Edit: Dii

_____________

“Đừng nhìn đừng nhìn, không hợp cho trẻ em.”

“Vậy thì mày đừng có nhìn.”

“Tao muốn yêu đương.” Cao Lâm Hạo nói.

“Pokemon sẽ dung túng cho Diệp Lệnh Úy và Phí Lan, nhưng mày thì không, mày yêu sớm hả, há há há.”

Diệp Lệnh Úy chui ra khỏi ngực Phí Lan, nằm nhoài lên bàn của mình. Đủ thứ âm thanh hỗn tạp vang lên bên tai, cậu quay đầu nhìn Phí Lan: “Lần sau, em bảo hôn thế nào thì anh phải hôn thế ấy.”

Phí Lan liếm môi một cái, như một con sói được thỏa mãn vậy, gật đầu lười nhác: “Được.”

“Sao Diệp Lệnh Úy dễ gạt vậy?” Cao Lâm Hạo cắn hạt dưa, ghé vào tai Trần Phong Bảo: “Anh Lan nói gì cậu ấy cũng tin.”

“Mày từng gặp ai lừa được Diệp Lệnh Úy chưa?”

“Chưa.”

“Lẽ nào yêu đương rồi làm ảnh hưởng IQ?”

“Thế mày thảm quá, mày không yêu đương mà đã vậy, đến khi mày cặp bồ thì thế nào!”

“Mày có thể đừng cue tao vào được không? Ồ, hôm trước tao còn thấy cô bạn mày thầm mến đi chung với thằng nhóc lớp 11, là cái thằng được mọi người gọi thành “Phí Lan nhí” đó.”

“Không thể nào, sao bạn ấy lại thích người nhỏ hơn mình được.”

“Do mày không hiểu thôi, nào, để anh trai dạy mày.” Cao Lâm Hạo ôm vai Trần Phong Bảo: “Tụi mình tìm người yêu, phải lớn hơn mình một lớp, tam quan đứng đắn, nhân phẩm tốt, phải khá giả. Nhưng nếu mày tình cờ gặp một anh đẹp trai hoặc một chị đẹp gái, thì những yêu cầu kia tạm thời được bỏ qua.”

“Phí Lan nhí kia chỉ kém hơn Phí Lan một chút xíu, Bảo Bảo à, mày thua rồi.”

Trần Phong Bảo hất tay Cao Lâm Hạo ra, cười trừ: “Sao, tao xấu lắm à?”

“Không phải là xấu, chỉ không đủ đẹp trai thôi.”

“…”

Phim chiếu xong, khi Rose được mời tới trục vớt con tàu, cô đang mang theo rất nhiều ảnh từ thời còn trẻ tới lúc già. Trên vùng biển mà con tàu Titanic chìm xuống, nơi mà Jack an nghỉ, cô nói cho Jack biết: Anh xem, em đã hứa với anh, em làm được rồi, em sống rất tốt.

Bộ phim này Diệp Lệnh Úy đã xem đi xem lại nhiều lần rồi, nhắm mắt thôi cũng biết phim chiếu tới cảnh nào, Cao Lâm Hạo ở cạnh lau nước mắt: “Không được, bố đây không chịu nổi.”

Diệp Lệnh Úy nhìn Phí Lan, trong góc phòng học tối tăm, vẻ mặt của cậu trông khá dịu ngoan: “Phí Lan, nếu là em, chắc chắn em không thể sống một mình được.”

Phí Lan nâng cằm, nói sâu xa: “Nhưng anh muốn em sống tiếp, sống thật khỏe mạnh và vui vẻ.”

Phí Lan nhìn Diệp Lệnh Úy bạnh hàm ra. Lần nào không muốn nghe hay bực mình cậu cũng tỏ ra như thế, bĩu môi rồi bạnh hàm, cứ như sợ người ta không biết cậu bực bội vậy.

“Thấy không? Hiện giờ em bắt đầu không vui rồi đó.” Diệp Lệnh Úy đá Phí Lan một cái.

“Buồn ngủ quá…” Phí Lan ngáp.

“…”



Gần đây Thân Thành mới mở một công viên trò chơi, đang phát tờ rơi quảng cáo ở chung quanh, nào là giảm giá nào là đi đông người được miễn phí một người. Sáng nay Diệp Lệnh Úy đến trường cũng nhận được tờ rơi của bọn họ, có lẽ là thấy Diệp Lệnh Úy giống con cháu nhà giàu nên bọn họ cứ đuổi theo, còn ráng nhét quà vào tay Diệp Lệnh Úy.

“Công viên của chúng tôi có vốn đầu tư nước ngoài, có đầy đủ các kiểu trò chơi mới và thịnh hành. Ba ngày khai trương còn có các hoạt động ưu đãi nữa. Ngoài ra có cả giảm giá cho học sinh và đi theo cặp người yêu nữa, nhìn xem!”

Một tay Diệp Lệnh Úy cầm sữa bò, một tay ôm hộp đựng hoa quả, không còn tay nào để cầm nữa. Nhưng người phát tờ rơi cứ nhét xấp giấy vào trong cặp cậu.

“Nhóc đẹp trai nhớ quảng cáo với bạn bè nữa nha!”

Trong lớp học, khỏi cần Diệp Lệnh Úy phải quảng cáo, xấp giấy dày cộm bị nhét vào cặp kia rất dễ thấy, bị Cao Lâm Hạo rút ra. Cậu ta không hiểu: “Cậu mang lắm tờ rơi thế làm gì? Cậu đổi nghề hả?”

“Không phải, người ta phát cho.”

“Công viên trò chơi này tôi biết nè, hôm đó được nghỉ tôi có đến xem rồi, vừa nhìn vào đã biết ngay ông chủ rất giàu!”

Diệp Lệnh Úy lấy nĩa nhỏ xắn trái cây nhỏ ra, đăm chiêu: “Có phải Phí Lan sắp tổ chức sinh nhật không?”

Cao Lâm Hạo khựng lại, cậu ta quay đầu nhìn Diệp Lệnh Úy bằng ánh mắt phức tạp: “Tôi cảm thấy, cậu phải rõ chuyện này hơn cả tôi.”

“Cậu tặng anh ấy món gì?”

“Ừm thì,” Cao Lâm Hạo định tổ chức sinh nhật cho Phí Lan trước đó, “Thì, ăn bữa cơm thôi, anh Lan không muốn tụi mình tặng quà đâu, chẳng cần gì cả, cơm cũng là nó mời.”

“Có điều năm nay khác rồi, nó thành niên đó, chắc chắn ba nó sẽ tổ chức lễ thành nhân. Tôi thấy trên ti vi, người thừa kế sẽ phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn với trưởng bối.”

Diệp Lệnh Úy dừng động tác, cười: “Cậu nói đúng.”

“Thế cậu tặng gì?” Cao Lâm Hạo khá hiếu kỳ với vấn đề này.

“Tôi? Cậu thấy sao?”

Cao Lâm Hạo sững sờ: “Cái gì mà thấy sao?”

“Tôi.”

Bản mặt nghiêm túc của Cao Lâm Hạo ửng đỏ: “Cậu đừng quên, anh Lan trưởng thành rồi, còn cậu thì chưa đâu, cậu coi chừng anh cả đánh gãy chân cậu.”

Diệp Lệnh Úy gật đầu: “Cậu nói cũng đúng.”

“Vậy tôi thuê diễn pháo hoa ở công viên trò chơi cho anh ấy? Hay là thuê bảng led 3D ở trung tâm thành phố một ngày? Phát ảnh của anh ấy suốt 24h?” Diệp Lệnh Úy cắn trái cây suy nghĩ.

Cao Lâm Hạo nhất thời cứng họng, bởi vì cậu cảm thấy cái nào cũng được, người có tiền làm việc quả nhiên luôn luôn ok.

“Nhưng cậu mở ảnh của anh Lan, cậu chắc nó sẽ hài lòng chứ?” Theo như Cao Lâm Hạo biết, anh Lan không phải kẻ khoe khoang, hơn nữa dựa vào nhan sắc của hắn, nếu làm chuyện này ở thành phố như Thân Thành thì chẳng khác nào cho hắn debut.

“Thôi bỏ đi, tôi vốn cảm thấy biển quảng cáo của tàu điện ngầm cũng khá ổn.”

Cao Lâm Hạo: “…”

“Thật ra tôi thấy, cậu vẫn nên tặng bản thân cậu cho anh Lan thì hơn!”

Cậu vừa nói xong, Sở Nhiên cầm bánh bao đi vào lớp đã trợn mắt trắng: “Cao Lâm Hạo, sao mới sáng sớm mà cậu đã bậy bạ rồi?”

“Tôi bảo đây không phải lời tôi nói thì cậu có tin không?”

Sở Nhiên không thèm suy nghĩ: “Tôi không tin.”



Nếu như nói là tình cha con, vậy chắc chắn Phí Thương và Phí Lan không có thứ đó, nhưng ông ta xem Phí Lan là người thừa kế duy nhất, cho nên phải cho Phí Lan hết tất cả đãi ngộ mà người thừa kế nên có.

Lễ thành nhân tròn 18 tuổi, trước sinh nhật ba ngày đã phải chuẩn bị rồi, trước đó một tuần thì bắt đầu phát thiệp mời. Người được mời đều là người nổi tiếng và giàu có ở Thân Thành, chẳng có ai nhận được thiệp mà lại không đến cả, chỉ có người không nhận được nên mới đấm ngực giậm chân thôi, không một ai xem thường tiệc rượu tổ chức cho một vãn bối.

Đây là Phí Lan, là người thừa kế chắc chắn của Phí Thị.

Hôm ấy Diệp Lệnh Úy theo chân Diệp Sầm đến. Tìm trong vườn hoa và phòng khách vẫn không thấy Cao Lâm Hạo đâu, tìm quanh gian nhà một vòng mới phát hiện có mấy người đang trốn trong vườn hoa đằng sau uống rượu.

Trên bàn có một bình thủy tinh lớn, Cao Lâm Hạo đang ôm bình whisky đi tới bên cạnh, Trần Phong Bảo ngồi chồm hổm trên gò đá cầm hai chai nước ngọt, chau mày: “Tao vừa lên tra baidu, có nói uống sprite ngon, cũng bảo uống Nguyên Khí ngon, thế chọn cái nào?”

Cao Lâm Hạo đổ hết rượu whisky trong tay vào rồi mới nhìn thấy Diệp Lệnh Úy đang đứng đằng sau bọn họ. Cậu ta tỏ vẻ mặt đề phòng: “Vừa nãy anh Lan nói rồi, không cho cậu uống rượu.”

Diệp Lệnh Úy chau mày: “Tôi không thích mùi bia.”

“Này không phải bia, là rượu mà bọn tôi pha thử nghiệm đó, hoàn toàn không còn mùi rượu!” Cao Lâm Hạo phân bua.

Trần Phong Bảo thèm vá luôn cái miệng của Cao Lâm Hạo lại.

Đúng như dự đoán, Diệp Lệnh Úy vừa nghe thấy không có mùi rượu thì đi tới, liếc nhìn rượu đang sóng sánh trong bình, sáng mắt lên: “Đúng nè, chỉ có mùi vải thôi!”

Trần Phong Bảo rót nửa cốc cho Diệp Lệnh Úy, cẩn thận dè dặt: “Đừng để anh Lan biết, lỡ nó biết thì cũng phải nói là tự cậu muốn uống, biết chưa?”

Cao Lâm Hạo and mọi người: “…”

Trước khi uống, Diệp Lệnh Úy xác nhận mùi rượu chỉ còn một tí tẹo, sau đó mới chịu uống cạn sạch. Mùi thơm của vải lạnh lẽo tràn vào miệng, quấn lấy hơi thở. Cậu uây một tiếng: “Ngon quá!”

Cao Lâm Hạo sửng sốt: “Tiêu rồi.”

Tiểu Tranh Tử lùi lại mấy bước: “Đợi lát nữa Phí Lan sẽ hỏi là ai bày đầu cho coi.”

Diệp Lệnh Úy ngồi trên gò đá, sai Cao Lâm Hạo rót rượu, đánh giá Tiểu Tranh Tử từ trên xuống: “Quý Tranh, hôm nay trông cậu xinh lắm.”

Tiểu Tranh Tử đỏ bừng mặt. Hôm nay cô mặc đầm cúp ngực dự tiệc màu trắng, đôi giày chỉ cao 3cm, trên cổ chân là sợi dây giày màu bạc. Cô không có quần áo thế này, là mẹ kế nghe thấy cô tới nhà họ Phí nên cố ý dẫn cô đến trung tâm mua quần áo.

Cao Lâm Hạo nhét cốc vào tay Diệp Lệnh Úy, ánh mắt phức tạp: “Diệp Lệnh Úy, hôm nay là sinh nhật Phí Lan, cậu phải chú ý một chút, ở địa bàn của người ta mà khen kẻ khác đẹp nữa chứ, cậu kiềm chế chút đi.”

Độ cồn của rượu Whisky không thấp, nhưng mà đã được pha nên cũng át bớt mùi cồn rồi, không để ý sẽ dễ uống nhiều. Cả đám trò chuyện uống hết cốc này tới cốc khác, học theo người lớn ra dáng cụng ly cạn chén.

“Sếp Diệp rất có khí phách!”

Diệp Lệnh Úy hơi nhếch mày, đuôi mắt bị nhiễm màu đỏ ửng: “Sếp Cao quá khen.”

“Hôm nay cô Quý đẹp như tiên trên trời vậy, không biết có còn độc thân không?”

“Sếp Trần, lâu rồi không gặp, có khỏe không?”

” y da khách sáo quá, không phải hôm qua chúng ta còn cùng nhau ký cái hợp đồng mười tỉ hay sao.”

“Cậu em Lý, gần đây viết sách thế nào rồi? Dỗ anh vui đi, anh sẽ in cho cậu 100 ngàn bản, nếu lượng tiêu thụ tốt thì in thêm nữa, thấy sao?”

Diệp Lệnh Úy cầm bình rượu trái cây dưới đất lên, bật nắp bình ra, chống bàn đứng dậy: “Các vị cứ tán gẫu trước, tôi đi xem phu nhân nhà tôi đã…”

Tiểu Tranh Tử là người duy nhất còn tỉnh táo: ” y, mấy cậu cản cậu ấy lại coi, cậu ấy định đi tìm Phí Lan kìa!”

Cao Lâm Hạo trừng cô: “Sao cô Quý lại không lễ phép thế, đứng trong nhà người ta mà gào thét om sòm?”

“…” Im lặng là chuẩn bị trút giận, Tiểu Tranh Tử dùng gót giày đạp Cao Lâm Hạo.

Diệp Lệnh Úy nhớ rõ phòng của Phí Lan ở đâu. Cậu bước đi thật vững, không hề tỏ ra say xỉn chút nào. Ngón tay cậu nắm chặt lấy bình rượu, đi tới phòng Phí Lan ở tầng trệt thì dứt khoát đẩy cửa ra, cứ như là dùng toàn bộ sức lực của mình vậy. Cậu dựa lên trên cửa, giơ bình rượu lên nốc một họng rượu trong y hệt như ma men.

Phí Lan tưởng là có khách nào đi nhầm đường: “…”

Phí Lan đang thay quần áo, hắn đi chân trần trên sàn. Quần u phục màu đen dài thẳng thớm, hắn còn chưa kịp tròng vào. Trên vòng eo săn chắc của hắn là đường nhân ngư và cơ bụng ẩn hiện.

“Em uống rượu à?”

Tiếng của Phí Lan rất khẽ. Hắn đi đến gần Diệp Lệnh Úy, bắt được cổ tay cậu rồi kéo vào phòng, đóng cửa lại. Diệp Lệnh Úy bị kéo nên choáng váng, dựa vào người Phí Lan mới đứng vững được. Sau khi đứng vững rồi thì giơ bình rượu lên: “Nào, hai ta uống một ly.”

Phí Lan không thèm để ý cậu. Diệp Lệnh Úy tự uống một hớp lớn, cậu rót còn nhanh hơn tốc độ uống, rượu chảy từ cần cổ xuống, uốn lượn rồi chảy vào trong cổ áo.

Có thể nói là đẹp một cách ướt át.

Vốn dĩ mặt của Diệp Lệnh Úy đã đẹp vô cùng rồi, uống rượu vào khiến đuôi mắt ửng hồng lên. Mỗi động tác chớp mắt, nhướng chân mày đều giống như chim họa mi khẽ hót quyến luyến chủ nhân.

Hôm nay cậu đi theo Diệp Sầm đến nên không mặc chính trang. Trên người cậu là áo len màu trắng, áo phao màu mơ nhạt. Áo phao đã cởi ra đưa cho nhân viên phục vụ rồi, áo len lỏng lẻo của cậu khoác lên vai, do động tác của chủ nhân nó nên trượt về một bên. Bản thân cậu lại chẳng phát hiện ra, miệng thì ngậm rượu, cứ uống từng hớp từng hớp.

“Sao anh không mặc đồ?” Diệp Lệnh Úy dùng cái tay còn rảnh rỗi kia sờ lên người Phí Lan.

“Giờ không gấp lắm.” Phí Lan nhẹ nhàng rút bình rượu trong tay Diệp Lệnh Úy ra, bẻ tay cậu về phía sau rồi đè lên cánh cửa lạnh lẽo.

Hết chương 79.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play