Diệp Lệnh Úy định trốn về phía sau, nhưng lại bị tóm.
"Không thầy dạy nhưng tự biết." Cậu nói.
Phí Lan nhìn cậu một lát, sau đó rút tay về: "Diệp Kiều Kiều, em chuẩn bị đi."
"Anh sắp theo đuổi em rồi."
Sau lưng cậu trai là bầu trời nhuộm sắc cam, tấm rèm mềm mại lất phất bay. Gương mặt hắn ngược sáng, nhưng Diệp Lệnh Úy có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương đang đáp lên mặt cậu, áp lực vô cùng.
Diệp Lệnh Úy khẽ giật ngón chân, chớp mắt đầy ngây thơ: "Không theo đuổi kịp thì phải làm sao?"
"Em cứ thử xem," Phí Lan nhướng mày, "Em cứ thử xem anh có thể theo đuổi được không."
Diệp Lệnh Úy xìu xuống như quả bóng xì hơi, cậu nằm lên sô pha, bàn chân cọ lên đùi Phí Lan trong vô thức: "Thế lỡ không được thì sao?"
"Không có giả thiết này."
Phí Lan cười: "Trừ anh ra còn ai chịu nổi tính nết này của em? Hửm? Ai chiều được thói kén ăn của em?"
"Cũng phải," Diệp Lệnh Úy suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu tán thành: "Anh nói đúng."
–
Sáng hôm sau, Diệp Lệnh Úy cầm đồ ăn sáng đi xuống lầu thì nhìn thấy Diệp Huyến. Hắn đứng cạnh bồn hoa, thấy Diệp Lệnh Úy, hai mắt hắn sáng lên, bước vội tới.
"Anh cả đi xử lý chuyện của nhà họ Hạ rồi, anh tới thăm mày." Diệp Huyến cúi đầu, có hơi xấu hổ: "Mày không sao chứ?"
Tính của Diệp Huyến và Diệp Sầm trái ngược nhau. Lúc trước khi còn ghét Diệp Lệnh Úy, Diệp Sầm chỉ coi Diệp Lệnh Úy như vô hình, còn Diệp Huyến thì luôn cười nhạo cậu. Bây giờ, Diệp Sầm vẫn không thể hiện ra quá rõ, nhưng Diệp Huyến lại bắt đầu chiều chuộng cậu một cách trắng trợn.
Diệp Lệnh Úy lắc đầu: "Em không sao."
Thấy đối phương không có dấu hiệu chống đối, Diệp Huyến vừa vui vẻ vừa kích động ngẩng đầu lên. Hắn còn định nói gì đó, nhưng Diệp Lệnh Úy lại lùi về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
"Anh hai, có phải anh cảm thấy, các anh đối xử tốt với em nên em phải mang ơn không?" Diệp Lệnh Úy nói đầy hờ hững, "Các anh muốn thế nào được thế ấy, các anh thấy áy náy nên muốn bồi thường, thế là có thể coi chuyện ngày xưa như chưa từng xảy ra?"
Từng chuyện từng chuyện một, nếu tách riêng ra thì không tính là to tát gì, hệt như dì Lệ từng nói, trông chỉ giống anh em trong nhà cãi nhau mà thôi.
Nhưng sự xa cách kia tưởng chừng chỉ cần dùng một viên kẹo là có thể tiêu trừ, lại tích lũy ngày này qua tháng nọ, cầm máu, kết vảy, trở thành vết sẹo.
Diệp Huyến sửng sốt: "Không có, anh... anh không có."
Hắn không thể biện hộ cho những chuyện từng làm trong quá khứ, cuối cùng chỉ đành cúi đầu: "Em út, anh hai xin lỗi mày, anh biết chuyện rồi, anh biết mày bị bệnh tim là do bà ta, biết vốn dĩ mày có thể sống khỏe mạnh. Em út, mày cho anh hai một cơ hội..."
Diệp Huyến nhìn người con trai trước mặt hắn, không biết tự bao giờ, cậu đã mười bảy tuổi rồi.
Cậu nói không cần mình và anh cả nữa.
Diệp Lệnh Úy né bàn tay vươn tới của Diệp Huyến, "Diệp Huyến, anh cút đi."
Cậu cười, nhưng trong đáy mắt lại chẳng có cảm xúc gì.
Chân Diệp Huyến còn chưa khỏi, hắn không đuổi kịp Diệp Lệnh Úy nhưng vẫn cố chấp đuổi theo. Gậy chống mất thăng bằng, chân bị hụt, cả người hắn té xuống đất. Diệp Lệnh Úy nghe tiếng động đằng sau nhưng không quay đầu lại.
Trên đường đi học, Diệp Lệnh Úy lộ ra vẻ mặt mờ mịt hiếm thấy. Cậu muốn anh cả và anh hai phải trả giá thế nào mới bằng lòng tha thứ cho bọn họ đây?
Cậu chỉ biết, bây giờ vẫn chưa đủ.
Còn thiếu rất nhiều.
Cao Lâm Hạo ngồi xổm ở cổng trường. Cạnh đó có một cửa hàng bán bữa sáng mới mở, chuyên bán bánh bao, gần đây sáng nào Cao Lâm Hạo cũng xách theo một túi bánh bao, vừa ăn vừa đi, đi tới lớp thì vừa hết.
Lúc Diệp Lệnh Úy tới, cậu ta đưa sữa đậu nành qua: "Nóng đó, không cho đường, vị nguyên bản."
Cậu ta nói, chợt nhìn thấy trên cổ Diệp Lệnh Úy có quấn băng gạc, mắt cậu ta lập tức trợn to: "Cổ cậu bị sao vậy?"
Trong nháy mắt đó, trong đầu cậu ta lóe lên rất nhiều hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi.
Diệp Lệnh Úy sờ cổ mình, cảm giác ngạt thở khi bị Hạ Hoán bóp cổ hôm qua đột nhiên nổi dậy. Cậu rũ mi, thuật lại ngắn gọn chuyện hôm qua cho Cao Lâm Hạo nghe.
Cao Lâm Hạo sửng sốt, sau đó sửng sốt, cuối cùng vẫn sửng sốt.
Cậu ta sống đơn giản, chuyện phản nghịch nhất mà cậu ta làm trong mười mấy năm qua là kéo bè kéo lũ đánh nhau, đánh xong còn phát run tận mấy hôm liền, lo rằng mẹ già ở nhà phát hiện ra. Vậy mà thằng Hạ Hoán thần kinh kia, nó vừa đánh lén cảnh sát vừa cạy khóa vừa xúi người ta giết người. Cậu ta dè dặt hỏi: "Thế cậu vẫn ổn chứ?"
Diệp Lệnh Úy liếc cậu ta: "Bây giờ tôi đang đứng trước mặt cậu đây, cậu thấy tôi có ổn không?"
Cao Lâm Hạo nhảy từ bậc thang xuống: "Trông rất tốt."
Từ cổng trường tới cửa lớp, Cao Lâm Hạo mắng Hạ Hoán không ngớt giây nào. Thật ra so với Diệp Sầm và Diệp Huyến, biểu hiện của Cao Lâm Hạo còn giống anh trai hơn.
Lúc bọn họ vào lớp, trong lớp ồn ào cực kỳ. Diệp Lệnh Úy ngồi xuống, Sở Nhiên liền thò qua, nói: "Thi đấu liên trường mỗi năm một lần sắp bắt đầu rồi, thi ba môn toán lý hóa, ai được hạng nhất thì được tuyển thẳng vào Thân Đại."
Chẳng trách trong lớp ồn ào như thế. Thân Đại, một trong những trường đại học tốt nhất cả nước, trừ một số chuẩn bị đi du học ra, phần lớp học sinh trong trường Trung học số ba đều ngóng trông vào tòa cung điện Thân Đại và Kinh Đại này.
Được tuyển thẳng là thứ rất có sức quyến rũ đối với mọi người.
Nhưng kỳ thi này trước giờ đều do đội tuyển của trường đi thi, bọn họ chỉ có thể thầm ước ao. Dù gì bọn họ cũng chẳng vào được đội tuyển, trong đó toàn là quái vật, là cái loại quái vật dù bị sỏi thận đau tới ngất đi rồi nhưng vẫn muốn làm bài thi như Tô Lôi.
Có điều lần này vấn đề là ai làm đội trưởng, trước kia là Lâm Sơ Đông, bây giờ Lâm Sơ Đông thôi học rồi, chức đội trưởng bị bỏ trống. Tuy nói là bỏ trống, nhưng trong lòng mọi người đều có ứng cử viên do họ ngầm thừa nhận.
Có điều ứng cử viên này đang ngồi tại chỗ mình lột quả hạch.
Mới sáng sớm tới lớp đã bắt đầu lột rồi, chất cả đống hộp trên bàn.
"..."
Cao Lâm Hạo ném cặp lên bàn, đưa tay ra bốc một nắm hạt trong hộp cho vào miệng: "Anh Lan, mày tri kỷ quá, cảm ơn nha."
Đối diện với thức ăn, phải nói là Cao Lâm Hạo vừa mặt dày vừa chán sống.
Phí Lan đặt đống hạt được lột s.ạch vỏ lên bàn Diệp Lệnh Úy. Diệp Lệnh Úy giương mắt: "Cho em hả?"
Cao Lâm Hạo chua như quả chanh thành tinh: "Dù gì cũng không phải cho tôi."
"Đúng là không phải cho mày." Phí Lan dọn rác trên bàn, sau đó nhìn Diệp Lệnh Úy: "Dùng ăn dần, đừng ăn nhiều, dễ bị nóng."
Diệp Lệnh Úy ồ một tiếng: "Vậy sao anh không lột hằng ngày cho em?"
Phí Lan hơi khựng lại, hắn vứt vỏ vào trong sọt rác bên cạnh, nhìn Diệp Lệnh Úy rồi cười nhạt: "Anh là ba của em à?"
Diệp Lệnh Úy nói không hề đắn đo: "Ba."
Cao Lâm Hạo đang ngồi xem kịch vui say sưa ở bên cạnh đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Sao tự dưng lại gọi ba rồi?
Tầm mắt của Phí Lan đặt lên cổ Diệp Lệnh Úy. Cậu rất trắng, băng gạc quấn quanh cổ khiến mọi người cảm thấy cậu gầy yếu xanh xao lạ kỳ.
"Giờ vẫn chưa phải lúc gọi." Phí Lan cười đầy sâu xa, "Chờ thêm đi."
Diệp Lệnh Úy ngẩn ra, sau khi hiểu được ý của Phí Lan, vành tai cậu lập tức đỏ lên. Cậu nắm một quả hạch ném vào sau đầu Phí Lan: "Anh mơ đi."
Cao Lâm Hạo đang xem trò vui: "!!!!"
Sao còn ra tay nữa? Gan Diệp Lệnh Úy to quá rồi đó!
Cậu ta hắng giọng, cố gắng lái khỏi đề tài kỳ lạ này: "Anh Lan, sắp thi đấu rồi, mày có đi không?"
"Hạng nhất được tuyển thẳng vào Thân Đại luôn đó, nếu mày đi, mấy trường khác chỉ là chuyện muỗi." Cao Lâm Hạo vô cùng tự tin, trong mắt cậu ta, anh Lan của cậu ta là số một thế giới, không ai sánh bằng.
Phí Lan liếc nhìn Diệp Lệnh Úy: "Tính sau đi."
Diệp Lệnh Úy chống cằm, miệng cậu còn ngậm quả hạch, không nhai cũng không chịu nuốt xuống, đang dùng lưỡi đẩy qua đẩy lại trong miệng mình. Ánh mắt cậu hờ hững đặt lên người Phí Lan: "Chắc chắn Phí Lan sẽ đi."
"Tôi cũng thấy vậy." Cao Lâm Hạo gật đầu liên hồi, "Tuy trường mình giỏi thật, nhưng chúng ta vẫn cần một người trấn giữ, đầu tiên là dọa cho đối thủ bay mất hồn, khiến bọn họ không dám khoe khoang chảnh chọe, sau đó nắm hết ba hạng đầu vào tay."
"Chờ tí," Diệp Lệnh Úy ngắt lời Cao Lâm Hạo, tỏ vẻ khó hiểu: "Cậu có chắc quy trình thi đấu là vậy không?"
Dọa cho đối thủ bay mất hồn?
"Đây là đòn tâm lý chiến." Cao Lâm Hạo bày vẻ mặt cao thâm khó dò "cậu không hiểu được đâu" ra.
Chắc chắn Phí Lan sẽ tham gia, đây là sự thật do tất cả mọi người trong lớp thừa nhận, người giỏi hơn cả Lâm Sơ Đông, không đi thi để giành hạng nhất thì lãng phí người tài quá.
Hết tiết thứ hai được nghỉ giải lao hai mươi phút, Phí Lan bị Phương Khả Mông gọi đi.
Trong văn phòng, Phương Khả Mông rót cho Phí Lan một ly nước.
Phí Lan buồn cười, nói: "Thầy Phương đang làm gì thế?"
Phương Khả Mông huơ tay: "Hỏi xem em có muốn tham gia đội tuyển không, đương nhiên thầy rất mong em sẽ gia nhập rồi. Slot thi lần này rất ít, chọn từ trong bảng xếp hạng thành tích thi tháng ra, không chọn từ đội tuyển cũ."
Anh nói xong thì ngừng lại một chốc, quan sát vẻ mặt của Phí Lan rồi mới nói tiếp: "Với người khác thì đây là chuyện tốt, nhưng thầy không dám chắc em có nghĩ thế hay không, hẳn là em tự có quan điểm của mình."
Từ nhỏ Phí Lan đã khác với những đứa trẻ cùng trang lứa, hắn luôn rõ ràng mình muốn thứ gì.
"Nghe nói lần này Trung học số một không biết lấy đâu ra một thiên tài, thầy chưa từng gặp mặt, thấy bảo sức khỏe em ấy cũng rất kém, cơ thể có khuyết thiếu nhưng bộ não lại không giống người thường," Phương Khả Mông nhấp một ngụm nước, "Nếu em không tham gia, không chừng chúng ta sẽ thua."
Anh từng xem thử bài thi của học sinh kia rồi, tư duy giải bài đúng là khác người thường, có lối đi rất riêng, nhưng bất ngờ là mọi đáp án đều hợp tình hợp lý.
Đường đi của cậu vô cùng buông thả.
Phí Lan hơi nhướng mày: "Ghê gớm vậy cơ ạ?"
Phương Khả Mông bị giọng điệu "cười trên sự đau khổ của người khác" làm cho nghẹn giọng, "Em định đứng ngoài hóng hớt thôi à?"
"Cũng không phải là hóng hớt," Phí Lan từ tốn nói với anh, "Chỉ là em hiếm khi thấy Trung học số ba sợ đầu sợ đuôi thế này."
"Không phải hóng hớt thì là gì?" Phương Khả Mông tức chết, "Rốt cuộc em nghĩ thế nào?"
"Em OK," Phí Lan nói, "Nhưng em không lấy slot tuyển thẳng đại học đâu, thấy lãng phí lắm."
Lần này Phương Khả Mông bối rối thật, anh lặng đi một hồi mới lấy lại được giọng nói của mình, "Sao lại không lấy?"
Thân Đại là trường đại học mơ ước của biết bao học sinh, hắn lại chẳng muốn lấy?
"Thầy Phương à," Phí Lan cười, "Bởi vì em muốn thi vào cùng trường đại học với người em thích, chưa chắc em ấy sẽ vào Thân Đại, em ấy không học, em cũng không học."
"Chờ... chờ chút, em nói lại lần nữa." Phương Khả Mông như bị sét đánh, anh sững người tại chỗ, biểu cảm "không thể tin nổi" hiện lên trên mặt, tâm trạng phức tạp đan xen vào nhau. Bỗng chốc anh không biết phải nói gì trước tiên.
Không coi ai ra gì thật đấy, dám nói mấy thứ này ở trước mặt mình.
Phương Khả Mông lén lút nghển cổ lên nhìn xung quanh như kẻ trộm, sau khi chắc chắn ngoài anh ra không còn giáo viên nào khác, anh mới hạ giọng xuống: "Em có biết em đang làm gì không hả?"
Vốn anh cho rằng Phí Lan biết chừng mực, nhưng bây giờ xem ra không còn đúng nữa rồi.
"Em nói thầy nghe xem, em thích ai?" Phương Khả Mông tức giận, "Thầy cũng muốn xem thử ai có thể khiến Phí Lan mụ mị đầu óc như thế!"
"Thầy Phương cũng biết đấy ạ."
"Thầy biết?" Nhưng vậy thì phạm vi hơi rộng, anh quen biết nhiều học sinh như thế, không thể đoán được vị nào có thần thông quảng đại mê hoặc được cả Phí Lan.
Học sinh có triển vọng nhất của anh, bây giờ lại bảo mình có người trong lòng rồi, nên muốn bỏ slot vào Thân Đại vì người kia, Phương Khả Mông cảm thấy cả thế giới này đang phản bội anh.
"Ừm, thầy biết." Trong đáy mắt Phí Lan hiện lên ý cười chân thật, "Sức khỏe em ấy không tốt, để em ấy học một mình ở đại học, em không yên tâm."
Còn một nguyên nhân khác mà Phí Lan không nói, đó là vì tính cách của đối phương dễ quyến rũ người khác quá, kẻ tốt kẻ xấu, ai cậu cũng câu hồn người ta được.
Sức khỏe không tốt.
Người anh biết.
Chẳng cần Phương Khả Mông cố sức tìm kiếm trong đầu quá lâu, chỉ có một người thôi, Diệp Lệnh Úy lớp anh.
Nếu là cậu, ngoại hình xinh đẹp, ừm cũng có thể hiểu được... Nhận thấy suy nghĩ của mình vô cùng nguy hiểm, Phương Khả Mông lập tức chặt đứt dòng suy nghĩ. Giọng điệu anh nghiêm túc, nói với Phí Lan: "Dựa theo kết quả học tập của Diệp Lệnh Úy, cơ hội vào Thân Đại cũng rất khả quan."
Phí Lan nói: "Chưa chắc gì em ấy muốn vào Thân Đại."
Phương Khả Mông: "..."
"Em cứ phải chống đối thầy mới được hay gì?" Phương Khả Mông nói.
"Không phải là chống đối thầy," Phí Lan hơi bất đắc dĩ, "Thầy không hiểu ý em rồi."
Phương Khả Mông: "???"
"Có được tuyển thẳng không cũng chẳng quan trọng với em, em có thể tự thi vào được, thầy không cần lo về tỉ lệ thi đậu," Phí Lan nói bằng giọng điệu phổ cập khoa học làm Phương Khả Mông tức chết: "Thầy còn độc thân nên chắc không có nhiều kinh nghiệm trên phương diện này đâu, em hiểu mà."
Hết chương 55.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT