta thì hỏi với giọng điệu chắc nịch.
 
Chử Yến bình tĩnh nhìn hắn: “Ta có thể ở lại kinh đô, nhưng người phải đảm bảo điện hạ không xảy ra chuyện gì, bằng không...”
 
“Nếu điện hạ có chuyện gì thì ta sẽ không sống một mình.” Thân Đồ Xuyên bình thản ngắt lời hắn ta.
 
Chử Yến im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: “Tốt nhất người nói được làm được.”
 
Mặc dù hắn ta đồng ý đổi với Thân Đồ Xuyên vì đại cục nhưng trong lòng vẫn không quá thoải mái, nói xong câu đó thì định rời khỏi nhưng đột nhiên Thân Đồ Xuyên gọi hắn ta lại: “Tạm thời đừng nói cho điện hạ biết chuyện ta rời khỏi kinh đô với điện hạ.”
 
“Biết rồi.” Nếu Chử Yến đã đồng ý đổi với hắn thì sẽ không hỏi lý do nữa.
 
Thân Đồ Xuyên thấy hắn ta không truy hỏi nữa thì hơi thả lỏng một chút.
 
Trong phủ trưởng công chúa vẫn bận rộn đến tận đêm khuya, Quý Thính mới thở phào một hơi, vừa về phòng ngủ thì thấy Thân Đồ Xuyên. Nàng dừng một chút rồi uể oải bắt chuyện: “Sao ngươi lại tới đây?”
 
“Ta tới thăm điện hạ, đã chuẩn bị xong xuôi rồi sao?” Thân Đồ Xuyên đỡ eo nàng, để nàng dựa vào mình đi về phía trước.
 
Quý Thính nhếch môi: “Bây giờ coi như đã ổn thỏa, nhưng ngươi cũng biết đó, kiếp trước ôn dịch tàn ác nhường nào, lúc này chỉ có những thứ này sợ là không đủ.”
 
“Kiếp trước, lúc biết chuyện thì ôn dịch đã bùng phát đến mức không khống chế được, kiếp này chúng ta nhanh chóng chuẩn bị, đương nhiên sẽ không bước vào vết xe đổ ở kiếp trước.” Thân Đồ Xuyên an ủi.
 
Quý Thính đáp một tiếng, nằm trên giường không chịu nhúc nhích, Thân Đồ Xuyên ngồi xuống theo, thấy sách y thuật trên cái bàn nhỏ cạnh giường thì khựng lại: “Gần đây điện hạ đang xem cái này sao?”
 
“Ừm, trên đó đều là cách xử lý ôn dịch từ xưa đến nay, ta muốn xem thêm ấy mà.” Quý Thính nhắm mắt lại, vô cùng buồn ngủ nói: “Mấy ngày nay lật sách đến nát bét luôn, chung quy vẫn có chút thu hoạch.”
 
“Có thu hoạch là tốt rồi.” Thân Đồ Xuyên khẽ cười, đang định nói tiếp thì thấy nàng đã ngủ.
 
Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi rồi tắt đèn đi.
 
Hôm sau trời chưa sáng hẳn Quý Thính đã tỉnh, khi nàng dậy thì Thân Đồ Xuyên đã đi mất, nàng nhìn khắp một vòng cũng không thấy người đâu bèn gọi nha hoàn tới: “Phò mã đâu?”
 
“Thưa điện hạ, trời vừa sáng phò mã đã về thiên viện, nói rằng không muốn tận mắt nhìn điện hạ rời đi nên sẽ không ra tiễn điện hạ.” Nha hoàn nhẹ nhàng nói.
 
Quý Thính nhíu mày, nhìn cửa phòng đăm chiêu.

 
“Điện hạ! Người đã dậy chưa?” Ngoài cửa truyền đến tiếng Phù Vân.
 
Quý Thính hoàn hồn, lúc này mới nhớ tới còn tên tiểu tử ngốc này. Nàng vẫn còn nhớ trước khi đi phải nghĩ cách bỏ y lại, nhưng trước khi đi có quá nhiều chuyện phải lo nên nhất thời quên mất, bây giờ nhớ ra thì đáng tiếc đã muộn mất tiêu, hoàn toàn không kịp dùng kế sách gì.
 
“Điện hạ!” Phù Vân lại giục.
 
Quý Thính không thể làm gì khác hơn là lên tiếng đáp: “Dậy rồi, bây giờ dậy luôn đây.”
 
“Vậy Phù Vân chờ điện hạ!” Phù Vân đáp một câu.
 
Quý Thính không biết phải làm sao mím môi, gọi nha hoàn thay một bộ y phục đơn giản cho mình rồi ra cửa.
 
Phù Vân đang xách theo túi đồ đứng chờ ở ngoài, thấy cách trang điểm của nàng thì mắt sáng lên: “Dù điện hạ không trang điểm cũng đẹp.”
 
Quý Thính sờ mái tóc đuôi ngựa buộc cao của mình, mỉm cười nói: “Ngươi đúng là biết cách khen người ta.”
 
“Người bên ngoài đã chờ sẵn, điện hạ mau đi thôi.” Phù Vân vội nói.
 
Quý Thính dừng một chút, sau đó đắn đo mở miệng: “Phù Vân, lần này ta đến Giao Huyền sẽ rất bận, e là sẽ không để ý đến ngươi được, hơn nữa Giao Huyền cũng không phải chỗ gì tốt...”
 
“Điện hạ, Phù Vân không định đi.” Phù Vân nghiêm túc nói.
 
Quý Thính sững người: “Gì cơ?”
 
“Phù Vân đến đó cũng không giúp được gì, ngộ nhỡ nhiễm bệnh còn liên lụy đến điện hạ, nhưng đời này Phù Vân không muốn liên lụy gì tới điện hạ, vì thế ngay từ đầu đã không định đi theo.” Hai mắt Phù Vân lóng lánh, nói xong thì đưa túi đồ trong tay cho nàng: “Đây là đồ lót dạ mà Phù Vân chuẩn bị cho điện hạ để điện hạ dùng trên đường.”
 
Quý Thính bình tĩnh nhìn y, một lát sau mỉm cười: “Ngươi thực sự càng hiểu chuyện hơn rồi.”
 
“Đương nhiên, qua Tết là ta mười tám rồi đó.” Phù Vân đắc ý, nói xong lại nghĩ một hồi, hỏi: “Điện hạ, người sẽ về kinh ăn Tết chứ?”
 
“Sẽ về, ta sẽ nhanh chóng giải quyết ôn dịch, ngươi chỉ cần ở nhà chờ ta là được.” Quý Thính dịu dàng cam đoan.
 
Phù Vân gật đầu thật mạnh, sau đó đưa nàng ra cửa, lúc hai người đi được một nửa thì Quý Thính bỗng nói: “Ngươi đi thiên viện xem phò mã thế nào đi.”
 
Phù Vân hơi khựng lại: “Xem hắn làm gì?”
 
Quý Thính mỉm cười: “Xem hắn có ở đó hay không, mau đi đi.”
 
Phù Vân chớp mắt, lập tức chạy về phía thiên viện, không lâu sau vác cái thân đầy mồ hôi quay lại: “Điện hạ, phò mã ở thư phòng, người muốn đi gặp hắn sao?”
 
Thế mà ở lại thật. Quý Thính che giấu chút ngạc nhiên, mỉm cười nói tạm biệt với y: “Không còn sớm nữa, ta phải mau chóng đi đây.”
 
“Vậy điện hạ lên đường cẩn thận, Phù Vân chờ người trở về.” Phù Vân nói xong thì cúi thấp đầu.
 
Mặc dù động tác của y rất nhanh nhưng Quý Thính vẫn thấy vành mắt y ửng hồng, trong lòng nàng cũng không dễ chịu, do dự một chút vỗ vai y rồi lên xe ngựa luôn.
 
Người ngựa cửa phủ trưởng công chúa dồn dập đi về cổng thành, dọc đường đi hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người, không ít người dân đều đang xì xào bàn tán.
 
“Ai cũng bảo ôn dịch ở Giao Huyền vô cùng gay go, nếu lần này trưởng công chúa đi nhiễm bệnh thì e là lành ít dữ nhiều.”
 
“Thật là lo lắng không đâu, với thân phận của trưởng công chúa đương nhiên sẽ có người che chở, sao có khả năng dễ nhiễm bệnh như dân chúng bình thường chúng ta chứ, sợ là bách tính Giao Huyền chết hết thì nàng ấy cũng chẳng sao cả.”
 
“Ngươi nói thế là không đúng rồi, dù trưởng công chúa có bản lĩnh lên trời cũng không thể ngăn chặn việc mình có thể sẽ nhiễm bệnh đâu nhỉ? Nghe nói lần này nàng ấy chủ động xin đi tới đó, đây là làm việc tốt vì dân vì nước, ngươi châm chọc như vậy đúng là lòng dạ tiểu nhân.”
 
“Đúng vậy đúng vậy, nếu ngươi có năng lực thì theo trưởng công chúa tới Giao Huyền đi, nếu không có tài cán gì thì ngậm miệng lại, đừng có mà làm như mình biết hết mọi chuyện như vậy, thực sự là kém hiểu biết.”
 
Kẻ lên tiếng châm chọc bị mọi người nói ảo não rời đi.

 
Quý Thính ở trong xe ngựa không nghe thấy tiếng bàn tán, trong lòng khá tiếc nuối, đá một cái vào tấm gỗ dưới chân: “Đi đường là chuyện nhàm chán nhất trần đời, hay là ngươi vào xe ngựa chúng ta nói chuyện đi?”
 
Tấm gỗ dưới chân im lặng một lúc lâu rồi ba tiếng “cộp cộp cộp” vang lên, Quý Thính chậc một cái: “Thật sự không vào?”
 
“Cộp.”
 
“Không vào thì thôi, đúng lúc ta muốn nghỉ.” Quý Thính nói xong thì ngả người xuống ghế quý phi, nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Nếu không phải ngươi ngang ngạnh đòi theo thì dù thế nào ta cũng không dẫn ngươi theo, đi tới đó cũng chỉ thêm phiền thôi, ngươi xem Phù Vân người ta hiểu chuyện nhường nào, ngoan ngoãn ở lại kinh đô không khiến ta nhọc lòng.”
 
Ngay sau khi nàng vừa đi khỏi, phù Vân ngoan ngoãn ở lại kinh đô trong miệng nàng lập tức đi lấy hành lý của mình, gọi người chuẩn bị xe định đi, còn Chử Yến mà đang nói chuyện cùng đang ở trước mặt Phù Vân.
 
“Ngươi làm gì đây?” Chử Yến nhíu mày.
 
Phù Vân liếc hắn ta: “Đến huyện Định Viễn.”
 
“Tới đó làm gì?” Chử Yến hỏi tiếp.
 
Phù Vân dặn dò người đem hành lý ra xe rồi dằn lòng trả lời: “Bây giờ đường qua Giao Huyền bị chặn rồi, Định Viễn trở thành nơi chủ yếu các đội buôn đều đi qua, ta muốn qua đó tích trữ dược liệu, mua vải vóc, lương thực, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng trợ giúp điện hạ.”
 
“Ta đã nói sao ngươi không đi cùng điện hạ, hóa ra đã cất giấu tâm tư này.” Chử Yến nhíu mày nhìn y: “Nhưng nếu muốn mua thì ắt hẳn số lượng không nhỏ, ngươi có nhiều bạc như vậy sao?’
 
“Ta không có nhưng trong ngân trang của Mục ca ca có.” Phù Vân rút một tấm lệnh bài trong ngực ra, khá là đắc ý nói: “Từ rất lâu trước đây Mục ca ca cho ta cái này chính là để trù bị cho bất cứ tình huống nào.”
 
Chử Yến bình tĩnh nhìn y một lúc rối nói: “Vậy ngươi đi đường cẩn thận.”
 
“Ngươi ở trong cung cũng vậy, phải cẩn thận mọi việc.” Phù Vân thu lại vẻ mặt khôi hài, tính trẻ con trên mặt y một năm qua đã rũ bỏ rất nhanh, khí khái thiếu niên gần như không che giấu nổi.
 
Chử Yến vỗ vai y, không nói gì nữa.
 
Bên kia, đoàn người Quý Thính đã ra khỏi kinh đô, đi về phía Giao Huyền.
 
Mấy ngày nay Quý Thính cực kỳ mệt mỏi, ngủ một lúc lâu mới tỉnh, khi mở mắt ra đã là buổi trưa rồi.
 
Nàng ngồi thẳng người dậy, nhận ra Chử Yến không vào xe ngựa nghỉ thì hơi sửng sốt, nhanh chóng đá tấm gỗ dưới chân: “Sắp một canh giờ rồi, ngươi ở dưới đó không khó chịu sao? Nhanh chóng vào xe ngựa ngồi đi, chúng ta phải đi suốt ngày đêm, ngươi cứ thế thì không chịu nổi đâu.”
 
“Cộp.”
 
Quý Thính có chút bất đắc dĩ: “Ngươi nổi điên gì chứ, trước kia sao không thấy ngươi kiên trì như vậy...”
 
Nàng nói được một nửa thì bỗng dừng lại, sau đó nheo mắt lại nói: “Thân Đồ Xuyên, ngươi cút ra đây cho ta.”
 
“Cộp.”
 
Quý Thính tức đến bật cười: “Ngươi gõ gì mà gõ, không cút ra đây cho ta, có tin ta gọi người trói ngươi lại không hả?”
 
Lần này dưới xe ngựa không còn tiếng gì, một lát sau người nào đó lách mình vào, dường như chẳng có chuyện gì khác thường ngồi xuống cạnh nàng: “Điện hạ uống trà gì thế, cho ta nếm thử một ngụm.”
 
Hắn nói xong thì bưng chén lên, chưa uống được đã bị đánh một phát vào gáy, nhất thời cả người không tin nổi sững sờ.
 
Thân Đồ Xuyên hắn sống bao nhiêu năm trời, không ngờ bây giờ lại bị thê tử mình đánh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play