Vì làm một cuộc phẫu thuật quan trọng như thế nên hầu như gần đây ngày nào Diệp Lệnh Úy cũng ngủ hết nửa ngày. Cơ thể vẫn còn trong thời kỳ thích nghi. Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng điện thoại kêu rè rè, Phí Lan đang nói chuyện với Cao Lâm Hạo ở đầu bên kia, còn Diệp Lệnh Úy thì đã mơ màng ngủ mất.
Diệp Sầm được dì bảo mẫu dẫn lên trên. Anh thấy cậu trai ngủ gật ở ban công thì nhíu chặt đôi mày lại, bất giác bước tới thật nhẹ nhàng, từ từ ngồi xổm xuống. Anh rút chiếc điện thoại trong tay Diệp Lệnh Úy ra thật chậm rãi, điện thoại chợt sáng lên, trên màn hình còn hiển thị đang ở trong cuộc gọi.
Chần chừ một chốc, Diệp Sầm vẫn kề điện thoại vào tai: “Alo, xin chào, tôi là Diệp Sầm.”
Khỏi nghĩ cũng biết hai bên đều đang treo máy, hẳn là Phí Lan sẽ không túc trực ở đầu dây bên kia đâu, Diệp Sầm nghĩ thế nên định cúp điện thoại, ai ngờ lại nghe thấy tiếng Phí Lan đáp lại.
“Anh cả.” Phí Lan nhận ra giọng của Diệp Sầm nên lễ phép trả lời, sau đó nói: “Hẳn là em ấy ngủ quên mất rồi, anh trông em ấy đi, em cúp máy trước.”
“Được.”
Diệp Sầm nghe giọng nói vội vàng trong điện thoại rồi lại nhìn Diệp Lệnh Úy đang ngủ ngon lành, đột nhiên có ảo giác mình như người ngoài vậy, còn hai đứa này mới là người một nhà.
Một đợt gió thổi qua, Diệp Lệnh Úy rụt người vào trong chăn lông, lúc mơ màng chớp mắt thì nhìn thấy Diệp Sầm đang ngồi bên cạnh mình. Rèm cửa ở ban công đã được kéo lên, ban công hình cung bọc lấy hai người họ vào căn phòng mờ tối.
Diệp Sầm quay đầu lại, thấy Diệp Lệnh Úy đang mở to đôi mắt ra nhìn mình đầy mờ mịt, anh vô thức dịu giọng lại: “Dậy rồi à?”
Giọng nói trầm thấp kéo Diệp Lệnh Úy ra khỏi cơn buồn ngủ. Cậu tỉnh táo lại, ngồi thẳng dậy nhìn Diệp Sầm: “Anh cả tới đây hồi nào thế?”
“Vừa tới.” Diệp Sầm nói: “Dì bảo em ngủ trên lầu nên anh lên xem thử.”
Diệp Lệnh Úy vốn chỉ hỏi cho có lệ, cậu chẳng quan tâm là Diệp Sầm có tới hay không. Cậu trai cúi đầu vuốt điện thoại, phát hiện ra cuộc gọi của mình và Phí Lan đã kết thúc từ hồi nửa tiếng trước.
Xem ra Diệp Sầm tới đã được một lúc rồi, nửa tiếng trước còn tắt cuộc gọi của Phí Lan giúp cậu.
“Xuống ăn cơm nào.” Dì bảo mẫu gõ cửa.
Diệp Lệnh Úy xuống khỏi ghế, bước về phía trước. Tóc cậu rối tung, Diệp Sầm chẳng kịp nghĩ ngợi gì đã giơ tay vuốt lại giúp cậu. Diệp Lệnh Úy mất tự nhiên né tránh, quay đầu lại bực bội nhìn Diệp Sầm: “Đừng chạm vào em.”
Dưới lầu, mọi người đã vào chỗ đông đủ. Lần này không giống với tiệc nhà bình thường, không phải tất cả thành viên trong nhà đều tham gia, chỉ ai có thời gian rảnh mới tới.
Bầu không khí cũng khác hẳn ngày xưa. Nếu là trước đây, chắc chắn trên bàn ăn sẽ rất yên tĩnh, có nói thì cũng chỉ nói về chuyện làm ăn, không cho phép đám con cháu bọn họ – những người mà Diệp Tổ Mẫn cho rằng chẳng được tích sự gì – xen mồm vào.
Hôm nay có hơi lạ, ông cụ ngồi ở chỗ của mình, lúc thì nói chuyện với Diệp Nguyên, lúc thì bắt chuyện với Lưu Giai Nghệ.
Lưu Giai Nghệ nhắm mắt cắn răng tiếp chuyện một hồi thì hết chịu nổi, bèn giao nhiệm vụ cực khổ này cho Diệp Nguyên, còn mình thì bỏ chạy.
Bởi vì cô bé còn chuyện quan trọng phải nói với anh tư.
“Anh tư.” Lưu Giai Nghệ dịch ghế lại gần chỗ Diệp Lệnh Úy ngồi, đầu tiên là cà khịa Diệp Tổ Mẫn sao hôm nay khác mọi khi quá: “Hôm nay ông già lạ lắm, ổng xoa đầu em, em còn tưởng ổng muốn mở hộp sọ của em ra luôn!”
Diệp Lệnh Úy liếc nhìn Diệp Tổ Mẫn đang lải nhải cái gì đó. Hiển nhiên ông không biết cách giao tiếp với con cháu, trông có hơi đáng thương, nhưng cũng buồn cười lắm. Diệp Lệnh Úy không ngờ, việc Diệp Sầm nói muốn ra khỏi gia phả với Diệp Tổ Mẫn lại khiến ông ta sợ hãi đến thế.
“Bỏ đi, không nói chuyện này nữa.” Lưu Giai Nghệ xoay người về phía Diệp Lệnh Úy, kéo hết mấy cái dĩa đựng cherry đến trước mặt mình, trông có vẻ như định trò chuyện rất là lâu đây. Lưu Giai Nghệ làm xong công tác chuẩn bị thì tỏ vẻ mặt bí ẩn: “Anh tư, em muốn nói cho anh tư biết một chuyện, chắc chắn anh không ngờ tới đâu!”
Diệp Lệnh Úy đói bụng bèn giơ tay ra lấy cherry, Lưu Giai Nghệ lập tức đưa sang.
“…”
“Anh đoán lẹ lên.”
“Anh đoán không ra.” Diệp Lệnh Úy không biết cô nhóc mười lăm tuổi này thì có gì để cho mình đoán.
Lưu Giai Nghệ e dè nhìn xung quanh, sau đó ghé sát vào tai Diệp Lệnh Úy, nói bằng giọng rất nhỏ: “Chủ nhiệm lớp hồi trước của anh cặp bồ với chủ nhiệm lớp của em…”
Diệp Lệnh Úy khựng lại: “Thì?”
Cậu nghe nói Trương Nhàn có thai rồi, hai người kia hẳn là đã kết hôn, dùng từ “cặp bồ” để miêu tả quan hệ của họ thì có hơi sai sai.
“Bồ nhí đó anh tư!” Lưu Giai Nghệ hưng phấn cứ như đã bắt được điểm yếu của kẻ thù: “Tuy chủ nhiệm lớp em mới ba mươi thôi, nhưng ổng kết hôn lâu rồi, vợ ổng còn lớn hơn ổng tận mười tuổi. Ổng là phượng hoàng nam*, còn ba vợ của ổng làm ở bộ Giáo dục.”
(*Phượng hoàng nam ý là phượng hoàng bay ra khỏi ổ gà, chỉ người đàn ông có xuất thân bần hàn, khổ cực nhưng nỗ lực thi được đại học, sau khi tốt nghiệp thì ở lại thành phố để làm việc và sinh sống. Phái nữ cũng có từ Chim công nữ với nghĩa tương tự.)
Diệp Lệnh Úy ngậm cherry trong miệng, từ từ híp mắt lại. Một lát sau, cậu nhìn Lưu Giai Nghệ: “Em biết nhiều thế à?”
Ánh mắt của cậu tựa lưỡi đao vậy, Lưu Giai Nghệ cảm thấy thanh đao này đang hóa thành thực thể rồi cắt lên mặt mình. Cô chợt hít thở không thông: “Mấy hôm anh nằm viện ấy, em đâu thể chạy tới bệnh viện mãi. Cái anh Phí Lan kia cứ ở cạnh anh hoài, ảnh lại không ưa gì em, em đành phải chạy lên chạy xuống để giết thời gian. Ngờ đâu em lại bắt gặp chủ nhiệm lớp em với lớp cũ của anh cùng nhau vào bệnh viện, em bèn lén đi theo bọn họ…”
Diệp Lệnh Úy: “…”
“Sau đó em thấy hai bọn họ đi siêu âm doppler màu, chắc chắn là bọn họ có gì với nhau rồi, bạn bè nào lại đi sờ mông nhau chớ.” Lưu Giai Nghệ nhăn nhó chê bai.
“Ý anh là em biết nhiều chuyện nhà của chủ nhiệm lớp mình thật đấy.” Diệp Lệnh Úy thắc mắc không biết Lưu Giai Nghệ đi học để làm gì.
Cậu vừa nói xong, Lưu Giai Nghệ lập tức chột dạ. Con ngươi của cô nàng đảo quanh, sau đó nói như lấy lòng: “Anh tư, em là con gái mà, con gái nào mà chẳng thích hóng hớt. Ừ ha còn nữa, vợ của chủ nhiệm trông xinh lắm, ai trong trường bọn em cũng biết.”
“Anh nhớ lần trước thi tháng em…”
Lưu Giai Nghệ vừa nghe thấy chữ “thi” đã cứng đơ cả người: “Em biết rồi, lần sau em sẽ thi đàng hoàng, em hứa với anh tư, sau này em không dám đánh nhau nữa, cũng không chơi bời nữa.”
Cô giơ tay lên thề, ống tay áo trễ xuống để lộ ra hình xăm màu, tầm mắt của Diệp Lệnh Úy đáp lên, cậu hơi hất cằm.
“Hình xăm này là hình dán thôi, tụi em hay ra ngoài bay lắc mà, nhưng mà con gái con đứa thì hơi nguy hiểm, nên tụi em dán hình xăm lên, hù cho bọn nó chết khiếp!” Đối mặt với Diệp Lệnh Úy hiện tại, Lưu Giai Nghệ hoàn toàn không hề giấu giếm gì, cứ như đang đổ đậu* vậy, hỏi gì khai đó.
(*Đổ đậu từ ống tre, nguyên câu là Đổ đậu từ ống tre – đi thẳng về thẳng! Nghĩa là đổ hạt đậu từ ống tre ra thì sẽ rớt ra ngoài hết, thường dùng để ví những người nói và làm rất thẳng thắn, không giấu giếm gì. Câu trên có thể dịch thành Đến nơi đến chốn – lòng dạ thẳng ngay!)
Không biết nói sao nữa, nhưng Lưu Giai Nghệ cứ cảm thấy anh tư thay đổi rồi, còn thu hút sự chú ý của người khác hơn trước đây, cũng đáng sợ hơn trước đây nhiều.
Không có giọng điệu hất hàm của Diệp Tổ Mẫn, bữa cơm này cũng được coi là vui vẻ. Diệp Lệnh Úy đang nghe Lưu Giai Nghệ líu ra líu rít, có thể là do lúc thường hai người ít gặp nhau, nên miễn là được ở chung chỗ với Diệp Lệnh Úy, Lưu Giai Nghệ sẽ nói không ngừng nghỉ.
“Được rồi.” Diệp Tổ Mẫn hắng giọng, giọng của ông cụ trầm khàn, một khi ông nói chuyện thì tất cả mọi người đều buông đũa xuống.
Tầm mắt của Diệp Tổ Mẫn lướt lên từng người, cuối cùng dừng trên mặt Diệp Lệnh Úy. Một lúc sau, ông lôi một xấp tài liệu từ trên bàn ra, kêu dì bảo mẫu cầm tới cho Diệp Lệnh Úy.
Diệp Lệnh Úy nhìn dòng chữ to trên tài liệu – Giấy thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần. Cậu hơi ngẩn ra.
Cậu đang nhìn, Diệp Tổ Mẫn chợt mở miệng: “Phần này là A Miện để lại cho mấy đứa, ba anh em mỗi đứa đều có hết. Nhưng mà, phần của con là nhiều nhất. Mặc dù con chưa trưởng thành, nhưng bây giờ ông có thể để con đứng tên cổ phần, do người giám hộ quản lý thay.”
Diệp Lệnh Úy lướt xem hết tập tài liệu. Phần mà ba cho mình chiếm 20% cổ phần của cả Tập đoàn nhà họ Diệp, tập đoàn gia tộc rắc rối phức tạp mà ba cho mình nhiều như thế…
“Con đoán,” Diệp Lệnh Úy từ từ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tổ Mẫn: “Ban đầu ông không định để con ký bản thỏa thuận này, hoặc là, ông vốn dĩ không muốn cho con biết mình có sở hữu số cổ phần này. Ba con giao lại toàn quyền cho ông, hẳn là ông định giao hết cổ phần cho anh cả, đúng không?”
Trên mặt Diệp Tổ Mẫn xuất hiện vẻ bối rối khó mà phát hiện được.
Đúng là ông ta định làm vậy, sức khỏe của Diệp Lệnh Úy không tốt, bác sĩ lại khẳng định tuổi thọ cậu không dài, thậm chí sẽ không sống nổi qua hai mươi tuổi. Bản thỏa thuận này, dù cậu có biết hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Con sẽ ký.” Diệp Lệnh Úy giơ tay lên, dì bảo mẫu lập tức đặt bút vào tay cậu. Nguệch ngoạc vài nét, cậu còn hận không thể cắt nát luôn tờ giấy. Quăng bút lên bàn ăn, cậu từ tốn nói tiếp: “Nhưng chuyện này không có nghĩa là con đã bị ông mua chuộc, bỏ qua những gì trong quá khứ. Bởi vì thứ này, vốn là đồ của con.”
Lời của cậu vô cùng tùy tiện, ai cũng run sợ trong lòng, ngay cả Lưu Giai Nghệ cũng toát mồ hôi thay cho Diệp Lệnh Úy.
Không ai dám khiên chiến quyền uy của Diệp Tổ Mẫn.
Từ nhỏ bọn họ đã nghĩ như thế.
Nhưng giờ bọn họ lại nhìn thấy, ông cụ nghiêm khắc hà khắc này lại đang lúng túng hắng giọng: “Ừm, của con, con cứ cầm đi đi.”
Quả dâu tây trong tay Diệp Nguyên rớt xuống đất, không thể tin nổi. Cậu quay qua nhìn những người khác, bọn họ cũng y hệt cậu.
Chuyện lạ hiếm thấy.
Quả nhiên ông cụ không tức giận, trái lại còn nhượng bộ, nếu đổi thành trước đây thì hẳn là đã đánh luôn Diệp Lệnh Úy rồi.
–
“Vãi lìn! Cậu chắc chứ?”
Cao Lâm Hạo hết hồn ợ một cái. Tuy bọn họ hay mắng Trương Nhàn, nhưng dù gì cô ta cũng là giáo viên, người dạy dỗ học sinh, chắc chắn phẩm chất đạo đức phải đoan chính ưu tú, chuyện làm bồ nhí như thế… Cậu ta lại liên tưởng tới gương mặt liệt kia của Trương Nhàn, cảm thấy khó mà tin nổi.
Diệp Lệnh Úy nằm ra bàn, cậu mang theo chăn len ở nhà tới, trải lên, vùi hết mặt mình vào trong, cất giọng ồm ồm: “Chưa chắc lắm, em gái tôi nói thôi.”
“Lớn mật ghê, thỏ còn không ăn cỏ gần ổ, hai trường này cách nhau gần thế, vậy mà bà cô đó cũng dám?” Cao Lâm Hạo vẫn thấy khó tin, chủ yếu là do ngày thường hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ của Trương Nhàn khắc quá sâu vào lòng mọi người, còn “bồ nhí” trong ấn tượng của bọn họ là kẻ lẳng lơ, Trương Nhàn trông không giống vậy.
“Có điều, chủ nhiệm phượng hoàng nam mà cậu nói, tôi cũng có biết…” Cao Lâm Hạo bắt chéo chân, cầm một trái quýt nghịch trong tay: “Cũng nhiều người biết lắm, chủ yếu do ổng nổi tiếng thôi. Vợ ổng có điều kiện khá giả, nhưng tiêu chuẩn cũng cao. Ông chủ nhiệm đó chưa tốt nghiệp đại học mà đã theo đuổi cô í rồi, khi đó cô í còn đang làm giáo viên ở trường kế bên.”
“Quá trình theo đuổi phải gọi là rầm rộ vô cùng, bây giờ lên diễn đàn vẫn còn bài viết của năm ấy đó. Nghe nói lúc cô ấy tức giận, ổng còn vừa chạy theo vừa la lên anh yêu em, nhưng ổng vẫn bị đuổi cho cút.”
“Vợ ổng cũng đâu có ngu, chả lẽ không hiểu câu mật ngọt chết ruồi?” Cao Lâm Hạo nói bằng giọng coi thường. Diệp Lệnh Úy nằm trong chăn nhìn cậu ta, phát hiện ra lúc cậu ta không bị ngốc thì cũng đẹp trai phết.
Cao Lâm Hạo nghiêng đầu sang nhìn Diệp Lệnh Úy, thở hắt ra một hơi.
“Không có bức tường nào là kín gió, nếu chuyện mà lộ ra, hẳn là ghế giáo viên của bả không giữ nổi đâu.” Cậu ta nói bằng giọng thương xót than thở. Im lặng một lúc, không biết là lại nghĩ ra gì đó, mắt của Cao Lâm Hạo sáng lên: “Diệp Lệnh Úy này, tôi lại mong bả bị phát hiện, chứ không thì chuyện mà bả làm với cậu cứ thế bỏ qua à?”
Ánh mắt của Diệp Lệnh Úy hơi thay đổi, cậu cong ngón tay lên gõ không theo nhịp trên mặt bàn: “Không bỏ qua được đâu.” Cậu khẽ nói.
Không một ai thoát khỏi.
Hết chương 65.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT