Diệp Lệnh Úy khựng lại một chút rồi bước đến trước mặt Phí Lan.
Phí Lan nhàn nhạt nhìn Diệp Lệnh Úy, im lặng không nói gì. Trước ánh mắt như vậy, hiếm khi Diệp Lệnh Úy thấy chột dạ. Cậu đứng ở dưới bậc thang dưới còn Phí Lan lại đang ngồi xổm, cho nên hiện tại hai người đang nhìn thẳng vào mặt nhau.
“Em không sợ bị ăn đánh à?” Phí Lan cười như không cười, hỏi cậu.
“Vấn đề ở đây không phải là có bị đánh không.” Diệp Lệnh Úy nhận ra tâm trạng Phí Lan không bình thường, thế là ngoan ngoãn giải thích: “Thằng đó mắng anh.”
Phí Lan nhìn cậu, Diệp Lệnh Úy không hiểu tại sao trong lòng lại thấy hơi hoảng sợ.
“Vả lại thằng đó không dám ra tay với em đâu.” Diệp Lệnh Úy hất mặt lên: “Trình độ cãi lộn cũng chẳng bằng em.”
Chuyện này còn khiến cậu có cảm giác thành tựu hơn việc thi được sáu trăm điểm nhiều, chất vấn đối phương đến mức á khẩu không đáp lại được, cực kỳ kích thích.
Phí Lan đứng dậy vén tay áo lên.
Diệp Lệnh Úy: “???”
“Vẻ vang lắm à?” Phí Lan cười hỏi.
Từ trước tới nay Diệp Lệnh Úy luôn là người rất biết điều, đặc biệt là ở trước mặt Phí Lan, bởi cậu biết rõ có một số chuyện Phí Lan sẽ không nuông chiều mình. Cậu chớp chớp mắt, sau đó nhanh chóng lật mặt: “Không, không có.”
Phí Lan bước xuống một bậc: “Thấy bản thân giỏi lắm sao?”
“Không… không giỏi.” Diệp Lệnh Úy có cảm giác bản thân bắt đầu nói lắp rồi.
Diệp Lệnh Úy thấy ánh mắt Phí Lan ngày càng bất bình thường, bèn bước xuống hai bậc. Lúc cậu định xoay người bỏ chạy thì bị Phí Lan vươn tay giữ cổ lại kéo vào trong ngực, ngón tay hắn khẽ vuốt ve yết hầu của cậu.
Dưới lòng bàn tay là làn da ấm áp nhẵn nhụi, phải nuông chiều cỡ nào mới có thể nuôi được làn da như thế này?
Cho dù là người hay động vật thì việc bị ngậm lấy cổ vẫn là một chuyện khiến người ta thấy rất sợ hãi. Diệp Lệnh Úy ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tầm mắt vừa khéo ở ngay cằm của Phí Lan: “Em sai rồi.”
“Em không nên cãi nhau với anh.”
“Em còn cho rằng bản thân rất giỏi.”
Tư thế này khiến cho Diệp Lệnh Úy cảm thấy rất ngại ngùng, chủ yếu là do vị trí của cầu thang này không thích hợp lắm, bất cứ lúc nào cũng có thể chạm mặt với kẻ đến người đi.
Phí Lan buông Diệp Lệnh Úy ra, nhìn cậu bằng vẻ bất đắc dĩ: “Diệp Lệnh Úy…”
“Hở.” Diệp Lệnh Úy gật đầu, nhanh chóng đáp lại.
“Anh không muốn trở thành điểm yếu của em.” Phí Lan ngừng lại một chút: “Em đừng cãi nhau vì anh nữa, biết chưa?”
“Là… là sao?”
Hiếm có lúc Diệp Lệnh Úy ngoan ngoãn như vậy, Phí Lan không kiềm được mà vươn tay vuốt tóc cậu: “Nghĩa là em bảo vệ bản thân mình là được, em cứ như vậy, anh sẽ lo lắng lắm.”
Lo lắng lắm?
Diệp Lệnh Úy nhíu mày, câu đó nghe có hơi kỳ cục, Diệp Lệnh Úy nghiêng đầu né tay Phí Lan, vẻ mặt trở nên rất lạnh lùng: “Anh nói thế là có ý gì?”
Sự ngoan ngoãn dễ bảo trước đó đều là giả vờ.
“Vậy mà anh còn nói là theo đuổi em,” Diệp Lệnh Úy thấy rất tủi thân: “Bây giờ anh cảm thấy em là một đứa phiền phức đúng không?”
Phí Lan vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh nói em phiền lúc nào?”
Diệp Lệnh Úy ương ngạnh không trả lời, cậu quay đầu nhìn vào vách tường, vành mắt lập tức đỏ lên. Nếu người đứng đối diện Diệp Lệnh Úy lúc này là Diệp Sầm hay Diệp Huyến thì cậu hoàn toàn có thể làm ngơ, nhưng người đứng đối diện lại là Phí Lan.
Phí Lan nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cậu, trái tim tức khắc nhũn cả ra: “Anh không bảo em phiền, anh chỉ không muốn em ra mặt hay cãi nhau vì anh thôi, em hiểu chưa?”
“Tại sao chứ?” Diệp Lệnh Úy hỏi bằng chất giọng khàn khàn.
“Bây giờ đang ở trong trường, bọn họ sẽ không ra tay với em. Nếu gặp phải mấy kẻ không hiểu chuyện, liệu em có thể bảo đảm an toàn của mình không?” Phí Lan hơi bất đắc dĩ: “Anh muốn trở thành áo giáp của em, chứ không phải là sự uy hiếp.”
Viền mắt Diệp Lệnh Úy hơi ươn ướt, không phải cảm động mà là oan ức, cậu hoàn toàn không muốn nghe Phí Lan giảng đạo lý với cậu. Với tính cách của Diệp Lệnh Úy, chỉ cần sức khỏe cậu tốt hơn một chút thì thế nào Tô Lôi cũng phải sưng mặt sưng mũi bỏ chạy.
Phí Lan thấy thế, hồi lâu sau tựa hồ là đã bỏ cuộc, hắn thở dài nói: “Thôi quên đi, em thích cãi thì cứ cãi.”
Cùng lắm thì hắn để cả Thân Thành này biết cậu ba nhà họ Diệp là người “không được đụng vào, không được chọc tới” là được.
Vẽ ra một khu vực an toàn tuyệt đối cho cậu ấm bé bỏng này.
Diệp Lệnh Úy khóc thút thít rồi hỏi: “Thế anh có còn thích em không?”
Phí Lan: “?”
“Anh vừa mới bảo là thôi quên đi kìa…” Diệp Lệnh Úy giải thích.
Phí Lan nheo mắt lại: “Em chỉ nghe vào tai một nửa thôi?”
“Không phải.” Diệp Lệnh Úy lắc đầu đầy trung thực: “Em chỉ nghe điều mình muốn nghe.”
Phí Lan: “….”
—
Diệp Lệnh Úy vẫn chưa có tư cách tham gia thi đấu, chính bản thân cậu cũng không muốn tham gia lắm bởi môn khoa học tự nhiên cũng là hạn chế của cậu.
Nhưng vì là chủ nhật nên sáng sớm Diệp Lệnh Úy đã đeo cặp tới cửa nhà Phí Lan rồi, đến lúc đó xe của trường sẽ đón cậu đi luôn, địa điểm thi đấu là ở trường Trung học số một.
Lúc Phí Thương ra cửa thì vừa khéo gặp Diệp Lệnh Úy mới bước xuống xe. Phía chân trời mới nhá nhem sáng, Diệp Lệnh Úy mặc một cái áo len màu xanh cỏ, trên cổ quấn một chiếc khăn choàng cổ ngắn, cái cằm giấu kín sau chiếc khăn, nom vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại.
Nhưng Phí Thương lại biết rất rõ đó chỉ là vẻ bề ngoài.
“Chào chú Phí ạ.” Diệp Lệnh Úy chào hỏi lễ phép.
Phí Thương gật đầu, cười trông cực kì thân thiết: “Phí Lan phải đi thi đấu, con đi với nó à?”
Diệp Lệnh Úy dạ một tiếng: “Dù sao ở nhà cũng chán lắm ạ.”
Tầm mắt Phí Thương phóng ra xa, trong không khí có một lớp sương mù mỏng lơ lửng. Ông liếc nhìn tài xế đứng bên cạnh: “Anh đi vào trong bảo dì Trần mang khẩu trang ra đây.”
Mặc dù tài xế không biết Phí Thương muốn làm gì nhưng vẫn lập tức chạy vào trong nhà, sau đó nhanh chóng mang một hộp khẩu trang ra đưa cho Phí Thương.
Phí Thương nhét hộp khẩu trang vào ngực Diệp Lệnh Úy: “Thời tiết gần đây có nhiều sương mù, sức khỏe con vốn đã không tốt, bình thường phải chú ý nhiều.”
Đồng tử của tài xế đứng bên cạnh giãn to ra, cảm thấy không thể tin vào mắt mình, nhưng sau đó lại kinh hồn bạt vía cúi đầu xuống khi bị Phí Thương liếc cảnh cáo.
Thật ra tên tuổi của Phí Thương ở Thân Thành này không tốt lắm, ông ra tay quá mức tàn nhẫn, thậm chí không từ một thủ đoạn nào. Tuy vậy, mọi người lại phải thừa nhận thực lực và thủ đoạn của ông, không thể không khuất phục. Hồi còn trẻ là một người không coi ai ra gì, chẳng qua giờ đã lớn tuổi nên ông biết giả vờ mà thôi.
Tài xế chưa từng thấy Phí thương quan tâm một người như vậy, dù là cậu chủ trong nhà.
Anh ta chưa từng nhìn thấy một chút quan tâm hay bảo vệ đối với cậu chủ trong ánh mắt Phí Thương.
Diệp Lệnh Úy giấu đi vẻ tối tăm trong đôi mắt, ôm hộp khẩu trong vào trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Phí Thương bằng vẻ biết ơn: “Cảm ơn chú Phí ạ.”
Thật sự là quá giống.
Phí Thương nhắm hai mắt rồi lại mở ra, sau đó cười bảo: “Con vào trong đợi đi, ở ngoài đây lạnh lắm. Nếu chưa ăn sáng thì ăn đã rồi hẵng đi, muốn ăn cái gì thì nói với dì.”
Diệp Lệnh Úy gật đầu rồi chạy vào sân.
Phí Thương nhìn bóng lưng của cậu, đứng tại chỗ một hồi lâu, mãi đến khi tài xế khẽ nhắc rằng phải đến công ty, ông mới hoàn hồn lại.
Diệp Lệnh Úy biết rõ giữa Phí Thương và Ngải Thư chỉ là hôn nhân thương mại, cũng biết rằng Ngải Thư vẫn cam tâm tình nguyện lấy Phí Thương dù biết ông đã có người mình yêu, Phí Thương cũng chưa từng yêu Ngải Thư. Nhưng Diệp Lệnh Úy không biết người Ngải Thư nhắc tới trong nhật ký kia là ai.
“Ba con đến công ty rồi ạ?” Phí Lan vẫn đang mặc đồ ngủ. Hắn không biết trong sân vừa xảy ra chuyện gì, cũng không biết Diệp Lệnh Úy đã đến rồi. Chuyện hắn làm đầu tiên mỗi sáng sớm là thắp cho Ngải Thư một nén nhang.
Dì Trần đang ở trong phòng Phí Lan nên cũng không biết có một thằng nhóc mới đi vào nhà.
Dì Trần gật đầu, bà đưa mấy cành hoa mai vàng trong tay cho Phí Lan: “Đi được một lúc rồi.”
“Nhật ký…” Phí Lan thay hoa: “Tìm được chưa ạ?”
“Dì tìm khắp cả phòng của bà chủ rồi nhưng không tìm được nhật ký mà chủ tịch Phí nói tới.” Dì Trần chần chừ: “Nhưng lại phát hiện ra một thứ khác…”
“Thứ gì ạ?” Vẻ mặt Phí Lan lạnh lùng, dáng vẻ hoàn toàn khác với khi ở trước mặt Diệp Lệnh Úy.
Dì Trần do dự.
Tối hôm qua Phí Lan lại cãi nhau với Phí Thương. Nói đúng hơn thì không phải là cãi nhau, hai cha con nhà này rặt một gương mặt vô cảm, con khiêu khích một câu, ba châm chọc một câu. Trong mắt người ngoài, hai người hoàn toàn không giống cha con.
Phí Thương biết Phí Lan lập bàn thờ của Ngải Thư ở trong phòng hắn, rảnh quá nên muốn giễu cợt đôi câu, nhưng tối qua ông lại nhắc tới một điều trước nay chưa từng nhắc tới: “Quả nhiên, con trai do cô ta sinh ra cũng quái đản giống hệt cô ta, cô ta thì viết nhật ký, còn mày thì lập bàn thờ. Nhi nữ tình trường, chẳng được tích sự gì*.”
*Tác giả lấy ý từ câu “Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản” xuất phát từ Thủy Hử Ký. Câu này ý chỉ tình cảm nam nữ thắm thiết dài lâu đã làm cho khí phách hào hiệp và hăng hái của người đàn ông tiêu tan sa sút.
Lúc Phí Lan dọn dẹp di vật của Ngải Thư chưa từng thấy có quyển nhật ký nào tồn tại.
Tối hôm ấy, trong căn phòng trước kia của Ngải Thư, thực ra Phí Lan chưa từng đi sâu vào tìm hiểu xem rốt cuộc trong phòng Ngải Thư có cái gì, lúc hắn sắp xếp lại di vật cũng chỉ sắp xếp mấy cái ở bên ngoài thôi.
Nhưng sau khi Phí Thương nhắc tới thói quen viết nhật ký của bà thì Phí Lan lại muốn xem thử, hắn sắp quên mất dáng vẻ của mẹ rồi.
Thứ dì Trần tìm thấy là một cái hòm đựng những bức ảnh bị cắt nát.
Dì Trần ôm cái hòm đặt xuống trước mặt Phí Lan rồi mở nó ra, sau đó đứng dậy lùi về sau hai bước.
Phí Lan ngồi xổm xuống, hắn nghĩ thứ bị cắt nát đó hẳn là ảnh chụp chung của mẹ với Phí Thương, nhưng không phải, hoàn toàn không có một tấm hình nào xuất hiện bóng dáng mẹ hắn.
Phí Lan tiện tay cầm mấy bức không bị cắt nát ra lên, có thể thấy rõ, người trong hình không ai khác chính là ba của hắn – Phí Thương và ba của Diệp Lệnh Úy – Diệp Phong Miện.
Bức ảnh này hẳn là được chụp vào rất nhiều năm trước, trông Phí Thương còn rất trẻ, Diệp Phong Miện cũng thế. Ảnh chụp hai người cùng ăn, cùng du lịch, cùng lái xe, cùng cưỡi ngựa… thậm chí là ở cùng một hội nghị với thân phận khác nhau, Phí Thương đang ngồi ở ghế CEO nhìn về phía Diệp Phong Miện.
Vừa trông thấy những bức ảnh này, dì Trần cứng đờ cả người. Mặc dù bà đã lớn tuổi nhưng vẫn có thể loáng thoáng phát hiện ra có điều gì đó sai sai ở đây.
Thân thiết quá mức.
Vẻ mặt kinh hãi tới biến sắc của dì Trần hoàn toàn trái ngược với sự ung dung thong thả của Phí Lan.
Phí Lan lật bức ảnh lại nhìn mặt sau.
A Miện.
Hình như chú Diệp; thích mình.
Mình không muốn kết hôn; mình muốn; ở bên.
A Miện kết hôn.
A Miện; A Miện của mình.
(*Những từ được ngăn bởi dấu chấm phẩy là do bị ngắt quãng.)
Vì bức ảnh đã bị cắt nên làm cho có vài câu bị ngắt quãng, nhưng lại dễ dàng đọc được. Phí Lan có thể nối những từ này lại một cách trơn tru.
A Miện.
Hình như chú Diệp không thích mình.
Mình không muốn kết hôn, mình muốn mãi mãi ở bên A Miện.
A Miện kết hôn.
A Miện, A Miện của mình.
Phí Lan đặt bức ảnh đang cầm trên tay về lại hòm. Hắn ngẩng đầu lên nhìn dì Trần, cười bảo: “Dì Trần, cái này cứ để ở chỗ của con đi, dì vất vả rồi.”
Dì Trần nhìn những thứ đó xong thì ngơ ngác cả người, mãi đến khi nghe thấy giọng Phí Lan, bà mới tỉnh táo lại. Bà nhìn Phí Lan mà trái tim nhức nhối không thôi: “Cậu chủ đừng buồn, đừng để những chuyện chưa chắc chắn ở trong lòng.”
Phí Lan đóng hòm lại, đứng dậy: “Con biết.”
Dì Trần ấp úng, bà không biết hiện tại nên nói gì để an ủi Phí Lan, chủ tịch Phí chưa từng yêu bà chủ, tất nhiên cũng không yêu thương Phí Lan.
Và đến bây giờ bà mới biết, vì sao bà chủ cố gắng đến vậy nhưng vẫn không lấy được chút quan tâm nào của chủ tịch Phí, cậu chủ có ưu tú đến mấy cũng không nhận được sự khen ngợi từ chủ tịch Phí.
Phí Lan đặt cái hòm vào ngăn tủ trống, khẽ xì một tiếng. Hắn đã gần như đoán được việc Phí Thương yêu người khác, nhưng hắn không ngờ người đó lại là Diệp Phong Miện.
“Dì Trần đi làm đồ ăn sáng đi, chốc nữa con còn phải thi đấu.” Phí Lan đẩy bả vai dì Trần cùng đi ra ngoài, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Dì Trần cũng giấu kín thương xót dưới tận đáy lòng, bà gật đầu liên tục.
“Con muốn ăn cái…” Dì Trần hỏi han, chợt bà trông thấy cậu trai đang đứng trong phòng khách, ngạc nhiên đến mức mất giọng.
Ý cười bên khóe miệng Phí Lan dần biến mất, chẳng trách.
Chẳng trách Phí Thương lại quan tâm Diệp Lệnh Úy vậy, sao bây giờ hắn mới phát hiện ra Diệp Lệnh Úy trông rất giống Diệp Phong Miện chứ.
“Phí Lan, sao giờ anh mới xuống? Em chờ anh lâu lắm rồi đó.” Diệp Lệnh Úy bỏ cặp sang một bên, ghé vào tay vịn ghế sô pha, giương mắt nhìn Phí Lan: “Em muốn đi tới Trung học số một với anh, em dọn đồ đạc xong xuôi hết cả rồi.”
Nhưng Diệp Lệnh Úy vừa nói chuyện thì đã không còn giống chú ấy nữa rồi.
Chú Diệp nhã nhặn ôn hòa, đích thực là một người đàn ông dịu dàng trầm tính. Diệp Lệnh Úy khác hẳn chú ấy. Cậu năng động thẳng tính, trong mắt hiện rõ nét kiêu kỳ và bướng bỉnh, cử chỉ lúc Diệp Lệnh Úy nói chuyện khiến người ta khó mà liên tưởng đến Diệp Phong Miện.
Phí Lan liếc nhìn dì Trần đang ngạc nhiên đến mức im bặt ở bên cạnh, khẽ cười rồi bảo: “Em ấy tên là Diệp Lệnh Úy, là con trai út của chú Diệp.”
Dứt lời, tầm mắt của hắn của đặt lên trên mặt Diệp Lệnh Úy, khẽ nói: “Con rất thích em ấy, dì cũng sẽ rất thích em ấy.”
Thích?
Thích gì cơ?
Đến lúc dì Trần nhận ra được cậu chủ vừa nói gì với mình, Phí Lan đã đi xuống lầu.
“Em mua khẩu trang à?” Phí Lan hỏi cậu.
Diệp Lệnh Úy lắc đầu: “Ba anh mới đưa cho em, bảo là trời có sương mù.”
Dì Trần đi qua đứng bên cạnh, ánh mắt phức tạp liếc nhìn thoáng qua Diệp Lệnh Úy, hầy.
“Chúc dì buổi sáng tốt lành.” Diệp Lệnh Úy vươn cổ tránh khỏi mặt Phí Lan, ngoan ngoãn chào dì Trần.
Dì Trần: “Được, được, ngoan lắm.” Đúng là khiến người ta khó lòng mà ghét được.
Ở chung với cậu chủ có tính tình lạnh nhạt lâu rồi, đột nhiên tiếp xúc với một đứa nhỏ hoạt bát ngoan ngoãn thế này làm cho dì Trần cảm thấy trong lòng ấm áp hẳn, chẳng trách cậu chủ lại bảo là rất thích đứa nhỏ này.
Phí Lan cầm lấy hộp khẩu trang trong tay cậu: “Anh cho em cái khác, vứt cái này đi.”
Diệp Lệnh Úy: “…”
–
Cuối cùng bọn họ cũng gặp được vị học sinh giỏi được lưu truyền là rất thần kỳ ở trường thi. Cậu ấy được đẩy đến trên chiếc xe lăn, nom rất gầy và yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt.
Cậu mặc đồ rất dày, hiện tại đang là mùa thu nên tất cả đều mặc áo hoodie hoặc áo len, nhưng cậu ấy lại mặc áo lông, còn đắp một cái chăn len rất dày trên đùi.
Vì quá gầy nên ngũ quan của cậu trông cực kì to, đúng là đẹp thật nhưng cũng hơi khiến người ta cảm thấy sợ hãi, lúc cậu nhìn người khác, ánh mắt vô hồn như một cái giếng cạn.
Phí Lan đưa túi cho Diệp Lệnh Úy: “Cầm.”
Diệp Lệnh Úy: “…”
“Bạn học này trông lạ quá, thầy chưa từng gặp em bao giờ.” Ở giữa sân thi đấu có hai giáo viên trẻ tuổi, bầu không khí rất sôi động. Không phải học sinh giỏi nào cũng chỉ biết dùi mài kinh sử, họ giao tiếp với nhau cũng rất trôi chảy, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy được sự căng thẳng.
Bọn họ đang nói tới Phí Lan.
Trước đây Phí Lan chưa từng xuất hiện trên sàn thi đấu của các trường cấp ba, lần này mấy cái tên mà Trung học số ba báo lên toàn là tên quen thuộc, chỉ có Phí Lan là bọn họ chưa từng nghe qua, đi dò hỏi mới biết đây là người đứng nhất kì thi tháng của trường Trung học số ba, là một người có thực lực khó lường.
Phí Lan cười đáp: “Từ từ rồi sẽ quen.”
Mọi người: “…”
Vị thần của Trung học số một được đẩy đến trước mặt Phí Lan: “Chào cậu, tôi tên Tuần Ưu, cậu đẹp trai lắm, tôi rất thích cậu.”
Hiện trường im lặng mất mấy giây sau đó lập tức bùng nổ.
Phí Lan nheo mắt lại.
“Nhưng mà…” Tuần Ưu dừng lại một chút, liếc nhìn Diệp Lệnh Úy đang ở bên cạnh: “Tôi thích cái đẹp, người yêu cậu cũng rất đẹp nên tôi thích lắm, tôi có thể làm quen với cậu ấy được không?”
Lập tức kéo sự chú ý của mọi người về trên Diệp Lệnh Úy.
Diệp Lệnh Úy vốn đang đeo khẩu trang, nhưng giờ đi vào trong rồi nên đeo khẩu trang rất khó chịu, cậu bèn gỡ khẩu trang ra cầm trong tay. Vì lúc đầu cậu đeo khẩu trang, mọi người xung quanh cũng không chú ý đến cậu, bọn họ đổ dồn sự chú ý lên thí sinh đẹp trai mới đến từ Trung học số ba.
Diệp Lệnh Úy chớp mắt, hơi ngẩn ra.
Cậu có một khuôn mặt ngây thơ trời sinh, chỉ cần cậu muốn thì cậu có thể vĩnh viễn ngây thơ như vậy.
Cô gái ở bên cạnh kiềm chế để bản thân không hét lên, đôi giày đạp mạnh đến mức sàn nhà muốn nát cả ra: “A!! Vãi chó, cậu ấy đẹp quá đi mất.”
Vẻ mặt Phí Lan tức thì trở nên lạnh tanh: “Không được.”
Cảm giác khi “người của mình bị người khác dòm ngó nhớ nhung” đã khơi dậy sự u ám dưới đáy lòng Phí Lan. Lúc nhìn Diệp Lệnh Úy, hắn đã giấu đi sự tối tăm trong đáy mắt, cho nên khi Diệp Lệnh Úy nhìn sang muốn cầu cứu hắn thì khuôn mặt hắn vẫn trông rất dịu dàng.
Giáo viên vẫn phải xoa dịu bầu không khí: “Người yêu gì nhỉ? Người yêu của chúng ta là bài thi mà đúng không?”
Bầu không khí được kéo lại.
Cuộc thi bắt đầu.
Sàn thi đấu có hình tròn, ba mươi thí sinh, có vài trường thậm chí còn không có tư cách dự thi.
Khán giả ngoài sân vẫn có thể trông thấy cuộc thi, đây là một căn phòng rất lớn được bao quanh bởi kính cường lực trong suốt, trừ giám thị ra còn có camera 360 độ không góc chết giám sát, thỉnh thoảng máy quét trên tường sẽ bắn ra tia hồng ngoại điện tử.
Phí Lan có hơi mất tập trung nên không khống chế được tốc độ làm bài, chưa hết một nửa thời gian mà hắn đã dừng bút.
Giám thị bước qua, chưa nhìn bài thi của hắn đã khom người khẽ bảo: “Không biết làm thì cũng không được bỏ bài đâu, thử làm tiếp đi.”
Nếu đã là nhất khối của Trung học số ba thì chắc câu không biết làm cũng ít nhỉ.
Khuôn mặt Phí Lan lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh: “Em làm xong bài rồi.”
“Làm… làm xong á?” Giám thị không tin nổi, anh ta cầm bài thi của Phí Lan lên, lật qua lật lại xác nhận mấy lần mới thật sự thừa nhận là hắn đã làm xong bài thi. Anh ta hoang mang về cuộc đời, buông bài thi xuống.
“Nửa tiếng trước khi kết thúc giờ làm bài mới được nộp bài, em rảnh thì kiểm tra bài lại vài lần đi.”
Đề lần này cực kì khó, sao có thể làm xong nhanh vậy được.
Anh bước lên bục, đột nhiên có ai đó nắm chặt lấy góc áo của anh. Ra là Tuần Ưu – học sinh cưng của trường bọn họ, cậu yếu ớt nói: “Em làm xong rồi, em muốn nằm ngủ một lúc.”
Giám thị: “…”
Lúc tiếng chuông nhắc có thể nộp bài vang lên, Phí Lan liền đứng dậy nộp bài thi rồi đi ra ngoài.
Khi bước ra khỏi cửa phòng thi, hắn tưởng mình sẽ nhìn thấy cậu bạn nhỏ vui vẻ chạy đến chỗ hắn.
Nào ngờ đối diện với hắn là một cơn gió lạnh lẽo quét qua: “…”
Phí Lan cầm túi văn phòng phẩm lên đi tìm bóng dáng Diệp Lệnh Úy ở khán đài. Hắn tìm được cậu rất dễ dàng, vì Diệp Lệnh Úy lúc nào cũng là trung tâm, là tiêu điểm trong đám đông.
Vào giờ phút này đây, cậu ấy đang được mọi người vây quanh.
Cậu cầm một cây kẹo bông màu hồng nhạt khổng lồ không biết mua ở đâu, uể oải nghe người xung quanh nói chuyện.
“Cậu cũng học lớp 12 đúng không? Cậu muốn thi vào trường nào vậy?”
“Trung học số ba nhiều áp lực lắm, hay là học kỳ sau cậu đến Trung học số một của tụi này đi.”
“Tớ thấy trên diễn đàn mọi người bảo sức khỏe của cậu không được tốt lắm, cậu phải chú ý nhiều hơn đó nha!”
“Nghe đồn thành tích của cậu cừ lắm, sao lần này cậu không tham gia thi đấu thế?”
Phí Lan đứng cách đó không xa, đôi mắt dưới bóng tối trông có vẻ u ám phiền muộn hơn bình thường, cảm xúc âm u điên cuồng đang sinh trưởng trong xương trong tủy, nếu Cao Lâm Hạo ở đây, hẳn là cậu ta sẽ sợ khiếp vía, sau đó bảo Diệp Lệnh Úy mau chạy đi.
Sau khi trả lời với một bạn học xong, Diệp Lệnh Úy ngẩng lên trông thấy Phí Lan đang đứng gần đó. Đôi mắt cậu sáng bừng lên, lập tức ôm cặp đứng dậy: “Tôi phải đi đây, bạn tôi đến rồi.”
Có người thấy Diệp Lệnh Úy vui vẻ thế bèn nhìn về phía Phí Lan, thấy cũng đẹp trai như vậy, thế là trong phút chốc không biết nên ghen tỵ với ai, nhưng câu hỏi vẫn sặc mùi chua chua: “Đó là người yêu cậu à?”
Diệp Lệnh Úy không nghe thấy, vì cậu đã chạy về phía Phí Lan.
Thời tiết se se lạnh, Diệp Lệnh Úy vừa chạy đến trước mặt Phí Lan đã với tay vào trong áo khoác hắn: “Lạnh lắm đúng không anh?”
Phí Lan cười, sau đó hắn rút lõi cây kẹo bông đã được gặm xong ra, ném thẳng vào sọt rác, tiếp đó nhéo nhéo phần thịt mềm phía sau gáy Diệp Lệnh Úy một cách đầy chiếm hữu, giọng điệu giễu cợt: “Nói chuyện với người khác vui quá nhỉ?”
Hết chương 57.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT