Đại lộ mới số 4 và số 5 trống trải và rộng thênh thang. Những cây long não ven đường vừa được chuyển đến trồng đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, được chống đỡ bằng các thanh gỗ để tránh bị ngã đổ do mất thăng bằng.
Con đường đã được thu dọn sạch sẽ, phóng mắt không thấy đầu bên kia, bề mặt nó sáng bóng màu nhựa đường, nhưng hiện tại nó vẫn chưa được khai thông đưa vào sử dụng. Ở ven đường là những đống đá dăm, đất vàng chưa được dọn đi.
Thi thoảng cũng có một vài chiếc xe chạy ngang qua, cuốn bay đất vàng bằng tốc độ của mình, khiến cả góc trời mịt mù cát bụi.
Ở đầu con đường, năm chiếc xe đỗ song song thành hàng, động cơ gầm rú đinh tai nhức óc. Bốn trong số chúng là siêu xe thể thao, tiếng nẹt pô qua ống xả gấp gáp như thể đang khao khát thứ được đẩy ra là tiền mặt.
Đứng giữa chúng là một chiếc xe mô tô màu đen, thân xe được sơn nhám, trông khá khiêm tốn, nhưng điều đó không làm lu mờ vẻ cao quý và hào hoa của chủ nhân nó. Người đang ngồi trên xe thong dong cài lại mũ bảo hiểm, híp mắt, bình tĩnh nhìn con đường phía trước.
Chiếc xe thể thao màu đỏ sẫm ở bên cạnh từ từ hạ thấp cửa kính, để lộ ra một gương mặt dễ thương đang tươi cười hớn hở, hai cái răng nanh của hắn luôn chiếm trọn ánh nhìn của những người đối diện.
"Diệp Huyến, hứa rồi đó, nếu cậu thua thì phải gọi em ruột mình ra đây, để các anh trai mời ẻm ăn cơm." Nghiêm Bách cười tít mắt bảo.
"Tiền cược" của trận đua này chính là Diệp Lệnh Úy. Bọn họ trách Diệp Huyến chẳng thú vị tí nào, sao lại phải giấu em út kín như bưng như thế. Cả đám đã bàn bạc đâu ra đấy, nhất định phải được làm anh trai nuôi của Diệp Lệnh Uý, xếp thứ tự vai vế theo tuổi tác.
Diệp Huyến không thèm cân nhắc, từ chối thẳng. Lại còn anh với chả trai, anh của Diệp Lệnh Úy đủ nhiều rồi, số anh ruột anh họ gộp lại cũng hơn chục người, càng khỏi phải nói mấy đứa cậu quen ở trường.
Thêm một nguyên nhân là vì gần đây ở Thân Thành chẳng có chuyện hay ho để gì làm. Mấy phần thưởng đua xe nhạt nhẽo quá, họ cũng không phải là người thiếu tiền. Lấy tiền ra trao giải? Bọn họ chẳng buồn hé mắt nhìn.
Nhưng em trai của Diệp Huyến thì khác, cả đám chưa từng nghe Diệp Huyến nhắc tới cậu. Con trai vừa đẹp vừa ngoan, ai mà không thích?
"Lách cách."
Diệp Huyến chau mày, cài khóa nón lại, tầm mắt hắn nhìn xuyên qua kính bảo vệ của mũ bảo hiểm, bụi vàng xung quanh bị gió cuốn lên, Diệp Huyến có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, tay ứa đầy mồ hôi.
Hắn không thích Diệp Lệnh Úy, nhưng không có nghĩa hắn bằng lòng lấy Diệp Lệnh Úy ra làm phần thưởng.
"Tôi không phải chủ của nó." Nương theo tiếng động cơ, giọng nói lạnh nhạt của Diệp Huyến vang lên bên tai Nghiêm Bách.
Nghiêm Bách cười trêu, rống lên với Diệp Huyến: "Không phải chớ, anh Huyến này, cậu gà vậy sao, đến em trai mình mà cũng không quản được!"
Nghiêm Bách cho rằng Diệp Huyến đang đùa thôi, chắc đối phương chỉ không muốn gọi Diệp Lệnh Úy ra mặt. Ngay lần đầu tiên gặp mặt em ấy, cậu ấy đã ngoan ngoãn chào hỏi từng người một như thế, sao bảo không quản được?
"Anh Huyến này, con trai mà, sao lại giấu trong nhà nuôi thành công tử bột chứ." Nghiêm Bách cười. Cửa sổ xe được kéo lên, tiếng động cơ của chiếc xe màu đỏ lập tức chọc thủng tầng mây xanh.
Diệp Huyến cúi người về tư thế lái mô tô đúng chuẩn. Diệp Lệnh Úy không phải hoa bách hợp trồng trong nhà kính, mà là hoa hồng dại lớn lên nơi vách núi sơn dã.
Nhưng có một thoáng Diệp Huyến từng nghĩ hay cứ để cho chúng nó gặp Diệp Lệnh Úy đi, gặp chính thức một lần, để Diệp Lệnh Úy dạy dỗ đám ôn con này một trận.
Đại lộ số 4 và số 5 đã được dọn dẹp sạch sẽ, hàng cây long não xung quanh bị gió quật cho nghiêng qua ngả lại, cát vàng bị cuốn thành từng xoáy lốc nhỏ, chưa kịp nghe thấy tiếng xe thì cát vàng đã báo động mất rồi.
Đúng vào khúc cua cực gắt, dường như chiếc mô tô màu đen đã áp rịt xuống mặt đường. Diệp Huyến dẫn đầu, theo sát phía sau là chiếc "Cơn lốc đỏ" của Nghiêm Bách, kế tiếp là chiếc màu lam "Trời sao vũ bão" của một người khác.
Nghiêm Bách đeo tai nghe, rú lên trong xe: "Dương Tử, Dương Tử, kìm cậu ấy lại, mau kìm lại, cậu kìm cậu ta để tôi vượt mặt đi!"
"Được!"
Vừa dứt lời, chiếc xanh lam kia đột ngột tăng ga, nâng cao tốc độ, lao vút tới bên chiếc xe mô tô đen, ép con hai bánh nép sang một bên, chừa ra một bên trống trải.
"Ôi chà ngại quá đi." Miệng Nghiêm Bách nói song tay hắn đã không hề do dự cho xe vượt mặt Diệp Huyến.
Diệp Huyến khó khăn tăng tốc, lại bị xe của Dương Tử ép cho thất thủ liên tục.
"Anh hai ơi, em không ăn cái này, anh ăn đi..."
Trong đầu Diệp Huyến chợt hiện lên dáng vẻ Diệp Lệnh Úy mặc đồ ngủ mỏng manh nhét thịt gà vào tay hắn. Em trai hắn, người nhà họ Diệp, sao có thể thua trong tay người khác, biến thành chiến lợi phẩm cho được?
Dương Tử nhìn Diệp Huyến bị quây chặt, mừng muốn chết, song vui chưa được nửa phút đã nghe thấy tiếng động cơ của chiếc mô tô bên cạnh, to đến mức sắp ép vỡ cửa kính xe hơi của cậu ta. Dương Tử cuống cuồng nhìn ngó.
Mẹ bà nó chẳng thà không nhìn, vừa nhìn một cái Dương Tử đã bị hù cho rớt cái hồn.
Diệp Huyến vặn ga lên tốc độ cao nhất, phóng thẳng lên đâm vào chiếc xe đua phía trước. Hắn không sợ chết nhưng người khác lại sợ vãi linh hồn. Dương Tử nhanh tay lẹ mắt đánh vô lăng, tránh được kiếp nạn.
Khổ nỗi gương chiếu hậu của xe cậu ta bị tạt bay mất, Dương Tử bó tay, đành dừng lại.
Sau khi xe dừng, cậu ta vội vã tháo dây an toàn, cởi mũ bảo hiểm xuống rồi đi ra xem xe cưng của mình. Nơi vốn được lắp gương chiếu hậu lúc này chỉ còn sót vài sợi dây lủng lẳng đong đưa trong gió bên hông xe. Dương Tử đau lòng bụm mặt, rồi ngó nghiêng xung quanh một lúc lâu, cuối cùng chống nạnh mắng:
"Diệp Huyến, tiên sư, gương chiếu hậu của tôi đâu? Cái gương mấy trăm ngàn của tôi bị cậu tiễn về trời trong một nốt nhạc? Mẹ nó cậu còn là con người không hả?"
Nghiêm Bách còn đang thảnh thơi vui vẻ, bỗng nghe thấy tiếng động cơ ở phía sau, thần kinh hắn căng lên, trừ anh Huyến ra thì còn thằng khứa nào có thể gây ra tiếng động lớn như thế?
Nhìn vào gương chiếu hậu, Dương Tử không còn ở đằng sau.
Dương Tử đâu?
Nghiêm Bách không thấy Dương Tử, nhưng hắn nhìn thấy gương chiếu hậu móc trên cánh tay của Diệp Huyến. Hắn trừng mắt, thiệt không thể tin nổi, vãi chưởng đó chẳng phải là cái gương chiếu hậu do Dương Tử bỏ một đống tiền ra thuê một câu lạc bộ ở nước ngoài làm riêng cho cậu ta sao? Bình thường cậu ta quý nó muốn chết, sáng lau một chập, trưa lau một chập, tối lau thêm chập nữa, trước khi đi ngủ cũng xách ra lau, ấy thế mà giờ nó lại treo lủng lẳng trên tay anh Huyến?
Chiếc mô tô màu đen như một cái bóng, áp sát chiếc xe thể thao màu đỏ nhanh như chớp. Nghiêm Bách vô cùng thức thời chuẩn bị nhường đường, nhưng mục tiêu của Diệp Huyến là hắn ta. Bằng tốc độ nhanh như cắt, Nghiêm Bách nhìn gương chiếu hậu, gương chiếu hậu mất tiêu rồi.
Hắn dừng lại, sững ra cả buổi, mở tai nghe, chưa kịp mở mồm đã nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết của Dương Tử: "Bách Bách ơi, gương chiếu hậu của tôi mất rồi, nó biến mất rồi!"
Nghiêm Bách gần như có thể nghe thấy tiếng khóc từ giọng của đối phương.
Hắn khó khăn mở miệng: "Hình như khi nãy tôi thấy nó móc trên tay anh Huyến đấy?"
"Cậu nói lại lần nữa, nó ở đâu?"
"Trên tay anh Huyến..."
"...Diệp Huyến, đệch mợ cả nhà cậu!!"
Mô tô tiến dần về đích, Diệp Huyến vứt cái gương chiếu hậu xuống một cách chán ghét, cởi nón bảo hiểm, lúc hắn vuốt tóc, mấy chiếc xe còn lại lần lượt cũng chạy đến.
Người xuống xe trước là Dương Tử, cậu ta bay thẳng tới chỗ cái gương của mình, quỳ bên cạnh: "Ôi mẹ ơi..."
"Không phải tôi chỉ muốn làm quen với một đứa em trai thôi sao? Tôi làm gì sai chứ hu hu hu..."
Nhìn cậu ta làm bộ làm tịch khóc lóc, Diệp Huyến không nhịn nổi nữa, đá cậu ta: "Tôi đền cho."
"Tôi không cần, mất là mất rồi, không gì thay thế được nó."
Diệp Huyến chau mày: "Cậu có thể đến nhà xe của tôi lựa đại một chiếc."
Dương Tử khịt mũi: "Tùy tôi chọn?"
Diệp Huyến: "Ừm."
"Vậy thì được." Dương Tử chẳng buồn lưỡng lự, đứng bật dậy, ném cái gương vào thùng rác.
Nghiêm Bách: "..."
Diệp Huyến đứng dựa lên thân xe máy, im lặng một lúc rồi nói: "Đừng đem nhóc Diệp ra làm khoản đặt cược, tôi không thích."
Nghiêm Bách hơi giật mình, hiếm khi hắn thấy Diệp Huyến nói bằng giọng điệu nghiêm túc như này. Nghiêm Bách là người có quan hệ tốt nhất với Diệp Huyến, hắn gãi đầu, nói: "Bọn tôi cũng đâu có ý gì khác, tại thấy cậu cưng nhóc ấy quá, bọn tôi hiếu kỳ mà, không có ý coi thường nhóc ấy đâu."
Không phải...
Diệp Huyến hơi nhíu mày: "Không cưng nó."
Nói mà không thèm chớp mắt, gương chiếu hậu của anh em mà còn hái mất hai cái, đêm hôm khuya khoắt chạy đi mua oden mà. Nghiêm Bách chẳng thèm nói nữa, sớm muộn gì Diệp Huyến cũng bị vả mặt vì sự cứng đầu của mình.
"Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ." Diệp Huyến đáp một cách lạnh lùng, đội mũ bảo hiểm lên, còn chẳng thèm cài quai, nhấc chân lên cho xe quay đầu, phóng nhanh rời khỏi đây.
Gió lạnh của mùa thu len từ cổ thổi vào người, trên đường không có ai khác, lúc gương chiếu hậu bị vỡ có mấy mảnh kính bắn trầy một vài chỗ trên da hắn, không chảy máu, nhưng làm trái tim hắn nhói lên.
"Anh hai ơi, có phải anh ghét em không?"
"Anh hai ơi, em đau."
"Anh hai..."
Cứ thế mà chợt nhận ra, không biết là đau vì vết thương, hay là đau ở nơi khác, ngực như bị cái gì đó níu lấy giật mạnh, Diệp Huyến không kìm được mà cúi người xuống, gục ngay trên xe.
Mấy chiếc xe đằng sau chưa kịp tới gần đã thấy chiếc mô tô ở đằng trước nằm chỏng chơ ở khúc cua, Diệp Huyến bị văng sang bên, mũ bảo hiểm cũng rơi ra.
"Anh Huyến!"
...
Hai ngày nay Phí Lan rất kỳ lạ, lên lớp hắn không ngủ. Nhưng kỳ quặc hơn là, hắn không ngủ, cũng chẳng nghe giảng bài mà lại làm chuyện riêng. Tiết toán lấy vật lý ra học, tiết văn thì lôi tiếng Anh ra xem.
Về phần Cao Lâm Hạo, ngoại trừ lúc ôn tập, thời gian còn lại cậu ta đều thầm khấn thần Phật phù hộ mình, cậu ta tin mình thành tâm đến độ sắt đá cũng phải mòn.
Diệp Lệnh Úy vẫn mải xem bài thi, ôn theo đề cũ sẽ dễ tìm ra quy luật ra đề của thầy cô, cậu cũng chưa định để mình ôm tên lửa vọt lên top 3.
Kết quả học tập của nguyên thân trước nay kém vô cùng, bỗng dưng thi lên top 3 sẽ khiến mọi người hốt hoảng như gặp ma.
Ừ, gặp ma thật.
Ôn rồi lại ôn nhưng sinh hoạt bình thường cũng không bị đảo loạn.
Diệp Lệnh Úy mở chai sữa bò ra uống, Cao Lâm Hạo không có việc gì làm, nhìn chằm chằm chai sữa trong tay Diệp Lệnh Úy.
Cậu ta biết Diệp Lệnh Úy uống không hết, hiện giờ cậu ta đã quen với việc "xử lý đồ thừa", ăn uống đồ thừa vô cùng tự nhiên.
Ánh mắt Cao Lâm Hạo dán chặt vào chai sữa trên tay Diệp Lệnh Úy, thất thần thở dài: "Mẹ tôi bảo, lần này mà không tiến bộ 50 hạng, mẹ tôi sẽ trừ một nửa tiền tiêu vặt của tôi. Tôi tính rồi, một tuần tôi có tổng cộng 300 đồng, trừ đi phân nửa là còn 150, tôi ăn gì được đây?"
Diệp Lệnh Úy gật đầu phụ họa, đúng thật, cơm trưa của Cao Lâm Hạo phải có hai phần cơm cộng thêm cái đùi gà: "Vậy cậu phải cố gắng hơn nữa."
"Không được, không được đâu, cái thứ tiếng Anh chết tiệt cứ kéo chân tôi. Tôi cảm thấy mấy cái từ vựng ấy khác mỗi chiều dài từ, chứ chữ nào cũng giống chữ nấy!" Cao Lâm Hạo ỉu xìu than thở, uể oải nằm nhoài ra bàn.
Lý Kính đẩy kính, bảo: "Bọn tao đứng ở đỉnh núi chờ mày."
Cao Lâm Hạo không phục: "Thế sao mày không nói câu đấy với Diệp Lệnh Úy?"
Lý Kính âm thầm liếc nhìn mấy bài thi cũ trên bàn Diệp Lệnh Úy, sau đó liếc sang bàn Cao Lâm Hạo, gì mà "Dạy bạn phương pháp giúp bạn viết văn hay", "Nắm giữ kỹ năng nghe", "Quy luật chọn đáp án", một đống sách linh ta linh tinh. Cuối cùng, Lý Kính chốt vấn đề: "Diệp Lệnh Úy thông minh hơn mày."
Cao Lâm Hạo: "..."
Trần Phong Bảo đẩy Cao Lâm Hạo một cái: "Hay mày đi hỏi anh Lan thử đi, anh Lan đang học tiếng Anh..."
Mắt Cao Lâm Hạo vụt sáng, cậu ta phấn chấn vô cùng, duỗi cổ, định tìm ra bí quyết và phương pháp phù hợp từ bài tập trong tay của Phí Lan. Sách mà anh Lan xem chắc chắn là hàng tốt.
Nhưng mà, sao từ vựng lại... dài thế kia? Sao ghép lại nó... kỳ quá trời?
Trần Phong Bảo thấy biểu cảm của Cao Lâm Hạo ngày càng quái lạ, cuối cùng cậu ta không nhịn được nữa, phì cười: "Thằng ngu, đó là tiếng Anh cấp 6... mày lo phân biệt rõ he she it trước đi rồi tính tiếp."
Cao Lâm Hạo: "..."
Trần Phong Bảo cười Cao Lâm Hạo xong thì nằm nhoài ra nhìn bài thi trong tay anh Lan, lắc đầu, không biết là lo lắng cho ai: "Sắp có người phải thức trắng đêm rồi đây."
Từ ngày đầu tiên Phí Lan lôi quyển sách mới tinh ra, đám bọn họ đã biết, vị trí đầu khối sắp phải thay tên rồi.
Nếu anh Lan của bọn họ đã quyết định rồi thì nhất định sẽ không khách sáo với bọn hay tự xưng là "học sinh xuất sắc" kia, chắc chắn bọn nó chưa được chứng kiến "học sinh xuất sắc" chân chính đỉnh như thế nào.
Xuất sắc, phải là độc chiếm và tàn sát.
Tựa như Phí Lan ở những năm cấp hai, không bao giờ bị lung lay địa vị.
Diệp Lệnh Úy rũ mi mắt nghe bọn họ tám nhảm, cậu không uống thêm ngụm sữa nào nữa. Cao Lâm Hạo nhìn nó bằng ánh mắt trông mong, chuẩn bị duỗi tay ra nhận lấy cái chai, nhưng cậu ta không ngờ rằng, Diệp Lệnh Úy lại đặt chai sữa lên bàn Phí Lan.
Phí Lan nhìn sữa bò sóng sánh trong chai thủy tinh, chất lỏng màu trắng va vào thành chai rồi lại chảy xuống.
Hắn đặt chai sữa sang một bên rồi quay đầu nhìn Diệp Lệnh Úy.
Cậu đang kề sát vào bàn, lúc giương mắt lên, hàng mi cậu cũng nâng lên theo, trông cực vô tội, đơn thuần.
Cao Lâm Hạo lặng lẽ đưa tay ra sau lưng Phí Lan, nói nhỏ: "Anh Lan chưa bao giờ ăn uống đồ thừa của người khác, vẫn nên để tôi đảm nhiệm..."
Chưa kịp nói chữ "đi", cậu đã bị Phí Lan liếc.
Nếu ánh mắt của Phí Lan có thể hóa thành thực thể, Cao Lâm Hạo nghĩ chắc bây giờ cậu ta đã bị Phí Lan đâm cho bị thương khắp người.
"Làm gì đấy?" Phí Lan từ tốn hỏi Cao Lâm Hạo.
Cao Lâm Hạo cho là anh Lan muốn uống, cậu ta đã chuẩn bị văn vở và biểu cảm để đối phó, nhưng Phí Lan chỉ cầm bình sữa lên, sau đó ung dung vòng qua đặt xuống trước mặt Diệp Lệnh Úy: "Tự uống đi."
Tầm mắt của Diệp Lệnh Úy bị bình sữa cản trở, cậu hơi nghiêng đầu, chớp mắt mấy cái: "Tôi uống không hết, nhiều quá."
"Bị say sữa." Diệp Lệnh Úy nghiêm túc giải thích.
Phí Lan không thèm để ý đến cậu, quay lưng lại, hờ hững bảo: "Ngoan, tự uống đi."
Diệp Lệnh Úy nhìn Cao Lâm Hạo, Cao Lâm Hạo lập tức hiểu ý, chẳng thèm duỗi tay ra, nghểnh cái cổ sang định cắn lấy ống hút. Cậu ta đã tính toán sẵn, bằng thực lực của mình, tỉ lệ bị anh Lan phát hiện chỉ là 1/100.000.
Ai ngờ miệng cậu ta chưa kịp đụng tới ống hút, cậu ta chợt cảm thấy cổ mình bị thứ gì đó lành lạnh giữ lại, khiến cậu không thể động đậy.
Bị ánh mắt lạnh lùng của Phí Lan quét qua, lòng Diệp Lệnh Uý tê rần, lập tức ôm mặt: "Cao Lâm Hạo muốn hôn tôi."
Cao Lâm Hạo: "Tôi nào có!"
Vẫn quậy chưa chịu yên.
Phí Lan không thèm để ý tới hai kẻ nhạt nhẽo này, đưa tay ra cầm lấy chai sữa của Diệp Lệnh Úy. Dáng vẻ ngậm ống hút của hắn rất dịu dàng. Chỉ có nửa bình, chưa đến 150ml, Phí Lan uống hết rồi ném chai vào sọt rác cạnh bàn, nhìn Diệp Lệnh Úy: "Vui chưa?"
Đôi mắt Diệp Lệnh Úy cong cong: "Vui lắm."
Cao Lâm Hạo sững người, cậu ta ngồi ở chỗ mình, bỗng dưng ý thức được rằng, thật ra ngay từ đầu Diệp Lệnh Úy đã định đưa sữa bò cho anh Lan rồi, vòng tới vòng lui, cuối cùng Diệp Lệnh Úy cũng bắt anh Lan uống hết nửa bình sữa kia.
Cậu ta thở dài, cuộc đời sao mà thất bại, nửa bình sữa cũng không chiếm được.
–
Tiết tự học buổi tối.
Trán Lâm Sơ Đông túa đầy mồ hôi, tay cậu ta nhét trong túi áo đồng phục, căng thẳng bước trên hành lang.
Khi đi ngang qua lớp, cậu ta lén nhìn Diệp Lệnh Úy mấy lần, Diệp Lệnh Úy rất thích nằm dài ra bàn. Cô bạn ngồi phía trước có tính tình rất nóng nảy, tên là Ngô Mộng. Thứ cô bé quý nhất chính là mái tóc dài của mình, mà hiện tại, cục cưng tóc dài của cô bé đang nằm trong tay Diệp Lệnh Úy, được cậu cuốn lại thành lọn.
Lúc đi ngang qua, Lâm Sơ Đông vừa lúc nghe thấy Diệp Lệnh Úy khẽ hỏi Ngô Mộng: "Chị ơi, đẹp không?"
Lâm Sơ Đông nắm chặt đồ trong tay, mắt cậu ta tràn ngập vẻ bất an. Hiện giờ chắc trong toilet không có người, vào tiết tự học buổi tối, học sinh không được phép kiếm cớ đi WC.
Cậu ta ra ngoài siêu thị mua thuốc lá, trong khoảng thời gian này cậu rất áp lực. Lý Lam nghỉ kiểm điểm ở nhà, dồn hết tâm tư lên người Lâm Sơ Đông. Ngoài những lúc Lâm Sơ Đông làm bài thì kể cả giờ ăn cơm cô ta cũng luôn lải nhải bên tai cậu rằng phải đạp Diệp Lệnh Úy dưới chân mình.
Cô ta đổ hết tội lỗi lên Diệp Lệnh Úy, do cậu nên giờ cô ta mới bị như vậy. Lâm Sơ Đông muốn giải thích cho mẹ mình hiểu, nhưng đổi lại chỉ là cơn tức giận của Lý Lam.
Lâm Sơ Đông không quen bật lửa châm thuốc lắm. Xuyên qua làn khói trắng lượn lờ, cậu ta bắt gặp gương mặt uể oải tiều tụy và ánh mắt bất an của mình trong gương.
Dường như hết thảy mọi chuyện đều bắt đầu từ lúc Diệp Lệnh Úy không còn thích mình nữa.
Nghĩ đến đây, ruột gan Lâm Sơ Đông như quặn thắt lại.
Khói sặc vào đường thở, Lâm Sơ Đông ho dữ dội. Tay cậu ta víu lên bồn rửa tay, ho đến ứa nước mắt, nhưng cậu ta không thể xác định mình khó chịu vì bị sặc hay bởi điều gì khác.
"Đang yên đang lành sao lại học hút thuốc?"
Một tiếng nói hắt xuống từ trên đỉnh đầu. Điếu thuốc trong tay Lâm Sơ Đông bị lấy đi, Hạ Hoán nhét điếu thuốc vào miệng mình một cách điêu luyện, rít thuốc vào họng, phả ra đằng mũi, kết hợp với gương mặt của hắn, khiến người ta cảm thấy kỳ dị đến lạnh cả sống lưng.
Dáng vẻ hiện tại của Hạ Hoán hoàn toàn không giống thường ngày.
"Thấy không? Đây mới là hút thuốc." Mặt Hạ Hoán tỉnh ruồi, dập tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, bỗng hắn phì cười, "Để tôi đoán xem lý do cậu lại hút thuốc nào."
Không cho Lâm Sơ Đông cơ hội nói chuyện, Hạ Hoán tiếp tục: "Tôi đoán... Là vì Diệp Lệnh Úy đúng không?"
Lâm Sơ Đông há hốc mồm, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Một lúc lâu sau, cậu ta lí nhí đáp: "Sao cậu... biết được?"
Nếu Hạ Hoán cũng học ở Trung học số ba thì việc hắn biết được cũng không lạ. Nhưng hắn mới chuyển trường tới chưa đầy một tuần, sao lại biết được nhỉ? Chỉ bằng mấy thứ tin tức giật tít trên diễn đàn trường sao?
"Việc làm sao tôi biết được quan trọng lắm à?" Hạ Hoán nhìn Lâm Sơ Đông, cảm thấy hơi buồn cười.
"Diệp Lệnh Úy không thích cậu, cậu trưng bản mặt này ra cho ai xem?" Giọng điệu Hạ Hoán đầy giễu cợt, khiến Lâm Sơ Đông không còn đường trốn: "Hiện giờ đã có Phí Lan rồi, cậu yên tâm đi, dù cậu có làm gì đi nữa, cậu ấy cũng không quay đầu đâu."
Vành mắt Lâm Sơ Đông đỏ lên ngay lập tức. Chính mình cứ cố không nghĩ đến điều đó, cứ mãi lừa gạt bản thân. Đúng thế, hành động của mình, nói trắng ra là vì muốn Diệp Lệnh Úy quay đầu lại nhìn mình, không phải sao?
"Phí Lan..." Lâm Sơ Đông hỏi một cách khó khăn: "Diệp Lệnh Úy và Phí Lan có quan hệ gì? Bọn họ... đang yêu nhau sao?"
Hạ Hoán lắc đầu: "Không phải."
Lâm Sơ Đông nhẹ nhàng thở ra, cậu ta mặc kệ Hạ Hoán có nói thật hay không, lúc này cậu ta chỉ muốn một cái đáp án để chống đỡ bản thân, thật hay giả đã không còn quan trọng nữa rồi.
Hạ Hoán trả lời xong lại tạm ngừng trong giây lát, sau đó nói tiếp: "Nhưng còn đáng sợ hơn cả yêu nhau."
"Hiện giờ, Phí Lan..." Hạ Hoán kéo dài âm cuối ra, ngửa đầu nhìn bóng đèn sắp tắt phụt trong nhà vệ sinh, từ tốn nói: "Là thần bảo hộ của Diệp Kiều Kiều."
__________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT