Phí Lan xách cháo về, Diệp Huyến đang ngồi trên ghế, nghiêng đầu sang gọi hắn: “Cậu nói cái gì với Diệp Lệnh Úy?”
“Gì cơ?” Phí Lan hơi khó hiểu.
Diệp Huyến sửng sốt, sau đó chế giễu đầy lạnh lùng: “Cũng đúng, người nhà họ Phí các người rất am hiểu việc cướp đồ của người khác, không phải sao?”
Trước đây Phí Thương cướp mất Khương Huệ, bây giờ con trai ông ta lại muốn cướp Diệp Lệnh Úy.
Diệp Sầm cau mày: “Câm miệng.”
Bị anh quát, Diệp Huyến “xì” một tiếng, nhìn Phí Lan: “Cậu vào đi.”
Cửa phòng bệnh được đóng lại rồi, Diệp Sầm mới cúi đầu, mặt không có cảm xúc.
Diệp Huyến cũng im lặng theo. Hắn ta gây sự với Phí Lan, cố gắng lừa gạt bản thân, lừa rằng hắn thật sự chưa từng làm gì có lỗi với Diệp Lệnh Úy.
Tình nghĩa anh em đã thủng hàng trăm lỗ từ lâu, thậm chí còn thối rữa, dù có muốn bù đắp cũng không thể làm được.
Những dấu vết hằn in lên đã trở thành vết thương mãi mãi không lành.
Sao Diệp Huyến lại không rõ chuyện ấy cho được, giống như dì Lệ nói, nếu Diệp Lệnh Úy còn coi hắn là anh hai thì đã chẳng đốt xe hắn.
Cậu út nhà họ Diệp, từ nhỏ đã là đứa bé hiền lành.
Nhưng nhìn mà xem hắn dồn ép thằng bé thành cái dạng gì này.
Diệp Huyến không dám nghĩ tới hành động trong quá khứ của mình nữa, tay hắn run rẩy để trên đầu gối, hắn ý thức được rằng mình đã làm mất một món đồ quan trọng, là thứ quý báu mãi mãi không thể tìm về.
Diệp Sầm nghe điện thoại xong thì rời đi. Trước khi đi, anh nói: “Chuyện này, anh sẽ tìm mẹ… bà Khương hỏi cho rõ ràng, chú không cần quan tâm tới.”
Nếu báo cáo của dì Lệ đưa là thật, thật ra anh cũng không tin dì sẽ giữ đồ giả để lừa bọn họ, thì Diệp Sầm hi vọng Khương Huệ có thể cho họ một lời giải thích. Tại sao phải che giấu nhiều năm như thế, bà thân là mẹ của Diệp Lệnh Úy, bà thấy thế nào khi con trai mình phải giãy giụa trong nước sôi lửa bỏng.
Nhìn bóng lưng anh cả, Diệp Huyến chống gậy đứng dậy, giọng hắn hơi run run, ẩn trong đó còn có chút sợ sệt: “Anh cả, có phải… có phải em út sẽ không tha thứ cho chúng ta không?”
Diệp Huyến cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi, hắn làm xằng làm bậy hai mươi mốt năm, chưa bao giờ cân nhắc tới cảm nhận của người khác. Hắn coi em ruột mình như kẻ thù, bỗng một ngày hắn được báo rằng, tất cả những gì hắn làm đủ để đẩy hắn xuống tầng địa ngục thứ mười tám chịu dầu sôi lửa đốt.
Diệp Sầm không trả lời câu hỏi, anh im lặng một lúc rồi nói: “Đừng suy nghĩ nhiều.”
Cũng không biết là do ảo giác hay gì, mà ngay lúc này Diệp Huyến lại cảm thấy bóng lưng của người anh cả ấy trở nên thật lạc lõng và đau thương.
Trong phòng bệnh.
Diệp Lệnh Úy hít mũi, nhìn thấy Phí Lan là sáng mắt ngay, bò ra khỏi chăn, đưa tay ra: “Ôm một cái…”
Phí Lan đặt cháo sang bàn bên cạnh, cúi đầu mở túi ra đặt cạnh Diệp Lệnh Úy. Diệp Lệnh Úy nhích lại, quỳ trên giường, ngẩng mặt nhìn Phí Lan.
Tốt quá, Phí Lan vẫn ở đây.
“Nằm im.” Phí Lan nhét muỗng vào tay Diệp Lệnh Úy, “Không đau à?”
Giọng điệu cậu mềm mại, là giọng nói phát ra từ sự tín nhiệm và dựa dẫm. Phí Lan liếc nhìn cậu, tóc Diệp Lệnh Úy hơi rối, tóc mái xõa trên trán thật dịu ngoan. Khi cậu bị bệnh, những nét kiêu căng tùy tiện lúc thường của cậu đã được giảm bớt đi rất nhiều.
Phí Lan cố gắng không nghĩ tới những đau khổ Diệp Lệnh Úy phải chịu trong những năm không có mình bên cạnh, đau bao nhiêu, hắn biết hết, không cần điều tra cũng biết.
“Anh cả tôi ở ngoài đúng không?” Diệp Lệnh Úy cầm một cái đĩa, Phí Lan gắp cho cậu một cái bánh chẻo nhân bắp. Diệp Lệnh Úy cắn một cái rồi lại nhè ra: “Tôi không ăn bắp đâu.”
Phí Lan: “…”
“Anh ta đi rồi, Diệp Huyến thì còn, dì Lệ đang nói chuyện với bác sĩ.” Phí Lan biết Diệp Lệnh Úy kén ăn, nhưng cậu nhóc ngày càng lớn rồi, phải sửa cái tính kén ăn này đi thôi.
Diệp Lệnh Úy gật đầu, tựa như chỉ tiện thể hỏi chuyện của người ngoài. Cậu ăn hai ngụm cháo, thấy không thích nên bảo no rồi. Cậu thả muỗng xuống, hắng giọng, vẻ mặt cậu rất nghiêm túc: “Phí Lan, cảm ơn anh.”
Phí Lan kéo ghế tựa ra ngồi xuống, thấy hơi buồn cười: “Cảm ơn tôi gì chứ? Định lấy gì báo ơn đây?”
Diệp Lệnh Úy không hề lúng túng trước câu hỏi đó, cậu kéo tay Phí Lan: “Phí Lan, từ nhỏ em đã bị ruồng rẫy, anh còn thân thiết với em hơn anh trai, em luôn coi anh như anh ruột vậy.”
Phí Lan buông mắt nhìn ngón tay mềm mại đang ôm lấy tay mình, dưới mi mắt hắn là tầng bóng tối màu xanh xám. Lúc hắn bảo vệ đối phương như người thân, đối phương lại chẳng mảy may cảm nhận được, đến khi hắn chấp nhận rằng đối phương đã lớn rồi, có thể theo đuổi được rồi, đối phương lại nói: Em thật sự coi anh là anh ruột.
Phí Lan vẫn không nói gì, Diệp Lệnh Úy thấp thỏm, cậu bèn đẩy Phí Lan một cái: “Anh nói gì đi.”
“Nói?” Phí Lan giương mắt lên, tầm mắt hắn nhẹ nhàng đáp lên mặt Diệp Lệnh Úy: “Được, em coi anh là anh ruột, anh rất vinh hạnh.”
Diệp Lệnh Úy nở nụ cười như trẻ con.
Cậu thích Phí Lan chỉ quan tâm mình cậu, chỉ có thể làm anh của cậu.
Phí Lan cũng cười theo, trước giờ hắn không hề bắt ép ai làm gì, người thông minh luôn biết cách giăng lưới bắt mồi.
Năm ấy hắn có thể dẫn dắt Diệp Kiều Kiều đi từng bước tới cạnh hắn, bây giờ cũng có thể.
Tuy không phải vui cùng một chuyện nhưng hai người thật sự đang rất hài lòng.
Cả hai đều xem mình là thợ săn.
–
Một tuần sau, Diệp Lệnh Úy xuất viện. Chỗ ngồi của cậu trừ chồng bài thi dày ra còn có đồ ăn vặt của bạn cùng lớp.
Bên trên còn dán một tấm giấy note: Chúc cục cưng mau chóng khỏe lại!
Cao Lâm Hạo trừng mắt giật túi khoai chiên, không thể tin nổi: “Xã hội suy bại, đồi phong bại tục! Đứa nào đây, đứng ra lẹ lên! Mồm miệng kiểu gì đấy, bộ ai mấy cậu cũng gọi cục cưng được à!”
Không phải người trong cuộc nên không hiểu, Diệp Lệnh Úy nghỉ học một tuần, Cao Lâm Hạo cũng phiền tròn một tuần.
Cậu ta bị mấy bạn trong lớp kéo ra hỏi thăm Diệp Lệnh Úy sao thế, có người hỏi công khai có người lại âm thầm, hỏi khi nào cậu về, có nặng lắm không. Bình thường lại chả thấy quan tâm nhiều như thế.
Bị Cao Lâm Hạo nói ra một cách chẳng nể nang như thế, bọn họ thấy hơi xấu hổ: “Bọn tôi không dám, cảm thấy mình không cùng thế giới với người ta.”
Vì thế, dù mọi người cảm thấy cậu là một người rất tốt nhưng lại không dám đến gần tiếp xúc với cậu.
Là người có thân phận “bạn tốt nhất của Diệp Lệnh Úy”, Cao Lâm Hạo lấy làm tự hào và kiêu ngạo. Cậu ta phất tay, an ủi mọi người: “Ôi, đừng tự ti chứ, Diệp Lệnh Úy của tụi mình rất bình dị dễ gần đó…”
Dù cuối cùng bị cả đám vây lại đánh hội đồng, Cao Lâm Hạo vẫn thấy rất vui vẻ.
Đến cả Phương Khả Mông cũng không ngờ Diệp Lệnh Úy được cả lớp hoan nghênh đến thế. Kỳ du lịch mùa thu này vốn sẽ tổ chức vào tuần Diệp Lệnh Úy nằm viện, hỏi mọi người muốn đi lúc nào, các cán sự lớp lại ấp úng bảo chưa đủ người.
Thường mọi người sẽ không tính những bạn học xin nghỉ, vừa hỏi sao lại chưa đủ, các cô nàng liền bảo Diệp Lệnh Úy vẫn chưa trở lại, thiếu một người thì đâu còn là lớp số 1 nữa, đi du lịch mùa thu cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Phương Khả Mông bảo cả lớp hay lắm, từ lúc nào mà Diệp Lệnh Úy được các bạn coi trọng đến thế, không nhìn ra thật.
Bởi thế nên kỳ du lịch mùa thu lại phải dời đến tuần này.
Diệp Lệnh Úy xếp gọn mấy túi đồ ăn vặt, nhắn vào nhóm chat của lớp cảm ơn mọi người. Cậu hầu như chưa từng ngoi lên thảo luận cùng các bạn, lúc ảnh đại diện lạ lẫm hiện lên, bọn họ còn tưởng là người yêu của ai bị mời vào.
Thành ra bấm vào xem thử lại thấy là Diệp Lệnh Úy.
[Quan Nhị Gia giấu tên: Không cần cảm ơn đâu cục cưng của tui~]
[Tào Tháo giấu tên: Mụ nội nó ai là cục cưng của mi, rõ ràng là cục cưng của chị đây. Cục cưng, đồ ăn vặt chị tặng có ngon không? Thích thì sau này mua cho em tiếp.]
[Gia Cát Lượng giấu tên: Cục cưng sau này nhớ phải chú ý nhiều hơn đó, làm tui lo gần chết. Lúc thường học hành cũng phải chăm lo cơ thể, phải uống nhiều sữa bò mới khỏe được nha.]
[Tôn Quyền giấu tên: Ông nội tui là chủ nhiệm khoa tim mạch của bệnh viện nhân dân thủ đô, ông ấy bảo có thể giúp khám cho cậu.]
[Tào Tháo giấu tên: Tôn Quyền lộ rồi.]
[Trương Phi giấu tên: Lộ rồi.]
[Tôn Quyền giấu tên: Mẹ nó, nói nhầm nói nhầm, tui không có ông nội, không phải, ý tui là ông nội tui không phải người, không đúng, ý tui là ông nội tui không phải chủ nhiệm gì hết.]
[Quan Nhị Gia giấu tên: Hứa Vị, Tôn Quyền, thay tui hỏi thăm ông nội cậu nha.]
[Tôn Quyền giấu tên: Đệch mợ! Có giỏi thì cậu đừng có giấu tên, thử xem tui có xử cậu không!!!]
[Quan Nhị Gia giấu tên: Tui không thèm, tui chỉ muốn lặng lẽ bảo vệ cục cưng.]
[…]
Đống tin nhắn tăng lên 99+ trong vòng mấy phút. Cao Lâm Hạo nhìn mớ bòng bong trong nhóm chat, ức chế không chịu nổi nữa đứng dậy gầm lên: “Có giỏi thì đừng có giấu tên!”
Cậu ta cúi đầu nhìn Diệp Lệnh Úy: “Đừng để ý tụi nó, chẳng biết giới hạn gì cả, cái gì cũng nói được.”
Nhìn đi nhìn đi, còn gọi cả cục cưng nữa, cái giống gì cũng thốt ra được.
Cao Lâm Hạo nhớ lại một lượt những người từng đưa đồ ăn vặt, chợt phát hiện không chỉ có người trong lớp mà còn thêm mấy đứa khối 11 nữa.
Cậu ta nhìn Diệp Lệnh Úy đầy hờn dỗi.
“Cậu không được để ý tới tụi nó.”
“Hả…” Diệp Lệnh Úy đưa điện thoại cho Cao Lâm Hạo xem, “Nhưng tôi trả lời tin nhắn mất rồi.”
Cao Lâm Hạo giật điện thoại qua xem câu Diệp Lệnh Úy trả lời.
[Diệp Lệnh Úy: Cảm ơn mọi người quan tâm, yêu mọi người! *Đáng yêu đáng yêu*]
Điện thoại ngay tức khắc rung dữ dội, mọi người rep lại trong tích tắc…
[Tào Tháo giấu tên: Cục cưng dễ thương quá.]
[Trương Phi giấu tên: Thơm thơm cục cưng một cái.]
[Quan Nhị Gia giấu tên: Hứa Vị đừng giấu tên nữa, bọn tui biết là cậu rồi.]
[Tôn Quyền giấu tên: …]
[Tôn Quyền giấu tên: Đệch!]
Cao Lâm Hạo xem xong liền trở nên uể oải, chợt cảm thấy đồ của mình bị người ta dòm ngó. Cậu ta trả điện thoại lại cho Diệp Lệnh Úy, ngồi tại chỗ thở dài.
Diệp Lệnh Úy đang muốn nói chuyện với cậu ta, cậu ta lại lẩm bẩm: “Hứa Vị, Hứa Vị…”
“Má nó là Hứa Vị!” Cậu ta đứng lên ngay lập tức, đi về một chỗ ở phía trước.
Diệp Lệnh Úy sợ bay màu: “…”
Diệp Lệnh Úy không ngờ tới tình huống này, vốn dĩ mục tiêu của cậu chỉ có anh cả, anh hai và mấy kẻ từng có lỗi với cậu. Cậu không cần tình yêu rách nát của đám người đó, cậu chỉ cần họ hối hận, hổ thẹn mà thôi.
Nhưng cả lớp số 1 lại bảo vệ cậu, nó nằm ngoài dự liệu.
Đây là thứ cậu luôn muốn có, muốn được quan tâm, không muốn bị bỏ rơi, là những thứ cậu từng cầu mà không được, bây giờ lại có được dễ như trở bàn tay, thậm chí cậu còn chưa bao giờ biểu hiện ra rằng cậu muốn.
Thế nên đây là tật xấu của con người sao?
Chỉ muốn đuổi theo những thứ khó tìm được.
Lúc Phí Lan tới thì nhìn thấy Diệp Lệnh Úy đờ mặt ngồi bên cửa sổ. Hắn đặt hộp bánh ngọt lên bàn Diệp Lệnh Úy, gõ mặt bàn: “Hoàn hồn.”
Diệp Lệnh Úy tỉnh táo lại, liếc nhìn bánh ngọt khoai môn trên bàn: “Anh đi muộn.”
Phí Lan gật đầu: “Anh biết.”
“Nhưng anh đứng hạng nhất.” Nghĩa bóng là hắn đứng hạng nhất, chỉ cần hắn đứng nhất, các thầy cô sẽ không quan tâm tới chuyện hắn đi muộn hay không.
Phí Lan hơi khựng lại, sau đó hắn nhét cặp vào hộc bàn, nghiêng đầu nhìn Diệp Lệnh Úy, cười giả trân: “Em tự tin lắm đấy.”
Diệp Lệnh Úy cười giả trân lại với hắn: “Cũng thường thôi.”
Đây là điều Diệp Lệnh Úy thích nhất ở Phí Lan, hắn xem mình là người thân nhưng vẫn tôn trọng mình, hắn tôn trọng đối thủ chứ không quan tâm tới thực lực của người đó.
“Vậy em thử xem,” Phí Lan cười, “Nhưng bây giờ phải ăn sáng trước đã, sáng nay dì Lệ nhắn tin bảo em chưa ăn sáng.”
Diệp Lệnh Úy xụ mặt ngay: “Em không ăn sandwich trái cây, dì biết rồi mà còn làm món đó nữa.”
Phí Lan nói bằng giọng nghiêm khắc: “Bác sĩ bảo em phải bổ sung nguyên tố vi lượng*, em ngoan chút đi.”
(*) Nguyên tố vi lượng: crôm, sắt, fluor, iod, coban, đồng, mangan,…
Diệp Lệnh Úy đạp lên chân bàn, im lặng.
Cả buổi trời chẳng nghe thấy phía sau có động tĩnh gì, Phí Lan liếc mắt nhìn, thấy Diệp Lệnh Úy nằm nhoài ra bàn dùng tay khẩy gì đó bên cạnh bàn, bánh ngọt đang được treo ở đó, vẫn chưa được mở ra.
“Kiều Kiều, em mấy tuổi rồi?” Phí Lan hơi buồn cười, nói: “Không biết chừng mực à?”
Dù hắn đang mỉm cười, nhưng giọng điệu lại hơi lạnh lẽo.
Diệp Lệnh Úy cứng đờ sau đó ngồi thẳng dậy, bất đắc dĩ mở giấy bọc bánh ngọt ra, lầm bầm: “Anh có dữ em cũng không sợ…”
Phí Lan biết tính nết của ông trời con* này, không thể chiều ý cậu được.
(*) 小兔崽子 có hai nghĩa, một nghĩa dùng trong ngữ cảnh người lớn yêu chiều gọi cưng trẻ con, nghĩa thứ hai dùng để chửi thề, ý là đồ khốn nạn,…
Không phải ở trước mặt ai Diệp Kiều Kiều cũng dễ tính như thế.
Gai toàn thân cậu có xù lên hay không còn phải dựa vào tâm tình, dựa vào đối tượng cậu đang nói chuyện.
–
Buổi học sáng kết thúc, Diệp Lệnh Úy bị Phương Khả Mông gọi đến văn phòng. Phương Khả Mông thấy cậu đến thì khép quyển bài tập đang sửa lại, thương lượng với cậu: “Giờ thầy có một ý tưởng, muốn đổi chỗ cho em lên giữa lớp. Trước mặt em có mấy bạn cao hơn, em học hành cũng hơi cực. Thấy thế nào?”
Diệp Lệnh Úy lắc đầu: “Em không đổi đâu.”
Phương Khả Mông hơi ngẩn ra, anh cho rằng cậu sẽ vô cùng vui vẻ, mấy học sinh ai cũng thích ngồi giữa lớp.
“Em muốn ngồi cùng Cao Lâm Hạo thôi.” Diệp Lệnh Úy nói.
Muốn ngồi với Cao Lâm Hạo?
Không nỡ rời Cao Lâm Hạo à?
Ngồi cùng nhau vui như thế sao?
Ánh mắt của Phương Khả Mông phức tạp, lát sau anh mới hỏi: “Em nói thật với thầy, có phải em yêu đương gì với em ấy không?”
Diệp Lệnh Úy: “…”
Mười phút sau, Diệp Lệnh Úy đi từ văn phòng ra. Cậu không cần đổi chỗ ngồi, Cao Lâm Hạo cũng đội cái nồi yêu sớm trên lưng. Dù Diệp Lệnh Úy có phủ nhận đi nữa, nhưng cậu không muốn đổi chỗ, bên cạnh cậu lại là Cao Lâm Hạo, thể nào cũng phải có một lý do.
Hơn nữa, gần đây hành vi li.ếm cẩu* của Cao Lâm Hạo quá là gai mắt.
(*) Gần giống simp mà các bạn hay gọi, chỉ những hành vi biết rõ người ta không thích mình nhưng vẫn mặt dày đeo bám, hoặc những hành động tâng bốc, nịnh hót…
Bây giờ đã được chứng minh!
Diệp Lệnh Úy ra khỏi văn phòng rồi đi về phía phòng học. Hành lang dài dằng dặc, bên dưới là sân thể dục nhỏ. Sân thể dục nhỏ là nơi chuyên dùng chơi cầu lông, Diệp Lệnh Úy hờ hững nhìn qua.
Dù chỉ liếc qua nhưng cậu thấy rõ có mấy cậu con trai đang vây lấy Phí Lan làm trung tâm.
Chiều nay là tiết thể dục, Phí Lan thay một bộ quần áo thể thao màu đen, trông tâm tình của hắn rất tốt. Hắn ngồi trên bậc thang, tay cầm bình nước khoáng nói chuyện với Trần Phong Bảo.
Sau đó trước mặt hắn xuất hiện một cậu trai.
Cậu ta cúi đầu, trông trắng trẻo mềm mại, y hệt như thỏ con yểu điệu đáng yêu.
Diệp Lệnh Úy thấy Phí Lan cười nói gì đó với cậu ta.
Khỏi hỏi cũng biết là đang làm gì.
Cậu như đang rơi xuống một dòng sông băng vô tận. Phí Lan, điều quý báu duy nhất của cậu, giờ cũng có người muốn cướp đi.
Diệp Lệnh Úy làm mặt lạnh, cậu nhìn một hồi rồi từ từ nhếch miệng cười, quay đầu đi về văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.
Phương Khả Mông nhìn Diệp Lệnh Úy đơ mặt quay về, khẽ hỏi cậu. Sau lưng đối phương là ánh mặt trời ngập tràn hành lang, khiến cậu nổi bật lên như một tinh linh bất ngờ rơi xuống nhân gian.
Anh bất giác hạ thấp âm lượng: “Sao thế? Em còn chuyện gì sao?”
Diệp Lệnh Úy buông hàng mi, khẽ nói: “Em đồng ý đổi chỗ ngồi.”
“Bây giờ có thể đổi ngay.”
Hết chương 46.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT