Diệp Tổ Mẫn có mấy người con gồm cả trai lẫn gái, từng người một sinh cho ông con đàn cháu đống, đến đời Diệp Lệnh Úy thì gia đình đã thành đa thế hệ, và hầu hết đều là con trai.
Diệp Lệnh Úy là người nhỏ tuổi nhất trong gia đình mình, và hiện là người trẻ nhất trong cả họ Diệp, vì vậy khi đến nhà cậu, anh chị em trong nhà cũng khá nhiều.
Đây là chút thông tin mà Phí Lan biết.
Nhưng Cao Lâm Hạo vừa nhắc nhở hắn, theo thói quen cứ mỗi khi tâm trạng vui vẻ là lại gọi người khác thành anh trai này của của Diệp Lệnh Úy, nói không chừng số lượng anh trai của cậu còn nhiều hơn những người hắn biết
Nghĩ đến việc mình cũng có thể là một thành viên trong số những tên "anh trai" khác của đối phương, Phí Lan cười khẽ, thật thú vị, Khương Huệ – người theo đuổi tình yêu thuần khiết tuyệt đối vậy mà lại có tên con trai hoàn toàn khác với mình.
Bề ngoài, cậu khéo mồm khéo miệng cũng rất dễ bắt nạt, nhưng khi cắn người, cậu sẽ không hề ngần ngại cắn họ chảy cả máu.
Nhìn vào tình trạng mất hồn của Lâm Sơ Đông trong những ngày qua thì biết, những lời nói thản nhiên của Diệp Lệnh Úy đã đả kích cậu ta nhiều như thế nào.
Diệp Lệnh Úy ôm hộp cơm trưa đi lên, Cao Lâm Hạo ăn xong rồi thì sáp lại, hai ngày qua cậu đã nếm hết vị ngon ngọt của kẻ kén ăn Diệp Lệnh Úy để thừa lại.
Cái mà Diệp Lệnh Úy không ăn, thậm chí còn không thèm động vào, đã xui xẻo trực tiếp chui vào bụng của Cao Lâm Hạo.
Sau khi Cao Lâm Hạo thành công thó được một miếng thịt bò, cậu nằm nhoài ra bàn của Diệp Lệnh Úy, mong chờ hỏi: "Diệp Lệnh Úy, người vừa nãy mang đồ ăn cho cậu là ai vậy?"
"Anh hai của tôi." Diệp Lệnh Úy nói, sau đó đẩy hộp cơm ra, "Tôi ăn no rồi."
Khẩu vị của Diệp Lệnh Úy kén chọn đến mức đáng thương, gọi là dạ dày chim cũng là nghĩ cho cậu rồi, thức ăn chính trong hộp cơm bị hai chiếc đũa bới bới, mấy món ăn khác cũng chỉ ăn mấy miếng rồi bị gẩy đi.
Ánh mắt Cao Lâm Hạo gần như rơi vào hộp cơm của cậu, "Nếu cậu không ăn nữa, thì cậu..."
"Cậu có thể ăn nếu muốn." Diệp Lệnh Úy nói, vừa dứt lời, hộp cơm liền xuất hiện trên bàn của Cao Lâm Hạo.
Tục ngữ có câu, trẻ con đương lớn, ăn nghèo cả lão.
Trong thời gian dậy thì cơ thể đang phát triển, bất kể là trai hay gái thì dạ dày đều là cái hố không đáy, Cao Lâm Hạo là người nổi bật trong số đó, cho dù cậu ta mới ăn cơm ở nhà ăn của trường mười phút trước.
Phí Lan hiếm khi nhàn nhã liếc nhìn hai người phía sau, Cao Lâm Hạo miệng đầy dầu, Diệp Lệnh Úy hài lòng nhìn cậu ta, cảnh tượng này rất... rất giống với việc nuôi lợn.
Thời tiết hiện giờ vẫn đang cuối hè, bộ đồng phục mà Diệp Lệnh Úy đang mặc trông rất rộng. Vòng eo rộng uốn cong thành hình vòng cung mềm mại dưới lớp vải trắng.
Diệp Lệnh Úy bất ngờ nhìn về phía Phí Lan, nụ cười nơi khóe miệng cũng từ từ nhạt dần, cậu không để lộ ra, nhưng trong khoảnh khắc mắt đối mắt với Phí Lan, Diệp Lệnh Úy cảm thấy đầu ngón tay không tự chủ được khẽ run.
Vừa rồi là vì mất cảnh giác, ánh mắt của Phí Lan lúc bình thường sẽ không sắc lạnh như dao như vậy.
Nhưng cậu không sợ, Diệp Lệnh Úy ăn no rồi thì muốn đi ngủ, cậu lười biếng ngả người ra ghế, chỉ là cảm thấy phiền phức thôi.
Sẽ thật tuyệt nếu các đối thủ đều ngốc nghếch như Lâm Sơ Đông, còn với người giống như Phí Lan, suy nghĩ đầu tiên của Diệp Lệnh Úy là giữ khoảng cách.
Cao Lâm Hạo giải quyết nhanh gọn bữa ăn cho Diệp Lệnh Úy, hài lòng vỗ vỗ bụng, "Tôi no rồi."
Sau đó cậu ta đến chỗ Phí Lan và nói, "Anh Lan, cơm anh trai Diệp Lệnh Úy giao ngon chết đi được, thật là hạnh phúc."
Cậu ta không chút suy nghĩ nói: "Anh Lan, mày nhất định cũng sẽ thích ăn cho mà xem."
Phí Lan cau mày, "Tao không ăn đồ thừa của người khác."
Cao Lâm Hạo, "..." Hỏng rồi hỏng rồi, bệnh ưa sạch sẽ anh Lan lại phát tác rồi.
_______________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT