“Chỉ là, tôi vẫn thấy tò mò.” Diệp Lệnh Úy gõ lên bàn: “Bà Khương không phải là người sẽ hạ mình tới đây đòi tiền bọn tôi, bộ bà gặp phải chuyện gì à? Chú Phí đưa tiền bồi thường mà vẫn không đủ để bà sử dụng à?”
“Không có.” Khương Huệ trả lời dứt khoát.
Diệp Lệnh Úy cười lạnh nhìn bà ta, từ từ dời ánh mắt đi: “Thật à?”
Diệp Sầm nhìn Khương Huệ một lúc, ánh mắt anh hơi tránh đi, biểu hiện trên mặt cũng rất lạnh lùng, giọng điệu nghiêm túc: “Bà cứ đến tập đoàn Diệp thị, đưa số thẻ cho lễ tân, mỗi tháng bà sẽ nhận được một triệu.”
“Được không, bà Khương?”
Khương Huệ im lặng rất lâu. Bàn tay cầm túi xách của bà ta siết chặt đến nỗi trắng bệch. Chuông báo ở ngoài vang lên mấy hồi, cuối cùng, Khương Huệ chua chát mở miệng: “Được.”
Hẳn là Diệp Sầm bị tổn thương rồi, nên sau khi Khương Huệ đi, anh thừ người ngồi một mình rất lâu. Diệp Lệnh Úy ngồi không yên được, trước khi đi bèn nhắc nhở anh một câu.
“Chắc chắn là bà ta gặp chuyện rồi, anh cả sai người đi dò hỏi thử xem.”
Đừng có mang họa về báo nhà họ Diệp là được.
–
“Sao thế?” Hiện tại Phí Lan không ngồi ở bàn chủ tịch nữa. Một mình hắn nằm sát máy sưởi mini, chăn thì đắp lên người, còn mình thì rụt hết vào sâu trong lều. Thấy Diệp Lệnh Úy đi từ xa tới bèn rướn người dậy.
Hắn đổi tư thế khác.
Diệp Lệnh Úy đứng cạnh hắn, đạp nhẹ một cái: “Né ra cho em ngồi nào.”
Phí Lan nhướng mày ngồi dậy. Diệp Lệnh Úy ngồi xuống, Phí Lan đắp chăn lên đùi cậu, còn mình thì ngồi lên cái ghế nhỏ ở bên cạnh. Lớp phó thể dục cũng ôm máy sưởi đi tới, trên ổ cắm vẫn còn cắm được vài lỗ nữa.
Cao Lâm Hạo liếc cậu: “Cậu lấy đâu ra lắm máy sưởi mini thế?”
“Tiệm tạp hóa gần đây nè, hai mươi đồng một cái, tôi mua năm cái.”
“Cậu giàu quá nha! Đại gia à!”
“Vậy sao cậu chỉ mang ra có hai cái vậy?” Cao Lâm Hạo huých vai cậu ta.
Lớp phó thể dục nói rất hùng hồn: “Phí Lan một cái, Diệp Lệnh Úy một cái, cậu hả? Đợi cậu giành được hạng nhất chạy năm nghìn mét rinh được tiền thưởng hai trăm đồng đi rồi tính.”
Cao Lâm Hạo: “…”
“Anh thấy phu nhân Khương đi từ văn phòng của hiệu trưởng ra, hai người nói gì thế?” Phí Lan hỏi Diệp Lệnh Úy.
Diệp Lệnh Úy hơi hé mắt, lười biếng như chú mèo sắp đi ngủ: “Bả tới đòi tiền.”
Phí Lan lấy ngón tay nghịch lồng ngoài của máy sưởi mini: “Đòi bao nhiêu?”
“Nhiều lắm.” Diệp Lệnh Úy nói.
“Có phải anh biết gì không?” Diệp Lệnh Úy từ từ mở mắt ra, nhìn Phí Lan một cách rất tỉnh táo.
“Biết sơ sơ, không nhiều lắm.” Phí Lan nói từ tốn: “Phu nhân Khương chia tay với ba anh xong thì đến cặp với ông tổng nhà họ Lý. Hai người dính nhau như sam, nhưng theo anh được biết, ngoại hình của Lý Tỉnh Giai rất nhã nhặn, du học xong về nước, là người có triển vọng nhất nhà họ Lý.”
Diệp Lệnh Úy lẳng lặng nghe, biết rõ Phí Lan không hề khen người này.
“Nhưng Lý Tỉnh Giai cũng cỡ hơn bốn mươi tuổi rồi, vậy mà luôn có một thói hư. Thói hư này khiến tài sản nhà họ Lý tiêu tán hết.” Phí Lan nói: “Lý Tỉnh Giai thích đánh bạc, còn không phải cược quy mô nhỏ mà là một ván mấy triệu. Đây là còn ít, lần thua lớn nhất là thua hơn ba tỷ, công ty nhà họ Lý phải bán sạch để trả nợ cho ông ta.”
“Hôm nay bán một công ty, hôm sau bán thêm công ty nữa, tất cả bị ông ta bán dần dần hết.” Phí Lan xì khẽ một tiếng: “Giờ nhà họ Lý chỉ còn cái vỏ rỗng, sự xuất hiện của Khương Huệ chẳng khác gì bồ tát, vì thế cả nhà họ Lý đều đối xử rất tốt với bà ta.”
Diệp Lệnh Úy từ từ ngả ra sau: “Em hiểu rồi, bà Khương luôn ước ao mình được công nhận và được coi trọng. Giờ nhà họ Lý đang coi trọng bà ta, nên bà ta mặt dày tới nhà họ Diệp để đòi tiền?”
Phí Lan gật đầu: “Gần như là vậy.”
“Nhưng nhà họ Lý nợ lắm thế, chuyện Lý Tỉnh Giai nghiện đánh bạc cũng chẳng cấm nổi.” Phí Lan nói.
Diệp Lệnh Úy chẳng quan tâm Khương Huệ khó khăn ra sao, chỉ ngạc nhiên hỏi Phí Lan: “Sao anh biết nhiều vậy?”
Phí Lan cười đáp: “Mấy công ty nhà họ Lý đều được nhà anh mua.”
Diệp Lệnh Úy: “…”
“Em chú ý kĩ chút, nếu tiền vẫn chưa đủ, Khương Huệ sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.” Phí Lan cất giọng lạnh nhạt, giờ hắn còn chả thèm gọi là bà Khương nữa mà gọi thẳng họ tên của bà ta ra.
“Bả đòi mỗi tháng 5 triệu, cuối cùng em trả giá còn 1 triệu.”
Phí Lan lắc đầu: “Không đủ, quá ít.”
Còn chưa đủ để Lý Tỉnh Giai cược một ván.
–
“Sao rồi? Bọn nó đưa tiền chưa?” Người đàn ông có vóc người cao, khí chất nho nhã đang hướng ánh mắt chờ mong về phía Khương Huệ vừa mới bước vào cửa.
Khương Huệ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đưa rồi, nhưng mỗi tháng chỉ có 1 triệu thôi.”
“1 triệu?” Lý Tỉnh Giai bật thốt lên. Cảm nhận được Khương Huệ đang giật mình thì lập tức đổi giọng. Hắn cố gắng giấu đi sự sốt ruột và thô lỗ trong giọng nói của mình: “A Huệ à, 1 triệu thì không đủ đâu. Đợi trả hết nợ bài bạc thì chúng mình kết hôn nhé, bọn họ cũng đồng ý cho anh trả góp rồi, mỗi tháng trả 5 triệu là được. Hai năm thôi là chúng ta có thể cưới nhau rồi.”
Nghe tới hai chữ “cưới nhau”, Khương Huệ bỗng trở nên lo lắng: “Chúng nó không cho thì làm sao em đòi được đây? Em chưa từng nuôi bọn nó.”
“Nhưng em là mẹ của bọn nó! Con cái đưa tiền nuôi cha mẹ là điều đương nhiên!” Lý Tỉnh Giai gần như phát điên, “Hơn nữa, gia tộc họ Diệp là gia tộc lớn, hiện giờ Diệp Sầm cũng là thanh niên tài giỏi hiếm có, 5 triệu chỉ đủ nhét kẽ răng của nó thôi!”
Đương nhiên Khương Huệ biết rõ điều này, thậm chí bà ta còn rõ hơn cả Lý Tỉnh Giai. Bà ta an ủi Lý Tỉnh Giai: “Tiền hồi trước em mang đến đã đủ trả nợ đánh bài cho anh rồi. Anh cứ thế chấp công ty nhà anh trước đi, sau này anh cai bài bạc, mỗi tháng em có 1 triệu, cộng cả tiền cha mẹ anh đưa rồi cả lợi nhuận của công ty, chắc chắn sẽ đủ để trả nợ.”
Lời của Khương Huệ cũng rất hợp lý, Lý Tỉnh Giai nghe xong cũng rục rịch trong lòng. Rục rịch là rục rịch thói cũ, tháng sau ở Áo Thành có một trận cược rất lớn, trăm năm khó gặp.
Hắn ta đã gom đủ hơn 100 triệu rồi, chỉ cần Khương Huệ đưa tiền riêng của bà ta ra, cộng với số tiền nhà họ Diệp cho là đủ có tư cách vào cược.
“Em không đến đòi nữa đâu, Diệp Sầm kiếm tiền cũng cực khổ.” Khương Huệ xoay người định rời đi. Bà ta thật sự không đàm phán nổi với một Lý Tỉnh Giai suốt ngày chỉ biết có tiền. Lúc mới quen Lý Tỉnh Giai nào có như vậy.
Lý Tỉnh Giai giữ lấy bà: “Em đừng giận. Anh không có ý đó, chẳng phải là do anh muốn cưới em quá hay sao?”
“Nếu không tranh thủ kết hôn với em, anh sợ một ngày nào đó em sẽ rời bỏ anh.” Lý Tỉnh Giai nói.
Khương Huệ hơi sững sờ, bất chợt cảm thấy mất tự nhiên, bà ta lập tức giãy tay ra: “Em không giận anh.”
“Hay là vầy đi.” Lý Tỉnh Giai đề nghị: “Anh sẽ nói chuyện với con trai em. Em dẫn đứa nhỏ nhất kia đến nhà anh, anh mời nó ăn bữa cơm, tự tay anh nấu.”
Khương Huệ thấy hơi khó hiểu: “Anh có gì muốn nói với nó?”
Nói xong Khương Huệ lại dừng trong giây lát rồi mới nói: “Em quên nhắc anh, đứa nhỏ nhất mới là đứa khó chơi nhất. Sở dĩ hôm nay bị hạ xuống chỉ còn 1 triệu mỗi tháng là do nó.”
Nhưng Khương Huệ không có ý trách cứ hay chỉ trích, bà ta nói sự thật mà thôi, nhưng Lý Tỉnh Giai nghe vào tai lại trở thành ý khác.
Lý Tỉnh Giai cắn răng cấm, quên mất trả lời câu hỏi của Khương Huệ.
Khương Huệ mang giày cao gót nên cũng chẳng thấp hơn Lý Tỉnh Giai là bao, bà ta thấy rõ sự gian xảo thoáng lên trong mắt hắn: “Anh định làm gì?”
Lý Tỉnh Giai nghe thấy giọng nói của Khương Huệ có hơi run rẩy nên mới tỉnh táo lại, miễn cưỡng nở nụ cười: “Không có gì… anh chỉ đang nghĩ, con thứ ba nhà họ Diệp ghê gớm quá.”
“Không đúng.” Ánh mắt của Khương Huệ tỏ ra đề phòng: “Sao anh lại muốn mời nó ăn cơm? Anh không cảm thấy với thân phận của anh mà muốn đàm phán với nó, nó sẽ càng không đồng ý sao? Hơn nữa, nó cũng chẳng quen biết anh, dựa vào đâu nó phải đàm phán với anh?”
“Anh định lấy nó làm con tin ép Diệp Sầm đưa tiền?!” Trong đầu Khương Huệ đột nhiên lóe lên suy nghĩ, bà ta hỏi ra ngay lập tức.
Mặt của Lý Tỉnh Giai cứng đờ, tức khắc chối đây đẩy: “Không hề, anh thật sự thích em nên mới muốn gặp con trai em, anh thích em thì sao lại làm ra loại chuyện này được cơ chứ?”
“Anh bảo muốn đàm phán thì chỉ là muốn gặp mặt nó thôi, sao em lại nghĩ anh như vậy?”
Nhưng Khương Huệ cứ như chim sợ cành cong, bà ta cầm lấy túi xách, liên tục lùi về sau, cuối cùng xoay người định bỏ chạy.
“Anh đã nói đến vậy rồi, sao em vẫn không tin anh?” Lý Tỉnh Giai giơ tay níu Khương Huệ lại. Khương Huệ bị đau nên hét lên, xoay người lại đập túi xách lên đầu Lý Tỉnh Giai mấy cái. Lúc lực tay hắn nhẹ bớt, bà ta đá thẳng vào hạ bộ hắn.
Lý Tỉnh Giai buông Khương Huệ ra. Bà ta vội vàng chạy tới xe của mình rồi lên xe. Cửa sổ xe bên ghế phụ vẫn mở, Lý Tỉnh Giai đuổi theo bám chặt lên cửa sổ, kêu la như người điên.
“Nhà họ Diệp có tiền, nhà của mày có tiền. Nghe nói sức khỏe của Diệp Lệnh Úy không tốt, nó là dễ bắt nhất, tao phải bắt được nó, tao phải bắt anh cả nó nộp cho tao 1 tỷ!”
Khương Huệ nhìn thẳng về phía trước, dứt khoát đạp chân ga chạy đi.
Lý Tỉnh Giai chạy ra đường cái gào thét, trông hắn ta như đã điên rồi.
“Bắt được nó tao sẽ có tiền. Nghe nói anh cả nó vô cùng chiều chuộng nó, anh hai nó cũng vậy, mỗi đứa tao sẽ đòi được 500 triệu!”
“Đủ để tao chơi bài một năm!”
Lý Tỉnh Giai còn đang hô gào, trước mắt hắn lại xuất hiện chiếc Audi màu trắng vốn đã chạy mất, chính là xe của Khương Huệ.
Bà vòng qua ngã rẽ rồi bắt đầu tăng tốc, giẫm chân ga hết cót. Nhân lúc Lý Tỉnh Giai chưa phản ứng kịp, bà ta lái xe lao tới.
Trước khi bị đâm cho nát tan, hắn ta nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của đối phương.
Lý Tỉnh Giai bị đụng văng ra như đứa trẻ, sau đó rơi phịch xuống đất.
Xe Audi ngừng một chốc rồi lập tức chạy đi.
Mặt Khương Huệ ướt đẫm nước mắt, tầm mắt cũng trở nên nhòe đi.
Tại sao? Tại sao người mà bà ta yêu đều từ từ rời khỏi bà ta? Đầu tiên là Diệp Phong Miện, sau đó là Phí Thương, bây giờ là Lý Tỉnh Giai. Vì sao chứ?
Bà ta cho rằng cuối cùng mình cũng tìm được bến đỗ rồi, không ngờ rằng, Lý Tỉnh Giai chỉ vì tiền mà thôi. Trong mắt hắn ta chỉ có tiền, lại còn định dùng Diệp Lệnh Úy để uy hiếp nhà họ Diệp. Khương Huệ cảm thấy mối tình này là sự sỉ nhục to lớn trong mấy chục năm nay của mình.
Trong trường học.
Diệp Lệnh Úy ngồi trên ghế đẩu, đầu cậu trùm chăn ghé vào đùi Phí Lan nằm ngủ. Nếu không phải do tiếng chuông điện thoại cứ réo ầm ĩ thì phỏng chừng cậu còn phải ngủ thêm chốc nữa.
“Anh nghe máy đi.” Diệp Lệnh Úy cất giọng ồm ồm, nhét điện thoại vào tay Phí Lan.
Là Diệp Sầm gọi tới.
Phí Lan nghe máy, đặt điện thoại sát bên tai, vô cùng tự nhiên mà hô: “Anh cả.”
Diệp Sầm chợt nghe thấy giọng nói không phải của Diệp Lệnh Úy: “…”
“Là nhóc cũng được, nhóc nói với nó một tiếng.” Diệp Sầm hơi khựng lại, giọng nói hạ xuống thấp: “Khương Huệ giết người rồi.”
Hết chương 76.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT