Sáu giờ sáng, ca phẫu thuật hoàn thành.

Phải mất một lúc mới có thể tỉnh từ thuốc mê, đèn trên cửa chuyển thành màu xanh, cho dù là bản thân Diệp Lệnh Uý hay nhân viên y tế, hoặc người nhà đợi bên ngoài, thần kinh của ai cũng căng chặt.

Phí Lan chạm vào tay Diệp Lệnh Uý một cái, lạnh cóng.

“Ca phẫu thuật rất thành công, việc chúng tôi phải làm lúc này là quan sát. Loại phẫu thuật cấy ghép này, cậu lấy cơ quan của cậu ấy ra rồi thay bằng cơ quan của người khác, hệ cơ quan trong cơ thể mỗi người chắc chắn sẽ không quen, có thể sẽ thải ghép. Chúng tôi cũng đã làm xong phương án điều trị và kế hoạch phòng ngừa có liên quan, bây giờ phải xem biểu hiện phản ứng thải ghép của cơ thể bệnh nhân ra sao.” Bác sĩ trưởng chịu đựng cả tối mà tinh thần vẫn tươi tỉnh, không biết là kích động vì cuộc đại phẫu mà bình thường khó gặp được hay là vì đã quen với quãng thời gian thức đêm làm việc nữa.

Mọi người ra khỏi phòng phẫu thuật, sau đó hẹn nhau đi ăn sáng.

Băng ca được đẩy ra khỏi phòng, bây giờ phải đẩy về phòng bệnh để được theo dõi quan sát tình hình hậu phẫu. Cửa vừa mở ra, đám người đang ngả nghiêng xiêu vẹo trên ghế lập tức giật mình tỉnh giấc ngay.

Trần Phong Bảo ngồi thẳng người, vẻ mặt chẳng thiết sống: “Có phải chúng ta đã quên xin thầy chủ nhiệm cho nghỉ rồi không?”

Tiểu Tranh Tử ngáp một cái: “Tôi xin nghỉ rồi.”

Trần Phong Bảo: “Nhưng tôi và Lý Kính không chung lớp với mấy cậu…”

“…”

Chân Cao Lâm Hạo tê rần, dáng đi trông kỳ lạ, gần như là vừa bò vừa chạy. Cậu ta chợt ngã xuống bên cạnh băng ca, rồi lại nhanh tay lẹ mắt ôm bánh xe, chột dạ ngẩng đầu nhìn Phí Lan.

Nhưng cậu nhanh chóng trở lại với chuyện quan trọng.

“Anh Lan, sao rồi?”

Phí Lan giương mắt nhìn bác sĩ mổ chính và bác sĩ trưởng bên cạnh, Cao Lâm Hạo cũng nhìn qua.

Diệp Sầm và Diệp Huyến là người nhà chân chính của Diệp Lệnh Uý, họ giải thích với người nhà tỉ mỉ hơn nhiều. Cao Lâm Hạo ngồi xổm bên cạnh lắng nghe, rất nhiều thuật ngữ cậu nghe không hiểu, nhưng cậu biết cuộc phẫu thuật đã thành công.

Sau này Diệp Lệnh Uý giống bọn họ rồi!

Tuổi dì Lệ đã cao, dì không chịu nổi chuyện thức đêm như này, nhưng trời vừa sáng dì đã bận rộn tới lui trong bếp, cuối cùng cũng đợi được đoàn người trở về. Dì vừa trông thấy Diệp Lệnh Uý đã rơi nước mắt.

Khuôn mặt của thiếu niên nằm trên băng ca phẫu thuật mất hết màu máu, dù dì gọi tên mụ thế nào cậu cũng không phản ứng.

Diệp Huyến cũng thấy không ổn, hắn gọi dì một tiếng.

Dì Lệ đẩy hắn ra, sắc mặt dì cũng không ổn.

Lúc này trong phòng bệnh không thích hợp ở lại nhiều người, họ đều đợi bên ngoài phòng khách. Bức tường giữa phòng khách và bên trong phòng bệnh là một tấm kính lớn, có thể nhìn thấy toàn bộ tình hình của người nằm trên giường bệnh.

Cao Lâm Hạo biết buổi phẫu thuật đã thành công, thở hắt một hơi thật nhẹ nhõm. Cậu ngã xuống sô pha: “Ầy! Tao muốn ngủ, Diệp Lệnh Uý tỉnh thì gọi tao, tao muốn nói cho cậu ấy biết rằng tao đã dùng hai trăm triệu để đổi lại.”

Trần Phong Bảo liếc cậu ta một cái: “Hai trăm triệu của mày ở đâu ra?”

“Lúc tuyết rơi, vốn dĩ tao có thể ước nguyện xin cho mình hai trăm triệu, nhưng sau cùng điều tao ước là xin cho Diệp Lệnh Uý nhanh chóng khoẻ lại, đây không phải dùng hai trăm triệu của tao đổi lấy còn gì?” Cao Lâm Hạo nói rất hùng hồn.

Trần Phong Bảo: “…”

Phí Lan đút tay trong túi, hắn quét mắt qua mọi người: “Tôi đi mua đồ ăn sáng, mọi người muốn ăn gì?”

Cao Lâm Hạo nghe thấy Phí Lan muốn ra ngoài thì như con cá chép bật nhảy lên từ ghế sô pha: “Tao cũng đi.”

Tuyết bên ngoài đã tích tụ nhiều thêm. Bao năm qua tuyết ở Thân Thành đều rơi xuống là tan ngay, thoắt cái là không thấy tăm hơi, trường hợp tuyết trắng xoá như thế này cực kỳ hiếm thấy.

Trần Phong Bảo và Lý Kính cũng muốn đi. Thứ nhất, cả hai không phải Phí Lan; thứ hai, họ không mặt dày như Cao Lâm Hạo, vốn không thể phớt lờ Diệp Sầm ngồi bên kia, dân thường như họ chỉ ở chung một phòng với đối phương đã cảm thấy áp lực rồi.

Tiểu Tranh Tử và Lưu Giai Nghệ kề sát vào nhau, chăn len phủ trên người: “Tôi không đi, lạnh lắm, Cao Lâm Hạo, cậu mang một bé người tuyết về cho tôi.”

“???” Cao Lâm Hạo không thể tưởng tượng nổi: “Tạo sao tôi phải mang một bé người tuyết về cho cậu?”

Tiểu Tranh Tử rúc vào sát người Lưu Giai Nghệ: “Đó là chuyện của cậu.”

Mấy cậu con trai túm tụm ra ngoài, trong phòng khách yên tĩnh trở lại. Diệp Sầm luôn giữ im lặng, Lưu Giai Nghệ chơi điện thoại, cô xem tin nhắn Diệp Linh Lan gửi cho mình trước đó.

[Vết thương trên lưng con sao rồi?]

[Sau này đừng tranh cãi với ông ngoại của con nữa.]

[Mẹ sẽ đến nhà ông ngoại con lấy hành lý của con về, sau này con về nhà sống đi, đừng làm ông giận ra chuyện nguy hiểm gì.]

[Anh tư của con phẫu thuật thế nào rồi?]

[Còn nữa, con giúp mẹ nói một tiếng với anh họ cả của con rằng ông bảo thằng bé bây giờ đến công ty họp.]

Lưu Giai Nghệ xem tin nhắn xong, cô không nhấn trả lời ngay. Qua một lúc sau, cô mới nói với Diệp Sầm rằng Diệp Tổ Mẫn gọi anh về công ty họp.

Diệp Sầm ho một tiếng: “Anh biết rồi.”

Diệp Huyến và Diệp Tổ Mẫn không có tình cảm sâu đậm đến thế, hắn nghe thấy thì cau mày bực mình: “Em út phẫu thuật lớn thế này mà ông không đến thì thôi, còn bảo anh về họp, ổng bị gì vậy?”

Tâm trạng Lưu Giai Nghệ cũng không tốt, cô thẳng thắn khịa Diệp Huyến: “Trước đây mấy anh đều đối xử với anh tư thế này kia mà? Bây giờ anh giả làm người tốt làm gì?”

Diệp Huyến nhìn Lưu Giai Nghệ, ánh mắt lạnh lùng.

Tiểu Tranh Tử lặng lẽ kéo tay áo Lưu Giai Nghệ. Mặc dù cô không muốn xen vào chuyện nhà này, nhưng rõ ràng Lưu Giai Nghệ cũng không chiếm hời được gì trước mặt anh hai của Diệp Lệnh Úy.



Lớp tuyết phủ không dày, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy góc lá cây trên đường vểnh lên. Nhưng bỏ qua những điều này thì màu trắng lọt vào mắt là vô tận. Những tòa nhà cao tầng san sát nhau, hệt như những tác phẩm điêu khắc bằng giấy lặng lẽ khoác lên mình màu bạc trong buổi sớm mai. Gió gào thét còn đang truy đuổi hoa tuyết lác đác trong không trung, khiến chúng nó chạy trốn khắp nơi.

Quán ăn sáng mở cửa đúng giờ, quán ăn sáng xung quanh bệnh viện luôn nhiều nhất. Cao Lâm Hạo như sói rơi vào bầy cừu, người còn ở bệnh viện bị cậu ta ném sau đầu, cho bản thân ăn no trước rồi tính.

“Anh Lan, mày không ăn hả?” Trần Phong Bảo thấy Phí Lan chỉ chăm chăm đóng gói mang đồ về thì hỏi hắn.

Phí Lan lắc đầu: “Tao không đói.”

Hắn không có hứng ăn.

Trần Phong Bảo cau mày, muốn nói gì đó nhưng nhịn được. Trông coi cả một buổi tối, bọn họ đã đói bụng cồn cào từ lâu rồi, thấy gì cũng muốn ăn.

Bọn họ ăn như hổ đói trong quán, Phí Lan ở bên ngoài ngắm tuyết.

Cao Lâm Hạo giải quyết xong một cái bánh bao trong tích tắc. Cậu nhìn Phí Lan, ăn ngụm cháo, nhìn Phí Lan rồi lại ăn ngụm cháo.

“Mày nhìn gì đó, ăn nhanh đi!” Trần Phong Bảo gõ cái bát trước mặt cậu.

“Mặt anh Lan tái mét à.” Cao Lâm Hạo hơi lo lắng: “Không phải kiểu tái mét khi bị bệnh. Tao cảm thấy nó hơi khác lúc bình thường. Bình thường nó còn biết cười, hôm nay lại lạnh như băng, có cảm giác xa cách.”

Bên ngoài đồng phục trường của Phí Lan là áo khoác lông màu trắng, là do người trong nhà hắn đưa sang hồi tối qua. Cậu trai đứng trong gió tuyết, gương mặt vô cảm, đường nét trên gò má lạnh lùng như rơi băng tuyết rơi xuống.

Sự ồn ào xung quanh lúc bấy giờ gần như không thể quấy rầy hắn, cũng không thể lọt vào mắt hắn, càng không thể hoà thành một thể với hắn.

Một mình hắn trở thành một phong cảnh riêng.

“Hy vọng Diệp Lệnh Uý nhanh chóng tỉnh lại, nếu không thì anh Lan phải chịu đựng đến chết luôn.” Miệng Cao Lâm Hạo nhanh hơn não, chưa kịp nghĩ đã nói thế.

Trần Phong Bảo giơ tay vỗ vào gáy cậu: “Mày trù ẻo anh Lan đó hả?”

“Không phải tại tao lo lắng hay sao!” Cao Lâm Hạo tủi thân: “Đâu thể nào cứ không ăn không uống…”

Trên đường trở về phòng bệnh, Cao Lâm Hạo nhét đồ ăn sáng trong tay vào tay Trần Phong Bảo. Cậu ngồi xổm trên mặt đất nghiêm túc nặn người tuyết nhỏ, Lý Kính nhìn xuống cậu từ trên cao: “Tao phổ cập khoa học cho mày hai chuyện. Thứ nhất, tuyết mỏng như thế không thể nặn ra người tuyết được, trừ khi mày quét hết tuyết của bãi giữ xe bệnh viện qua…”

“Thứ hai thì sao?” Cao Lâm Hạo mắt điếc tai ngơ.

“Thứ hai là,” Lý Kính liếc Phí Lan mặt không cảm xúc bên cạnh một cái: “Mày mà còn lề mề, anh Lan sẽ bóp chết mày.”

Cao Lâm Hạo: “…”

Do sợ bị bóp chết, Cao Lâm Hạo nắm quả bóng tuyết nhỏ đã nặn xong lên rồi chạy về hướng bệnh viện, tiện thể còn vốc nắm tuyết trên mui xe ném lên mặt Lý Kính: “Bóp chim của mày á!”

Lý Kính: “…”

Hắn cảm thấy xót xa vì mình có đứa bạn thiểu năng như này.

Bây giờ Diệp Lệnh Uý không thể ăn gì, cậu hôn mê còn chưa tỉnh, nhưng kiểm tra triệu chứng bệnh tất cả đều bình thường.

Đồ ăn sáng được cầm vào chia cho mọi người. Tiểu Tranh Tử gặm bánh bao thịt, Cao Lâm Hạo lặng lẽ đến gần rồi mở lòng bàn tay ra: “Cậu nhìn nè, người tuyết nhỏ của cậu.”

Người tuyết nhỏ chỉ có một cái đầu to, còn tan chảy rất nhanh.

Ngay cả như vậy, Tiểu Tranh Tử vẫn rất bất ngờ. Thân Thành ngay cả tuyết cũng rất ít rơi, chứ đừng nói đến người tuyết. Cô vui vẻ ngước mắt nhìn Cao Lâm Hạo, nhưng một giây sau, Cao Lâm Hạo đã ngẩng cao đầu cười xấu xa.

“Tôi bóp nát người tuyết nhỏ của cậu rồi nè!” Cậu ra tay vừa nhanh vừa ác, cái đầu người tuyết to to trong tay cậu nát bét.

Tiểu Tranh Tử: “… Đời này tôi chưa từng cạn lời đến thế.”

Diệp Lệnh Uý phẫu thuật thành công, bầu không khí đã dễ thở hơn rất nhiều.

Một đám người vây quanh bàn trà ăn sáng, tự dưng cảm thấy không khí trở nên gần gũi hơn một chút.

“Diệp Huyến, sao chân anh lại thành thế này?” Cao Lâm Hạo lột một quả quýt, ăn rồi thấy chua quá bèn hào phóng chia cho mỗi người một múi.

“Chạy xe ngã.”

“Xe gì vậy?”

“Xe đua.”

Đa số con trai khá thích kiểu kích thích này, ngay lập tức cả đám đều nhìn sang. Cao Lâm Hạo kêu lên đầy ngạc nhiên: “Xe đua á, ngầu ghê!”

Diệp Huyến nở nụ cười mất tự nhiên. Hắn chưa từng ở chung với mấy đứa nhỏ tuổi hơn mình, nhưng nghĩ đến việc mấy đứa này đều là bạn của Diệp Lệnh Uý, dường như hắn cũng không phản cảm đến thế.

Còn Diệp Sầm luôn ngồi trên sô pha. Anh đang xem một cuốn tạp chí tài chính và kinh tế hoàn toàn bằng tiếng Anh, giống như đang tu tiên vậy.

Cao Lâm Hạo nhích sang: “Anh cả, anh không ăn sáng ạ?”

Diệp Sầm: “Không ăn.”

“Anh cả, anh lạnh lùng quá.”

“…”

Cao Lâm Hạo còn muốn nói gì đó, trong phòng bệnh đột nhiên truyền đến âm thanh báo động. Đây là thiết bị kiểm tra đo lường toàn bộ phương diện trong tim, đo lường toàn bộ dấu hiệu sống của bệnh nhân hậu phẫu, nếu như không ở trong phạm vi chỉ tiêu bình thường thì sẽ bắt đầu báo động.

Phí Lan gần như đẩy cửa lao vào, theo đó là Diệp Sầm.

Hắn nhấn chuông gọi, trên hành lang lập tức có tiếng bước chân khá vội vàng vang lên.

Phí Lan cụp mắt nhìn Diệp Lệnh Uý mới phát hiện cậu tỉnh rồi, cùng lúc đó cậu đưa tay trong chăn ra nắm tay Phí Lan.

“Bây giờ em cảm thấy cực kỳ khỏe.” Giọng Diệp Lệnh Uý hơi khàn. Cậu không thể uống nước cũng không thể ăn cơm, máu trong cơ thể gần như đổi một lượt, cậu nói bản thân thấy rất khoẻ.

Phí Lan muốn nói gì đó thì bị bác sĩ và điều dưỡng mời tránh ra. Mền bị vén lên, bác sĩ và điều dưỡng vây quanh giường bệnh dò hỏi kiểm tra. Ánh mắt Phí Lan lại rơi trên lồng ngực của Diệp Lệnh Uý – ở đó phủ băng gạc màu trắng, nhẹ nhàng nâng lên rồi lại hạ xuống theo nhịp thở của Diệp Lệnh Uý. Mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng hắn có thể tưởng tượng được đó là nơi quyết định sống chết của Diệp Lệnh Uý, ở đó có một vết thương ghê rợn.

Làm xong một chuỗi kiểm tra, bác sĩ trưởng khoa thở nhẹ một hơi, quay người nói với hai người: “Vẫn ổn, chỉ sốt thôi, không có vấn đề gì lớn, quan sát hai ngày nếu như về không phát hiện tình huống nào nữa thì thở phào được rồi. Nhưng sau này phải đến tái khám định kỳ, vì ngoài phản ứng thải ghép và thải ghép cấp tính, còn có các phản ứng chậm. Phản ứng chậm tính theo tháng hoặc năm, tiên lượng bệnh không tốt lắm.”

“Nhưng bây giờ trạng thái của bệnh nhân rất lạc quan, mọi người đừng lo quá.”

Do đó Diệp Lệnh Uý vừa mới nói cậu cực kỳ khoẻ.

Đoàn người hoành tráng lại đi ra ngoài, Diệp Lệnh Uý liếc qua khe cửa, nhìn thấy bác sĩ trưởng vừa ra ngoài đã bị Cao Lâm Hạo kéo lại. Không biết cậu hỏi gì mà bác sĩ cực kỳ sợ hãi rồi hoảng loạn bỏ chạy, Cao Lâm Hạo lại đuổi theo.

Diệp Lệnh Uý nở nụ cười.

Cậu vừa cười lên, tuyết khắp nơi cũng theo đó mà ấm áp hẳn.

Diệp Sầm vừa muốn đi qua nói chuyện với cậu thì Diệp Lệnh Uý đã nhìn anh: “Anh cả, anh có thể ra ngoài trước không? Em muốn ở với Phí Lan.”

Diệp Sầm: “…”

Dường như trong thoáng chốc, bóng dáng người đàn ông già đi mười tuổi. Anh đóng cửa, vẻ mất mát thoáng qua trong mắt, sau đó anh ngước mắt nhìn Diệp Huyến đang nhìn mình với vẻ “cười trên nỗi đau của người khác”.

“…”

Phí Lan bước qua, bên giường có cái ghế nhỏ. Sau khi Phí Lan ngồi xuống, Diệp Lệnh Uý từ từ dựa sang. Cậu nhìn Phí Lan: “Phí Lan, anh thơm em một cái đi.”

Cậu vừa dứt lời, Phí Lan đã cúi người xuống, chiếc hôn rơi lên trán Diệp Lệnh Úy không hề có bất kỳ dục vọng nào, nó chứa đựng sự thương tiếc tràn đầy.

Nụ hôn này chỉ dừng lại vài giây ngắn ngủi, Phí Lan chầm chậm ngồi thẳng người, cùng lúc đó, Diệp Lệnh Uý nhìn thấy một giọt nước mắt rơi xuống từ hốc mắt Phí Lan, đáp lên trên khuôn mặt cậu. Rõ ràng chỉ có nhiệt độ ấm nóng nhạt nhoà nhưng lại nóng đến nỗi khiến cậu muốn khóc.

Cậu cứ ngỡ Phí Lan mãi mãi là già đời, kiêu ngạo, coi thường thế giới, không bao giờ cúi đầu.

Nhưng hắn đã khóc vì cậu.

Hết chương 62.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play