Edit: Dii

Beta: Ển

______________________

Diệp Sầm rất ít khi xem điện thoại di động, nếu có người cần liên lạc, Hứa Mai sẽ thông báo trực tiếp cho anh. Đợi đến khi anh đọc được tin nhắn của Diệp Lệnh Úy thì đã là rạng sáng.

Tấm thảm đắt tiền dính đầy kem bơ, bánh ngọt được làm bởi thợ bánh tư nhân cao cấp nằm chỏng chơ trên thảm đầy đáng thương. Diệp Sầm cũng chẳng phải kẻ sống uổng phí ba mươi năm nay, vừa liếc mắt một cái là anh đã nhìn ra cái bánh nằm bẹp dí này không phải bị rơi bất ngờ, mà là có người cố ý hất nó xuống.

Ai là kẻ đầu sỏ, khỏi nghĩ cũng biết.

Cậu em trai hiện tại đang rất kiêu căng chẳng coi ai ra gì kia của anh ta sẽ chẳng quan tâm anh suy nghĩ gì sau khi đọc xong tin nhắn, vì cậu vốn cố ý mà.

Diệp Sầm cũng không biết vì sao mình lại mua bánh ngọt cho Diệp Lệnh Úy, có thể là vừa lúc dùng cơm với khách hàng thì bắt gặp một thợ làm đồ ngọt đang làm bánh, nhìn từng lớp bơ được tùy ý biến đổi theo động tác của của người thợ ấy.

Người thợ này rất hiếm khi tự tay làm bánh ngọt, bánh được trưng trong tủ là do ông làm, nhưng phần lớn thì bánh bán cho khách đều là tác phẩm của học trò ông.

Diệp Sầm mời vị thợ già kia bằng một cái giá cao, vốn dĩ lúc đó ông ấy chỉ lộ diện để dùng một bữa cơm. Anh mời ông làm một cái bánh ngọt hạnh nhân. Hứa Mai ở bên cạnh cố gắng hồi tưởng sở thích của cậu út Diệp, em trai của ông chủ. Thân là trợ lý, cô không chỉ giúp đỡ về mặt công việc, trong nhận thức của Hứa Mai, chỉ cần việc anh yêu cầu là hợp pháp thì cô sẽ hoàn thành hết.

Cậu út Diệp rất thích hạnh nhân. Nếu mà nói về đồ ăn cậu thích nhất thì không có, còn thứ cậu không thích, cậu út Diệp...

Hình như không luôn.

Hay là cô nhớ sót chỗ nào?

Dù là Diệp Huyến hay Diệp Lệnh Úy thì bất cứ thông tin nào Hứa Mai tiếp cận được, cô đều có thể nhớ kĩ. Sở thích của Diệp Huyến rất dễ nhớ: thích xe đua, ghét ai đụng tới xe của hắn hoặc chê bai xe đua. Nhưng sở thích của Diệp Lệnh Úy lại làm khó cô. Không phải thông tin nào cô cũng tự biết được, đa số đều do Diệp Sầm cung cấp. Là con người thì phải có sở thích sở ghét, vì thế nguyên nhân chỉ có thể là do Diệp Sầm không rõ lắm.

Diệp Sầm nhìn bức ảnh kia một lúc, sau đó tắt điện thoại.

Tài xế là một người chú trong nhà, bọn họ gọi ông là chú Nhiễm. Chú Nhiễm thấy Diệp Sầm mệt mỏi nhắm mắt lại dựa trên ghế ngồi bèn hỏi: "Mệt à?"

Diệp Sầm lắc đầu: "Con vẫn ổn, đang suy nghĩ chút chuyện thôi."

Anh không quan tâm tới giai đoạn Diệp Lệnh Úy học nói, hôm nào từ trường mẫu giáo về cậu bé cũng dán bông hoa màu đỏ được cô giáo tặng lên trán, còn anh thì vờ như không thấy sự vui sướng của cậu nhóc.

Nhưng Diệp Sầm có thể nhớ được vài chuyện lặt vặt, ví dụ như lúc còn bé Diệp Lệnh Úy rất láu cá biết giả vờ ngoan ngoãn đúng lúc. Khi ở nhà thì làm ầm ĩ, dì bảo mẫu chạy theo cậu. Lúc bị đuổi kịp, cậu bé cũng sẽ không khóc, thay vào đó cu cậu sẽ nghiêm túc tỏ vẻ chững chạc, giơ ngón trỏ lên nói lý với dì.

"Dì ơi, dì không được ép con như thế." Khuôn miệng nhỏ của Diệp Lệnh Úy chúm chím: "Dì nghe con nói..."

Dì tức đến nỗi mặt mũi tối sầm: "Hôm nay con mà không ăn hết bát cơm này, dì sẽ không thèm nói lý với con nữa."

Đương lúc ồn ào thì cửa mở, Diệp Sầm đi tới, dì bảo mẫu quay đầu gọi anh một tiếng. Anh ngoảnh đầu lại, chỉ thấy miệng của Diệp Lệnh Úy ngưng bặt, đôi chân ngắn tũn của cậu bé dậm thịch thịch thịch đến trước mặt Diệp Sầm. Cậu bé làm bộ muốn vồ tới ôm anh nhưng lại không dám, nước mắt rơi xuống như mưa.

"Anh cả, dì bắt nạt em..."

Dì: "... "

Nếu không phải dì bảo mẫu đã nhân lúc chỉ có mình Diệp Sầm liệt kê ra "tội" của Diệp Lệnh Úy thì e là Diệp Sầm đã tin thằng nhóc này răm rắp.

Lúc bị ép ngồi vào bàn ăn trẻ em, Diệp Lệnh Úy khóc thật: "Anh không tin em, lần này dì bắt nạt em thật mà!"

Tiếng khóc của Diệp Lệnh Úy vang khắp phòng khách.

Diệp Sầm đang nghĩ, lúc đó anh đã nói gì nhỉ, nhớ ra rồi, lúc ấy anh không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn Diệp Lệnh Úy một cái rồi đến trường học, chuyện này xảy ra trước khi tính tình của Diệp Lệnh Úy thay đổi.

Chú Nhiễm lén nhìn gương chiếu hậu, kinh ngạc phát hiện ra Diệp Sầm đang cười. Chú không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Có chuyện gì mà vui thế?"

"..." Diệp Sầm mở mắt ra, lập biến thành con người lạnh lùng không có tình cảm: "Không có gì."

Chú Nhiễm: "..."

Diệp Lệnh Úy chẳng quan tâm bánh ga tô rơi trên thảm, bởi vì cậu tin rằng, ngày mai sau khi đi học về, trong phòng khách sẽ có một tấm thảm trải sàn mới.

Cửa sổ sát đất trong phòng ngủ không đóng, mặc cho gió lùa vào. Giấy tờ trên tủ đầu giường bị gió lật lên kêu loạt xoạt.

Đóng cửa sổ, kéo rèm lại, Diệp Lệnh Úy lia mắt đến quyển sách kia. Cậu để chân trần đi trên sàn nhà, cầm quyển sách ngồi xếp bằng ở cạnh giường. Nội dung trong sách lại đổi mới. Lúc mới đầu cậu còn ngạc nhiên, sau này thì dần quen. Khi trước cậu cho là quyển sách này sẽ cập nhật theo định kỳ, nhưng thực tế thì nó cập nhật tùy lúc.

Nội dung cập nhật lần này là về Phí Lan.

Trong quá trình lướt sơ qua cốt truyện, cậu phát hiện, vốn là một Phí Lan tầm thường, ấy vậy mà nội dung sách liên quan tới hắn lại ngày càng nhiều. Từ lúc bắt đầu, sự xuất hiện của hắn đã biến thành đầu mối chính không được bỏ lơ.

Diệp Lệnh Úy chầm chậm lật xem từng tờ phía sau.

Từ lúc lên tiểu học, Phí Lan đã biến thành con nhà người ta. Mẹ của hắn dịu dàng hiền lương, có sự nghiệp của bản thân nhưng không vì công việc mà quên dạy dỗ Phí Lan. Bà được gả cho Phí Thương, dòng máu chảy trong người nhà họ Phí là dòng máu lạnh lùng, cố chấp và ích kỷ. Tuy bà đã cố dìu dắt Phí Lan, nhưng từ nhỏ hắn đã có những biểu hiện không giống con nít nhà người khác.

Ví dụ như đồ mà hắn thích, bất kể là thành tích học tập hay là một đóa hoa, một con cá, nếu thích, hắn sẽ không từ thủ đoạn để chiếm cho bằng được. Từ khi nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn đứa bé nhà họ Diệp kia, Ngải Thư đã thấy hơi bất an.

Cuối cùng, Ngải Thư chính tai nghe, cũng tận mắt nhìn thấy.

Hai đứa trẻ chưa đến mười tuổi, Phí Lan lại cứ như ông cụ non, hắn ung dung lột một viên kẹo ra nhét vào miệng Diệp Lệnh Úy, nói: "Em gọi anh trai rồi, vậy sau này không được gọi người khác như thế nữa, biết chưa?"

Nghe vào thì giống như lời nói đầy ấu trĩ của một đứa trẻ.

Thật ra không phải vậy. Nếu câu này phát ra từ miệng đứa bé khác, Ngải Thư sẽ coi như nó là lời đùa giỡn của con nít, nhưng Phí Lan không giống vậy, Phí Lan không bao giờ đùa kiểu đó.

Ngải Thư hi vọng cậu bé nhà họ Diệp kia không đồng ý, nếu không đồng ý, Phí Lan cũng sẽ chẳng nói gì.

Nhưng cậu bé kia lại ngoan ngoãn ngậm kẹo đáp: "Vâng ạ."

Nếu đã đồng ý với Phí Lan thì phải làm cho bằng được.

Lúc Diệp Lệnh Úy lật đến trang này, ngón tay cậu khẽ run lên, Cậu ngẩng mặt nhìn đèn thủy tinh treo trên trần phòng ngủ, một lát sau, cậu trai lẩm bẩm: "Mình gọi bao nhiêu người là anh rồi nhỉ?"

Mắc mớ gì tới cậu nhỉ.

Diệp Lệnh Úy tiếp tục xem.

Đây là đoạn độc thoại, Diệp Lệnh Úy đoán những người khác kể cả Phí Lan cũng không biết về chuyện này. Lúc này cơ thể của Ngải Thư đã suy nhược lắm rồi, một đả kích nhỏ cũng đủ đánh gục bà.

Bà nằm trên bàn viết thư.

"Tôi rất hổ thẹn với Phí Thương. Lúc anh ấy hỏi tôi có thể từ chối mối hôn nhân giữa hai nhà không, tôi bảo không. Tôi biết người anh ấy yêu tha thiết là ai, nhưng tôi cứ tin, tin anh ấy sẽ thay đổi vì tôi. Tôi chưa bao giờ cho rằng giới tính là thứ cản trở tình yêu. Nhưng trên thực tế, đàn ông nhà họ Phí đáng sợ vô cùng, là tôi cố chấp muốn lấy anh ấy. Chúng tôi "hưởng theo nhu cầu của mỗi bên", cho dù đến lúc "đèn sắp cạn dầu" rồi, tôi vẫn chưa từng hối hận. Nếu được chọn lại lần nữa, tôi vẫn sẽ làm thế. Điều khiến người ta chua chát là, đến tận khi chết, người ấy vẫn không biết Phí Thương yêu mình."

"Phí Thương thay đổi, anh ấy không còn là người đàn ông có trách nhiệm mà tôi biết. Sau khi người ấy qua đời, anh tiếp nhận hết những sự vụ của người kia, kể cả con của người ấy, người yêu của người ấy. Điều khiến tôi khó tin là, kẻ coi trọng lợi ích hơn hết thảy mọi thứ lại dám ký hợp đồng dâng hết lợi ích cho người khác, ngoài ra còn ra tay với những công ty chẳng mang lại lợi ích gì cho mình. Tôi thấy rất lạ, nhưng không lâu sau tôi đã hiểu ra, anh ấy đang lót đường giúp con trai của người kia."

Diệp Lệnh Úy đọc xong thấy hơi nhức đầu. Nguyên một trang giấy, Ngải Thư dùng từ "người kia" để chỉ người mà ba của Phí Lan yêu. Nhưng cậu không bị ngu, cậu đọc đoạn này một lần nữa, sau đó suy ngẫm một vài giây là tìm ra đáp án.

Ngải Thư cảm thấy người mà ba của Phí Lan thật sự yêu chính là Diệp Phong Miện, cũng chính là ba của nguyên thân.

"..."

Đùa à?

Thông tin trong quyển sách quá ít ỏi, không đủ đề Diệp Lệnh Úy tin tưởng.

Đâu phải thứ gì cũng dùng tình yêu để giải thích được, lẽ nào trên đời này trừ tình yêu ra thì chẳng còn thứ gì khác khiến ta không tiếc xương máu lao vào?

Nhưng có một chuyện Diệp Lệnh Úy biết rõ là, ba của Phí Lan chắc chắn không yêu mẹ của hắn.

Chỉ có thế mà thôi.

Lật ra phía sau, tình tiết cuối cùng là sau khi chuyện giữa Khương Huệ và Phí Thương lộ ra, nguyên thân gặp lại Phí Lan.

Vẻ ngoan ngoãn trên mặt nguyên thân biến mất, thay vào đó là sự thất vọng và oán hận ngập tràn: "Hóa ra mẹ em và ba anh ở bên nhau nhiều năm như thế rồi ư?"

Phí Lan cất giọng nhàn nhạt: "Anh không biết chuyện."

"Nhưng sự thật là ba anh cướp mẹ em đi!" Diệp Lệnh Úy nổi điên, khóc lóc quấy phá. Tuổi cậu còn nhỏ, có sao nói vậy, nếu có mẹ ở đây, cậu sẽ không uất ức nhiều năm như thế, cũng không bị người lớn hắt hủi.

"Tôi hận bà ta, cũng hận cả anh." Cho dù chuyện chẳng liên quan tới Phí Lan, nguyên thân cũng không thể coi như chẳng có chuyện gì mà giao du với hắn được nữa.

Phí Lan nhìn nguyên thân: "Em suy nghĩ kỹ rồi nói sau."

"Tôi nghĩ xong rồi." Nguyên thân dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt, lau đến khi khuôn mặt đỏ lên: "Tôi không muốn gặp lại anh nữa, anh cũng không cần dạy kèm cho tôi nữa, tôi và anh sẽ không học chung trường cấp hai đâu."

Phí Lan nhíu mày: "Diệp Kiều Kiều..."

Em đừng khóc.

Hắn chưa kịp nói hết đã bị cậu ngắt lời: "Anh không nên gạt tôi, chắc chắn hiện giờ anh cũng rất ghét tôi, giống hệt như tôi ghét anh vậy, người nhà họ Phí các người đều là đồ lừa đảo!"

"Anh chờ chút..." Diệp Lệnh Úy chạy về nhà, cầm một con dao từ phòng bếp đi ra, dì bảo mẫu đi theo sau cậu gọi í ới, còn cậu lại dùng gương mặt đẫm nước mắt ấy nhìn Phí Lan: "Chúng ta làm nghi thức tuyệt giao."

Từ nhỏ Diệp Lệnh Úy đã là một cậu bé rất nghiêm túc với những nghi thức.

Cậu bé ngồi xổm xuống, cầm con dao thái rau, phủi phủi nhúm cỏ dưới chân, sau đó đào cỏ lên, chỗ đó trở thành hố đất trơ trụi, cuối cùng cậu ném con dao đi, phủi tay: "Thấy chưa Phí Lan, cát bào đoạn nghĩa."

Một cái hố nông nằm giữa hai người bọn họ lại chẳng khác gì khoảng cách phân chia ranh giới chẳng thể vượt qua, tàn nhẫn chia cách hai người bọn họ.

Câu chuyện "cát bào đoạn nghĩa"* này là do Phí Lan kể cho Diệp Lệnh Úy nghe.

Lúc trước trong mắt Phí Lan là vẻ lấp lánh của tinh hà, nhưng vào thời khắc đó, tinh hà tan nát thành từng mảnh, rơi xuống dưới hàng mi, rồi vụn vỡ rơi xuống sân cỏ. Hắn nở một nụ cười: "Tùy cậu, cậu vui là được."

Hắn hời hợt quá đỗi, Diệp Lệnh Úy nhìn con dao bên chân, đúng là không nên dùng dao đào cỏ lên mà phải xiên Phí Lan mới đúng.

Phí Lan một mình nộp hồ sơ vào ngôi trường cấp hai mà hai người từng bàn bạc với nhau, giật lấy hết thảy mọi khen thưởng thi đua, nhận được vô vàn yêu thích và khích lệ của thầy cô giáo cùng chúng bạn, nhưng Diệp Lệnh Úy đã không còn xuất hiện trong cuộc sống của hắn nữa.

Tên của hắn cũng xuất hiện ở những ngôi trường trung học cơ sở khác. Hắn cho rằng sẽ có một ngày, cậu bé luôn bám dính lấy mình từ nhỏ kia sẽ bất chợt xuất hiện, tủi thân đứng trước mặt hắn nói: "Anh ơi, em có câu này không biết làm, anh chỉ em với."

Ròng rã ba năm, hai người không hề liên lạc với nhau.

Lần gặp lại nhau đầu tiên là ở Trung học số 3, Phí Lan là được cử đi học, còn Diệp Lệnh Úy vào được nhờ đi cửa sau. Phí Lan nhìn thấy Diệp Lệnh Úy lần đầu tiên là nhận ra ngay. Hắn không thể ngờ, cậu trai trầm mặc ít nói, nhạt nhẽo, trên người như bị bóng tối bao trùm lên kia lại chính là Diệp Kiều Kiều mà hắn từng yêu thương cưng nựng.

"Anh Lan, chắc mày không biết cái tên mới tới lớp số 7 kia, nghe nói đợt thi tổng quát đầu tiên hồi khai giảng, cậu ta xếp thứ nhất từ dưới đếm lên, thua đứa đứng thứ hai lớp từ dưới đếm lên tận 200 điểm, ôi trời ơi, sao cậu ta thi vào Trung học số 3 được hay vậy?"

Phí Lan mất tập trung, chẳng thèm để ý tới, nhưng hắn lại có cảm giác vui vẻ đến đau đớn nghẹt thở: "Ai đi cửa sau mà chẳng thế, mày mới thấy lần đầu à?"

"Cũng đúng, ha ha ha ha ha."

Lật tới đây thì hết nội dung mới rồi, Diệp Lệnh Úy ôm quyển sách thở than cả buổi, đôi anh em tội nghiệp này bị số phận trêu ngươi quá.

Cậu than thở xong thì dùng chăn bọc người lại. Lúc buồn ngủ, cậu chợt cảm giác được, không phải hiện giờ cậu chính là Diệp Lệnh Úy trong sách hay sao?

Đọc mải mê đến nỗi suýt quên.

Nhưng sau khi phản ứng lại, Diệp Lệnh Úy cảm thấy không được đối xử với Phí Lan như kiểu "kêu thì đến, đuổi thì đi" nữa. Dù sao thì, nói theo cách khách quan, Phí Lan đã và đang là người đối xử tốt nhất với nguyên thân và chính cậu.

Nhưng Diệp Lệnh Úy cảm thấy mình không kiềm chế được, cậu muốn bắt nạt người ta.

Có điều đoạn văn mà Ngải Thư miêu tả Phí Lan khiến Diệp Lệnh Úy cảm thấy mình nên khiêm tốn một chút. Tuy Phí Lan mặc kệ mình muốn quậy sao thì quậy, nhưng ai biết trong lòng hắn nghĩ gì.

Còn những người khác thì vẫn phải xử lý, kẻ đã từng hắt hủi hiếp đáp nguyên thân, không một kẻ nào được thoát.

Cậu nằm vùi trong chăn, thỏa mãn nói thầm đôi câu, một cảm giác an tâm và chân thật không biết từ đâu lặng lẽ sinh sôi nảy nở.

Ngày hôm sau trời bắt đầu mưa, gió chui vào từ cửa sổ, thổi cho Diệp Lệnh Úy tỉnh luôn.

Cậu lấy đồng phục mùa thu từ trong tủ ra. Nguyên thân rất gầy, chiều dài quần áo vừa vặn, nhưng độ rộng thì không, nhưng lưng quần lại rộng đến phát sợ, cắt ra quấn lại có khi được hai vòng quanh eo.

Nhìn vào tấm gương lớn trên tường, Diệp Lệnh Úy dùng bàn tay đo đếm chiếc hông của mình, má nó, eo nhỏ thế, cậu vội vàng mặc quần áo vào.

Đóng cửa phòng ngủ, dì bảo mẫu đúng lúc đang chuẩn bị bữa sáng cho Diệp Lệnh Úy. Thấy cậu đi ra, dì nhướng mày, bắt đầu càm ràm.

"Ngày nào dì cũng làm cơm cho con, bảo người đưa ta mang đến trường, có phải là con không chịu ăn đàng hoàng không?"

"Con nhìn xem con gầy đến độ nào rồi, bảo con đừng kén ăn, con lại kén đủ thứ. Sang năm làm phẫu thuật rồi, con lấy đâu ra sức khỏe?" Dì vừa nói vừa dùng muôi hớt bọt trên sữa bò, Diệp Lệnh Úy không uống được sữa nổi bọt.

"Trời lạnh như này, con lại mặc kiểu đấy?" Dì đưa sữa cho Diệp Lệnh Úy, nhìn Diệp Lệnh Úy cau mày uống một hơi cạn sạch: "Khó uống vậy à? Con đấy, nuông chiều thành hư."

Diệp Lệnh Úy đi theo sau dì: "Đúng đó, con được dì Lệ chiều mà."

Từ lúc Diệp Lệnh Úy sinh ra hầu như chẳng ai quan tâm tới cậu. Từ nhỏ, việc ăn mặc ở, tất cả đều do một tay dì Lệ ôm trọn. Hai năm qua, dì Lệ vừa phải lo cho Diệp Sầm hì hục làm việc ngày đêm, lo cho Diệp Huyến mải đua xe chẳng về nhà được mấy lần, lại phải lo cả cho thân thể của tên nhóc Diệp Lệnh Úy này. Phút chốc tóc của bà lại sắp bạc thêm mấy chục cọng nữa rồi.

"Đi sang bên kia, mau lên kẻo muộn học đấy." Dì Lệ cố tình nghiêm mặt đuổi Diệp Lệnh Úy đi.

Trong tay Diệp Lệnh Úy cầm bao mật ong, li.ếm một cái: "Ngọt ghê."

"Thế con đi nhé."

Dì Lệ nhìn cậu vào thang máy, nụ cười trên môi bà dần nhạt đi. Bà nghĩ về hôm qua, Khương Huệ gửi tin nhắn cho bà.

[Khương Huệ: Dì Lệ, Kiều Kiều chỉ nghe lời cô, cô có thể giúp tôi nói với nó không, bảo rằng tôi muốn gặp mặt nó.]

Diệp Lệnh Úy nhớ Khương Huệ biết bao nhiêu, bà nhìn thấy hết. Nhưng nếu như cậu biết, chuyện cậu bị bệnh tim là do chính mẹ cậu vì muốn duy trì sắc đẹp mà uống bậy thuốc, khiến nó sinh ra tác dụng phụ, cậu sẽ còn yêu mẹ như thế sao?

Người biết chuyện này chỉ có mình dì Lệ, bà không nói với mấy anh em Diệp Lệnh Úy, chuyện này quá tàn nhẫn.

Bà vốn không thể tưởng tượng được nếu Diệp Lệnh Úy biết sự thật rồi, có sẽ có bao nhiêu thất vọng và tuyệt vọng.

Một hồi lâu, cánh tay đỡ lấy khung cửa của bà từ từ dùng sức. Hiện giờ nhà họ Diệp rất tốt, mấy đứa con của nhà họ Diệp cũng dần sống tốt lên, nếu Khương Huệ còn dám tới quấy rầy bọn họ, bà sẽ nói chân tướng ra cho tất cả mọi người biết.

Diệp Lệnh Úy thong thả đến trường, hôm nay Cao Lâm Hạo đến sớm, đang gặm bánh bao. Thấy bóng dáng Diệp Lệnh Úy xuất hiện ở cổng trường, cậu ta giơ tay lên định chào hỏi, chợt nhìn thấy Diệp Lệnh Úy đứng trước mặt mọi người cởi dây kéo đồng phục ra, cười ngượng ngùng.

"..."

"Nhìn gì đấy?" Phí Lan đẩy cửa siêu thị ra, trong tay hắn cầm một chai sữa chưa. Hắn nương theo ánh mắt của Cao Lâm Hạo nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy ủy viên kiểm tra tác phong đỏ bừng mặt, chẳng biết phải nhìn đi đâu, mà kẻ đầu têu còn dám giơ tay xoa đầu người ta rồi luyến lưu rời khỏi.

"..."

Cao Lâm Hạo nuốt miếng bánh bao xuống, lắp bắp: "Anh Lan này, mày nói thử xem, nếu Diệp Lệnh Úy lên đại học rồi, chắc số người theo đuổi cậu ta phải tính bằng xe tải nhỉ?"

Dù cho không có ý định theo đuổi thì cũng chẳng chống cự nổi sự trêu ghẹo của cậu.

Phí Lan cười cười, nhưng ý cười không lan tới đáy mắt: "Vậy mày học theo đi."

Bầu không khí ngưng đọng lại một hồi lâu, sau đó Cao Lâm Hạo giả vờ giả vịt tát bản thân một cái: "Ôi cái gương mặt xấu xí này!"

"..."

Sáu giờ rưỡi bắt đầu tiết tự học, ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, cửa sổ lớp học đóng chặt, hơi ấm hòa vào nhau rồi ngưng tụ lên cửa sổ, ngoài mặt kính là tầng sương trắng mờ ảo.

Tuy Pokémon nghiêm cấm mọi người không được ăn trong lớp, nhưng thời tiết như này, trốn trong lớp ăn mới là thú vui sướng.

Bạn cùng bàn của Diệp Lệnh Úy đang ăn bim bim mì ăn liền.

Cậu ta đổ gia vị vào, điên cuồng lắc lắc gói mì, bên trong vang lên tiếng mì xốp giòn, Sở Nhiên ngửa đầu đổ mì vào miệng, đổ vài lần là hết một gói, còn không quên đổ phần vụn gia vị vào lòng bàn tay rồi liế.m.

Diệp Lệnh Úy chứng kiến toàn bộ quá trình: "..."

"Ế, Diệp Lệnh Úy." Cao Lâm Hạo kéo tay Diệp Lệnh Úy: "Cho cậu nè."

Diệp Lệnh Úy nghiêng đầu nhìn sang, là sữa chua yến mạch: "Cảm ơn nhé."

"Hây, cảm ơn gì chứ, anh Lan mua cho tôi, tôi không ăn hết, tặng cậu một chai." Cao Lâm Hạo nói một cách phóng khoáng.

Diệp Lệnh Úy cúi đầu xé vỏ ống hút, không được nhìn thấy vẻ mặt ước ao của Diệp Lệnh Úy khiến Cao Lâm Hạo thất vọng.

Mới tự học được một lúc đã có hơn nửa lớp chạy đi WC. Diệp Lệnh Úy uống nhiều nước quá, cậu đứng dậy đi ra ngoài, Cao Lâm Hạo gọi cậu lại: "Cậu nhìn giúp tôi xem anh Lan có ở đấy không nhá? Không phải lạc đâu mất rồi chứ?"

Diệp Lệnh Úy tỏ vẻ đã nghe thấy.

Muốn đến nhà vệ sinh phải đi ngang qua hành lang thông với tầng ba và tầng năm. Trần Nhất Minh đứng đầu cầu thang chờ mãi mới thấy Diệp Lệnh Úy. Cậu trai ung dung đi về hướng này. Trong đám người, giữa sắc trời lờ mờ của ngày mưa, cả người cậu trắng đến gần như trong suốt.

Khiến người khác cảm thấy cậu yếu ớt, muốn nâng niu cậu trong lòng bàn tay.

"Diệp Lệnh Úy, cái này, tặng cậu." Trần Nhất Minh nhét túi giấy vào tay Diệp Lệnh Úy. "Là áo lông mẹ tôi tự tay đan đấy, tôi lên mạng tìm kiểu quần áo giống cái cậu tặng tôi nhưng không thấy, vậy cậu thử mặc áo lông của mẹ tôi đan đi, ấm lắm đó."

Diệp Lệnh Úy hơi kinh ngạc: "Cảm ơn cậu."

Hiện giờ người bằng lòng đan thủ công áo lông chẳng còn bao nhiêu người, vì nó vừa phiền vừa tốn thời gian.

Trần Nhất Minh ngại ngùng cười cười. Nói thật, chuyện Diệp Lệnh Úy đồng ý nhận là điều cậu ta không ngờ tới. Bộ quần áo kia trông rất đơn giản, thậm chí còn chẳng có logo thương hiệu, nhưng Trần Nhất Minh biết rõ, chắc chắn giá của nó không rẻ.

Mang quần áo đến nhà vệ sinh, Diệp Lệnh Úy mới phát hiện thật ra bên trong chẳng có ai, lại còn im ắng vô cùng.

Diệp Lệnh Úy đi vào, nhìn thấy Phí Lan đang đứng cạnh bồn rửa tay. Cậu rất thản nhiên đặt túi giấy lên bệ: "Trông giúp tôi một lúc, ngay bây giờ."

Phí Lan: "..."

Cửa phòng vệ sinh bên cạnh đóng lại, dưới đáy của túi giấy có một tờ giấy rơi xuống. Phí Lan khựng lại, xoay người nhặt lên, nét chữ rất tinh tế.

— Diệp Lệnh Úy, cậu đẹp thật đó.

Dây thun lưng quần thật sự rất dài, Diệp Lệnh Úy buộc hai lần, qua quýt thắt thành nơ con bướm. Cậu cũng chẳng chịu nhét vào trong, chẳng thèm xem xem nó bị quần áo che khuất chưa, dứt khoát đi ra. Cậu vừa rửa tay vừa muốn nói chuyện phiếm với Phí Lan.

Sưởi ấm cho vị anh trai yếu đuối bị nguyên thân làm tổn thương này.

"Phí Lan, cậu biết không? Vừa nãy trên hành lang tôi đụng phải Trần Nhất Minh, cậu ta tặng..."

Diệp Lệnh Úy chưa kịp nói hết đã bị Phí Lan nắm lấy cổ tay kéo đến trước mặt hắn.

Đột nhiên sáp lại gần, Diệp Lệnh Úy ngưng thở, sau khi phản ứng lại được thì cười cười: "Cậu không thích tôi được yêu mến à?"

"Ông chồng ghen tuông."

Phí Lan nhìn cậu một cái, hỏi: "Có biết cách dùng từ không?"

"Ông chồng ghen tuông" mà cũng dùng được trên người hắn sao? Quan hệ giữa hai người họ có thể dùng đến cụm từ này à?

Diệp Lệnh Úy ồ một tiếng: "Vậy cậu thả tôi ra nào."

Phí Lan đứng im không động đậy: "Đừng nhúc nhích."

Hai tay của hắn dời xuống, Diệp Lệnh Úy cũng nhìn xuống theo. Phí Lan ngắm hai sợi dây lưng quần dài lòng thòng, bất đắc dĩ nói: "Cậu bao lớn rồi?"

Diệp Lệnh Úy chớp mắt mấy cái, giả vờ không hiểu, mặt không đỏ tim không đập: "Năm nay mười bảy tuổi."

Phí Lan chẳng thèm để ý tới cậu, cũng may lúc này cậu còn ngoan ngoãn. Hắn không ngờ Diệp Lệnh Úy gầy như thế, dây thun này quấn lại hai vòng còn được. Lúc hai tay vòng lấy eo Diệp Lệnh Úy, Phí Lan buông mắt, không tự chủ được mà nói: "Eo nhỏ quá."

_________________________

*Cát bào đoạn nghĩa: Hay còn gọi là cắt chiếu dứt nghĩa. Chuyện kể về hai người Quản Ninh và Hoa Hâm cùng cuốc đất trồng rau trong vườn, họ trông thấy dưới đất có một miếng vàng. Quản Ninh thì vẫn vung cuốc không ngừng, xem nó chẳng khác gạch sỏi. Hoa Hâm lại nhặt miếng vàng lên rồi mới quăng đi. Hai người thường ngồi chung chiếu đọc sách. Có một vị quan ngồi xe có buông rèm đi ngang qua cửa. Quản Ninh vẫn đọc sách như cũ, còn Hoa Hâm thì bỏ sách xuống rồi chạy ra xem. Quản Ninh bèn cắt chiếu chia chỗ ngồi, nói: "Ông không phải là bạn của tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play