Lâm Sơ Đông im lặng, cậu ta không thể tin nổi, cứng đờ xoay cổ nhìn Diệp Lệnh Úy.
"Sao cậu..." Lâm Sơ Đông lắp bắp: "Sao cậu lại nói giúp Phí Lan?"
Trong phút chốc Diệp Lệnh Úy chẳng biết phải nói sao, cậu thực sự bó tay với Lâm Sơ Đông, cậu ta luôn chìm đắm trong thế giới riêng của bản thân, cậu ta nghĩ tất cả mọi thứ đều thuộc về mình.
"Nói giúp Phí Lan là sao?" Cao Lâm Hạo suýt chút nữa là đập bàn, sỉ nhục cậu thì được, chứ đừng hòng sỉ nhục Phí Lan. Cậu luôn đứng về phía Phí Lan dù hắn đứng ở đỉnh chóp hay dưới tầng đáy, cậu ta tuyệt đối không cho phép ai nói xấu Phí Lan như Lâm Sơ Đông.
"Cậu bớt ghen tị đồ của người khác đi!" Cao Lâm Hạo cũng không cho rằng Lâm Sơ Đông là kẻ ác độc, nhưng cậu ta không ưa cái nết khó ưa đó của Lâm Sơ Đông: "Cậu nói người ta chép bài của kẻ khác, kẻ nào? Đến cả lật tập ra chép cũng không thi nổi bảy trăm bốn mươi điểm đâu!"
Đề thi khá dễ, nhưng chỉ là so với đề lần trước, nếu so với đề của những trường khác thì khó hơn nhiều. Đề không giống y chang trong sách, cho dù có lật sách ra thì họ cũng phải biết cách vận dụng công thức vào những đề toán đó.
Cơ bản là không có khả năng.
Sao mà Lâm Sơ Đông không biết đạo lý này cho được, cậu ta lúng túng không nói nên lời, cậu chỉ không muốn tin, không muốn chấp nhận sự thật thôi.
Cậu đờ đẫn rời đi, lớp học yên lặng hoàn toàn, bầu không khí bỗng dưng có hơi gượng gạo.
Lớp trưởng thường ngày luôn ngồi vững vị trí hạng nhất, giờ tự nhiên lại rớt đài, mà kẻ soán ngôi ấy chính là Phí Lan bình thường không ai chú ý đến, bọn họ có thể hiểu được nội tâm bức bối của Lâm Sơ Đông lúc này.
Lâm Sơ Đông ngơ ngác ngồi vào chỗ của mình, cậu ta có thể cảm nhận được ánh mắt thương hại của mọi người. Cậu ta như ngồi trên bàn chông, không ngờ có ngày mình sẽ trở thành kẻ đáng thương đến thế.
Một lúc sau, cây bút nắm trong tay cậu bị bẻ gãy, ngòi bút đâm vào lòng bàn tay, nhưng Lâm Sơ Đông tựa như không cảm thấy đau, ngồi cứng một chỗ, chẳng buồn chớp mắt.
Chuyện của Lâm Sơ Đông chỉ là một bước dạo nhỏ, người có suy nghĩ giống cậu ta rất nhiều, nhưng tất cả đều bị Diệp Lệnh Úy dọa cho lùi bước, không chừa cho chút mặt mũi nào.
Cao Lâm Hạo tức chết mất, đập mấy cú lên tường, sau đó mới nhớ ra chuyện hỏi Diệp Lệnh Úy thi bao nhiêu điểm.
Diệp Lệnh Úy ngẩng đầu lên: "Tôi..."
"Ui nếu cậu không muốn nói thì thôi vậy." Cao Lâm Hạo ngắt lời Diệp Lệnh Úy, nói như đúng rồi: "Không sao hết, lần này thi không được thì lần sau, để anh Lan phụ đạo cho cậu, lội ngược dòng là chuyện nhỏ!"
"Sáu..." Cao Lâm Hạo tưởng mình nghe nhầm, hoặc do cậu ta bị ảo thính, cậu ta khó tin mà hỏi: "Hơn sáu trăm chút ít? Hơn bao nhiêu?"
"Chín mươi chín."
"..." Lần này cuối cùng Cao Lâm Hạo cũng đập bàn: "Vãi lúa, cậu bảo đây là hơn chút ít á? Cho cậu thêm chút ít nữa thì cậu lên mẹ điểm tối đa rồi!"
"Ăn may mà thôi..." Diệp Lệnh Úy an ủi Cao Lâm Hạo.
"Ăn may hả?" Cao Lâm Hạo muốn khóc, hiện giờ cậu ta là kẻ gà nhất, chỉ miễn cưỡng đạt được ngưỡng 600, đó là do anh Lan có phụ đạo cho cậu ta mấy đề quan trọng, kêu cậu ta ôn kĩ mấy đề đó, nếu không phải thế, đến 600 cậu ta cũng không với tới.
Mọi người đều cảm thấy cuộc thi lần này đơn giản, nhưng thực chất phổ điểm chung bị tụt dốc, vì học sinh cảm thấy quá dễ nên mới bất cẩn trong khi làm bài, sai ở nhiều chỗ không đáng.
"Chẳng lẽ cậu tính bảo cậu đang thi thì đột nhiên ngất xỉu sau đó có một chiến thần học hành nhập vào người cậu giúp cậu làm bài?"
"Không phải mà," Diệp Lệnh Úy lắc đầu một cái, thở dài: "Thật ra tôi không muốn thi điểm cao như thế..."
Trong giọng nói của cậu còn lẫn thêm chút oan ức.
Cao Lâm Hạo xác nhận lại mấy lần rằng đúng là Diệp Lệnh Úy nói thế thật, cuối cùng cậu ta lắp bắp, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Diệp Lệnh Úy: "Cậu... cậu nói tiếng người đấy hả?"
Diệp Lệnh Úy nói xong, đến cả Phí Lan cũng không nhịn được mà nhìn cậu.
"Cậu không hiểu." Diệp Lệnh Úy nói lời sâu xa.
Phí Lan đứng nhất khối thì cũng còn có sức thuyết phục, nhưng nguyên thân từ lúc học nhà trẻ đến giờ luôn luôn xếp sau mọi người, thi điểm cao như thế thì ai mà tin nổi?
Thực tế thì Diệp Lệnh Úy cảm thấy mình không phải là kẻ thích gây phiền phức.
Toàn là phiền phức tự tìm tới cậu.
Giờ giải lao buổi chiều, Trần Phong Bảo chạy đến hỏi lễ Quốc Khánh Phí Lan có định đi đâu chơi không.
Tiện tay đưa cho Diệp Lệnh Úy một gói khoai chiên: "Thưởng cho cậu, chúc mừng nhá."
Diệp Lệnh Úy cầm gói khoai: "Cảm ơn cậu."
Phí Lan mở gói khoai cho Diệp Lệnh Úy, sau đó trả lời câu hỏi của Trần Phong Bảo: "Không."
"Tao cũng không đi, tao phải canh công ty cho ông bô, ông bô tao bận đi đòi nợ." Cao Lâm Hạo nhỏ giọng bảo.
Diệp Lệnh Úy đang cúi đầu nhai khoai chiên, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, cậu lắc đầu: "Tôi phải đến công ty của anh cả chơi với anh ấy."
"Tập đoàn của nhà họ Diệp à..." Lần trước Diệp Sầm lộ mặt nên bọn họ đều biết Diệp Lệnh Úy là cậu ba của nhà họ Diệp. Trần Phong Bảo tỏ vẻ mặt mong ước: "Nhà cậu chủ yếu là thiết kế game đúng không? Nghe nói nhà cậu có hẳn một khu trò chơi thực tế ảo, tôi muốn đi ghê."
Diệp Lệnh Úy liền đáp: "Vậy thì đi thôi."
Cao Lâm Hạo hơi ngại, nói: "Có kì lắm không?" Trông anh cả của Diệp Lệnh Úy rất là dữ.
"Không đâu, không kì." Diệp Lệnh Úy thờ ơ nói.
"Vậy tôi nữa?" Sở Nhiên lặng lẽ chọt vai Diệp Lệnh Úy: "Tôi cũng muốn đến coi thử công ty thiết kế game lợi hại nhất..."
"Không thành vấn đề." Diệp Lệnh Úy đáp lại từng người một.
Miễn là gây thêm phiền phức cho Diệp Sầm thì không thành vấn đề, không chỉ vậy, Diệp Lệnh Úy còn vô cùng hoan nghênh nữa là.
"Nhưng..." Trần Phong Bảo quay đầu lại nghi ngờ nhìn Cao Lâm Hạo: "Mày phải đi trấn thủ bang phái mà hả?"
"Bang phái quần què, cút!" Cao Lâm Hạo đẩy Trần Phong Bảo một cái: "Tao có thể nói với ba tao là tao đến nhà bạn học bổ túc."
"Tao cảm thấy chú sẽ không tin mày đâu, lý do của mày nát quá!"
Cao Lâm Hạo không phục: "Sao nào, không lẽ tao không được có hoạt động ngoài giờ học?"
Cuối cùng Lý Kính lên tiếng, tỏ vẻ sâu lắng: "E là không thể."
Cao Lâm Hạo sững sờ, lập tức nhào đến ôm tay Diệp Lệnh Úy, tỏ vẻ đáng thương: "Cục cưng Úy Úy à, tụi nó bắt nạt tôi..."
Trần Phong Bảo cau mày kéo Cao Lâm Hạo: "Mày có nhận thức được thể trọng của bản thân không vậy? Thân mày đè lên người Diệp Lệnh Úy như thế, lỡ làm gãy mấy thì mày khóc với ai?"
Nói cũng đúng.
Đương lúc cười đùa, bỗng trên hành lang có một đống người ùn ùn kéo tới, không cùng một lớp, có người quen mặt, cũng có người lạ, khí thế của họ vô cùng hung hăng, nhìn là biết đang đi về phía đám của Diệp Lệnh Úy.
Cao Lâm Hạo nhanh tay lẹ mắt kéo Diệp Lệnh Úy ra phía sau lưng Phí Lan, còn cậu ta tiến lên đằng trước chắn lại.
Diệp Lệnh Úy thò đầu ra từ sau lưng Phí Lan: "Phí Lan, người đến không có ý tốt."
(*) Lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt.
Phí Lan không lên tiếng, đẩy đầu Diệp Lệnh Úy về sau.
Đám người dần tiến tới gần, kẻ cầm đầu hình như là lớp phó của lớp số 7, sở dĩ bọn họ biết được là vì vị này từng nổi tiếng trong trường chỉ sau một đêm. Cậu ta bị chẩn đoán là bị sỏi mật, đau chết đi sống lại, trước khi được nâng lên xe cấp cứu, câu nói sau cùng của cậu ta là: Mang tài liệu ôn tập tới đây cho tôi.
Sau khi phẫu thuật tỉnh lại, chuyện đầu tiên cậu ta làm chính là đọc sách làm bài tập, làm đến nỗi phải thở ô xy.
Từ đó về sau ai ai trong trường cũng khâm phục tinh thần học tập của vị huynh đài này.
Nhưng thần thái bây giờ của cậu ta thì không đáng yêu nổi.
Cao Lâm Hạo lên tiếng trước: "Có chuyện gì?"
Tô Lôi hắng giọng, tầm mắt cậu ta bắ.n ra phía sau Phí Lan. Cậu ta nói bằng khí thế lẫm liệt: "Kết quả học tập lần này của bạn Diệp Lệnh Úy không thuyết phục phần lớn các bạn học sinh, cho nên, bọn tôi ký một lá đơn xin cho bạn Diệp Lệnh Úy thi lại lần nữa, đề sẽ thay đổi lại hết, phòng giáo vụ đã đồng ý với đơn của bọn tôi, đồng thời cho phép chúng tôi giám sát bạn Diệp Lệnh Úy thi lại, mời bạn đi theo chúng tôi một chuyến."
Trung học số ba tựa như sân huấn luyện địa ngục, mỗi lần xếp hạng sau kỳ thi là mỗi lần thây chất thành đống, người thắng sẽ là người nhận được ánh mắt của mọi người, họ có thể ủng hộ bạn, cũng có thể đưa bạn xuống địa ngục.
Thật ra cũng chỉ là bọn họ muốn mình phải được leo lên ngai vàng.
Lý Kính cau mày, hoàn toàn phản đối: "Đố kỵ là khởi nguồn của mọi loại tội ác."
Cao Lâm Hạo tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tao van mày, đừng có giảng đạo lý ở đây, đám ngu này nghe lọt câu đạo lý của mày sao?"
Trần Phong Bảo tiến lên, có hơi bực bội: "Các người có ý gì? Trong phòng thi có đủ hai camera ở đầu cuối phòng, các người không tin thì đến phòng giám sát xem lại video, nhưng chắc các người cũng xem rồi, thế nhưng vẫn lựa chọn để Diệp Lệnh Úy thi lại. Tôi muốn hỏi, dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà các người muốn Diệp Lệnh Úy thi lại, để kiếm thêm một lý do khiến mấy người thừa nhận mình đã thua."
Cao Lâm Hạo không có tài ăn nói bằng Trần Phong Bảo, cậu ta bạo lực hơn: "Kéo đến đông như thế, định đánh nhau à?"
Trong đám bọn họ, Cao Lâm Hạo là người trông lưu manh nhất, giọng điệu lúc cậu ta nói chuyện giống như một giây sau sẽ nện cú đấm lên mặt đối phương.
Tô Lôi vô thức lùi về sau.
Nhưng cậu ta vẫn không từ bỏ: "Không thi lại, thế là chột dạ rồi!"
Cao Lâm Hạo tức đến run người, lần đầu tiên cảm nhận được sự khốn nạn một cách trực quan.
Diệp Lệnh Úy đang dựa lên ban công, ngửa đầu nhìn đèn trần, ánh mắt cậu có hơi ngẩn ngơ. Thi lại sao, cậu có thể thi tốt hơn nữa, điều kiện tiên quyết là đám ôn con yếu đuối này có thể chịu đựng được điều đó.
Nhưng cậu không muốn thi lại.
Như Trần Phong Bảo đã nói, dựa vào đâu chứ?
Bầu không khí thoáng chốc cứng đơ, không phe nào chịu nhường.
"Đúng thế, dựa vào đâu? Các người muốn thi lại là thi lại à?" Cửa sổ lớp học chợt có một cái đầu nhô ra, một giọng nữ trong veo vang lên: "Vậy tôi cảm thấy Tô Lôi cũng gian lận, tôi cũng viết thư bắt cậu thi lại, cậu không thi thì chính là cậu gian lận!"
Là Tiểu Chanh Tử, có lẽ cô bé chưa từng lớn tiếng như thế.
Cô nói xong thì Sở Nhiên ở một bên cửa sổ khác cũng nhô đầu ra.
"Đúng thế, miệng mọc trên mặt cậu, cậu muốn nói sao thì nói à?"
Tô Lôi sửng sốt, cậu ta không nhìn thấy Diệp Lệnh Úy, nhưng cậu ta không tin nổi, mới qua bao lâu đâu, sao lắm người nói giúp Diệp Lệnh Úy thế?
Đám Cao Lâm Hạo nổi tiếng là khó kết thân, Tiểu Chanh Tử cũng nổi tiếng là ngưỡng mộ Lâm Sơ Đông, còn Sở Nhiên là đứa luôn có quan hệ tốt với mọi người, nhưng không một ai được đối xử kiểu thân thiết nhất.
Tô Lôi choáng váng, dứt khoát vòng qua Cao Lâm Hạo định kéo Diệp Lệnh Úy đang đứng sau Phí Lan.
Cao Lâm Hạo bất ngờ không phản ứng lại kịp, do cậu ta không ngờ thằng Tô Lôi này lại thẳng tay như thế. Cậu chửi thề một tiếng, xoay người lại, phát hiện mình đã chậm.
Diệp Lệnh Úy đứng trước mặt Tô Lôi nâng mi mắt, tóc cậu ngắn hơn so với lúc còn ở lớp số 7, đôi mắt cậu mong manh mơ màng, sắc mặt cũng tốt hơn trước, dù đứng sau lưng người khác cũng khiến người ta chói mắt.
Trong phút chốc, Tô Lôi thấy hơi lạ lẫm, tay duỗi ra giữa không trung rồi ngừng.
Bất lịch sự với người đẹp thế này hình như cũng là một loại tội lỗi.
Nhưng cậu ta không thể để Diệp Lệnh Úy càn rỡ như thế được, nên cậu ta đưa tay ra muốn tóm lấy Diệp Lệnh Úy.
Lúc sắp đụng tới quần áo trên người Diệp Lệnh Úy, cậu ta bị Phí Lan đang đứng cạnh Diệp Lệnh Úy bắt lấy tay. Ngón tay hắn thon dài, trông như đang nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu ta, nhưng thực tế, Tô Lôi cảm giác xương cổ tay của mình sắp nát rồi.
Cậu ta đau đến trợn mắt gập người xuống, thiếu bước gọi mẹ nữa thôi.
Tô Lôi đau đến hoảng hốt, nghe thấy tiếng Phí Lan nói.
"Diệp Lệnh Úy sẽ không thi lại," Phí Lan rũ mắt nhìn Tô Lôi đang đau đến run rẩy, sự hung ác chậm rãi tụ lại trên mặt hắn, hắn cười nhạt: "Thử động vào cậu ấy xem?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT