Ảnh đại diện của Trì Thanh lấy màu đen làm chủ đạo, nhìn kỹ sẽ thấy một vầng trăng khuyết mờ thấp thoáng.
 
Trên Khoảnh khắc có rất ít bài viết, nội dung bài đăng đều liên quan đến công việc. Cô ngắm hồi lâu vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.
 
Chẳng biết từ bao giờ, xe đã dừng tại điểm đến là quán karaoke, Giang Tuyết Huỳnh đành vội vàng cất điện thoại di động, đi theo mọi người xuống xe.
 
※※
 
Lúc ra khỏi quán karaoke thì cũng đã là nửa đêm.
 
Giang Tuyết Huỳnh khéo léo từ chối ý muốn đưa cô về nhà của đồng nghiệp nam, cẩn trọng siết chặt nắm tay, ngồi vào ghế sau chiếc xe mà cô đã đặt thông qua ứng dụng gọi xe công nghệ, trong đầu nhanh chóng hiện lên đủ loại tin tức xã hội.
 
Đến khi về đến cổng khu nhà ở, đèn đã bị tắt gần hết.
 
Khu tập thể này thuộc dạng lâu năm, xuống cấp nhưng được cái là đi lại thuận tiện, có siêu thị và bệnh viện ở ngay gần đó, rất tiện cho cuộc sống sinh hoạt.
 
Đèn cảm ứng chỗ hành lang khá chập chờn.
 
Về đến nhà, vặn mở chốt cửa, cảm nhận ánh đèn dìu dịu chiếu xuống người, Giang Tuyết Huỳnh mới cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, cơn mỏi mệt cũng ồ ạt ập tới theo đó.
 
Đến khi cô tắm táp xong xuôi cũng đã gần hai giờ sáng. Ban nãy thấy nước chảy xuống ống thoát nước hơi chậm, Giang Tuyết Huỳnh lại đeo găng tay, cầm móc treo quần áo, ngồi xổm trong phòng tắm nỗ lực vớt tóc rụng ra.
 
Chai bột thông cống trong nhà đã dùng hết, phải đi mua thêm hai chai dự phòng mới được.
 
Khi mọi rắc rối trong cuộc sống bị bày ra một cách tr@n trụi trước mặt, Giang Tuyết Huỳnh lại vô thức nhớ đến Trì Thanh.
 

Tay cầm móc treo quần áo, cõi lòng Giang Tuyết Huỳnh nhất thời thẫn thờ trước những thay đổi nghiêng trời lệch đất của các bạn cũ.
 
Rõ ràng hồi còn đi học, ai ai cũng là ngựa non háu đá, thỏa sức mơ mộng về tương lai tươi đẹp thuộc về riêng mình. Tại sao mới qua mấy năm, cô đã bị cuộc sống hiện thực tra tấn thành trạng thái xơ xác thế này.
 
Có người khom người uốn gối, cúi đầu chùng lưng. Có người ngồi trên vị trí cao, năng nổ nhiệt huyết, hài lòng mãn nguyện.
 
Giang Tuyết Huỳnh không khỏi cảm thấy ngổn ngang trăm mối, cảm nhận được sâu sắc sự kỳ diệu trong cảnh ngộ của đời người.
 
Khi cơ thể đã thấy mệt mỏi đến mức độ nhất định, trái lại sẽ không còn mệt nữa. Giang Tuyết Huỳnh nằm lăn qua lăn lại trên giường, mãi mà vẫn chưa ngủ được, chẳng hiểu sao lại vô thức lấy điện thoại di động ra. Tình cờ là bạn thân của cô - Thẩm Manh Manh cũng chưa đi ngủ, cô ấy gửi cho cô một tấm ảnh chụp màn hình Weibo.
 
Thẩm Manh Manh: Thấy gì không?
 
Giang Tuyết Huỳnh mở xem, thì ra là tài khoản Weibo của Hà Sa Sa, đăng ảnh chụp của hai người.
 
Từ khi yêu Tào Thần, ngày nào cũng như ngày nào, Hà Sa Sa đăng rất nhiều bài viết khoe khoang tình cảm của hai người họ. Trong ảnh, Hà Sa Sa khoe ngực lớn eo thon, làn da trắng sáng cùng với dáng vẻ năng động, thích cười, quả thực là báu vật trong mắt đàn ông.
 
Giang Tuyết Huỳnh lại chỉ chú ý đến Tào Thần. Cô đã block Tào Thần lâu rồi.
 
Xem ra anh ta sống cũng không tệ lắm, còn rất tự do thoải mái nữa.
 
Giang Tuyết Huỳnh và Thẩm Manh Manh quen nhau từ khi còn học cấp ba đến Đại học. Với chuyện Tào Thần ngoại tình, Thẩm Manh Manh phải kiềm chế nỗi kích động muốn tự tay vác dao đi xiên cặp đôi hèn hạ này.
 
… Mẹ nó, đôi nam nữ hèn hạ này, sự đê tiện của họ nồng nặc đến nỗi tớ còn ngửi thấy được, thế mà vẫn có mặt mũi để khoe khoang đấy.
 
Lòng dạ Giang Tuyết Huỳnh rối bời: … Cậu cứ xem như là tớ đã được giác ngộ.
 
… Giác ngộ gì cơ?
 
Giang Tuyết Huỳnh rút ra kinh nghiệm xương máu: ... Đàn ông chẳng qua chỉ là mùi hương trên giấy.
 
Thẩm Manh Manh: ? Cậu vẫn đang xem bộ phim hoạt hình đó đấy à?
 
Thẩm Manh Manh: Thế giới ảo?
 
“...”
 
Vừa thấy ba từ ‘Thế giới ảo’, Giang Tuyết Huỳnh bỗng như bị trúng một tên vào đầu gối.
 
Trên thực tế, việc Tào Thần chia tay với cô đã có dấu hiệu manh nha từ trước đó. Khác với Hà Sa Sa luôn ‘tỏa nắng’, sống tại hiện thực, Giang Tuyết Hình chính là một thanh niên ‘lớn tuổi’ sống tại thế giới ảo.
 
Hay nói là một kiểu sinh vật nghiện ở lỳ trong nhà.
 
Ngày ngày, sở thích khi tan học về chính là chơi game, lướt mạng, đọc tiểu thuyết do người hâm mộ viết ra. Những gì Tào Thần thấy hứng thú và yêu thích lại khác xa một trời một vực với cô. Tào Thần không thích chơi trò chơi điện tử, chẳng hề có hứng thú gia nhập nhóm người đó, thậm chí anh ta còn từng cười nhạo cô ấu trĩ như trẻ con. Sau khi đi học về, anh ta thích tụ tập, liên hoan, ca hát với bạn bè, vào kỳ nghỉ thì thích dành thời gian đi du lịch, hưởng thụ cuộc sống lý tưởng.
 
Thông thường, Giang Tuyết Huỳnh sẽ che giấu thuộc tính ‘nghiện ở lỳ trong nhà’ rất ổn, hiếm lắm mới để lộ manh mối. Trong cuộc sống thường nhật, cô giống một người Nhật Bản luôn phải nỗ lực che giấu thuộc tính otaku của mình.
 
Thế nhưng mấy năm nay, áp lực công việc lớn dần, cô lại từ từ quay về với sở thích thời thiếu niên.
 
Nghĩ đến đây, Giang Tuyết Huỳnh rầu rĩ mím chặt môi. Yêu nhau nhiều năm như vậy, đâu phải cứ nói thôi là thôi được luôn. Dĩ nhiên, cô biết hành động lén lút theo dõi đối phương của mình là hành động thiếu đứng đắn, không chuẩn mực.
 
Bao nhiêu năm tháng tuổi xuân từ hồi Đại học đến lúc đi làm của cô đều bị vứt cho chó ăn. Cô cũng rất hẹp hòi và ghi thù. Giang Tuyết Huỳnh không muốn để Tào Thần sống tốt hơn mình.
 
Xem hai người này đi hẹn hò, quẹt thẻ ở nhà hàng, sau đó tìm hiểu giá cả từ bình luận của mọi người, thấy thật đáng sợ.
 
Hồi học Đại học, cả hai đều là sinh viên nghèo, lúc ra ngoài ăn toàn chọn quán vỉa hè. Đến khi đi làm, Tào Thần chẳng nghĩ tới chuyện mời cô ăn sang như vậy, bản thân cô cũng cho rằng ăn như thế rất lãng phí tiền bạc.

 
Bây giờ ngẫm lại, Giang Tuyết Huỳnh thầm nghiến răng, đáng lẽ trước đây nên tiêu bớt tiền của anh ta mới đúng.
 
Nhưng dù sao hôm nay cô cũng đã đến lầu Thập Di, bàn về phong cách thì vẫn cao cấp hơn chỗ ở bên trong tấm ảnh.
 
Giang Tuyết Huỳnh tắt điện thoại đi, nhắm mắt lại, bỗng cảm giác nhiệt huyết sục sôi, dường như cô được tiếp thêm động lực trong cuộc sống.
 
...
 
WeChat của Trì Thanh dường như chỉ là một nốt nhạc đệm trong cuộc sống thường nhật của Giang Tuyết Huỳnh. Sau hơn một tháng, Giang Tuyết Huỳnh còn có cảm giác quái dị như đang nằm mơ khi nhìn ảnh đại diện WeChat của Trì Thanh.
 
Người này là Trì Thanh thật sao?
 
Anh kết bạn với cô xong thì không còn động thái nào khác.
 
Giang Tuyết Huỳnh nghĩ chắc đối phương chỉ nổi hứng nhất thời khi gặp lại bạn cũ, bình thường bận rộn công việc quá nên thoáng cái đã quên mất sự tồn tại của một người như cô.
 
Giang Tuyết Huỳnh luôn dành sự ngưỡng mộ của bản thân đối với nhân viên nghiên cứu và phát minh công nghệ cao như anh, cũng đoán được mang máng rằng Trì Thanh đang làm khá tốt công việc của mình, đồng thời có nhận thức về tiền bạc và danh vọng của anh hiện giờ, vì vậy cô không khỏi muốn kết thân. Tuy nhiên, đây chỉ là những gì mà cô thầm nghĩ.
 
Xét dấu vết không xét nỗi lòng, thầm nghĩ thôi thì không phạm pháp. Trì Thanh không chủ động nên với tính cách của mình, cô cũng tuyệt nhiên không chủ động quấy rầy đối phương, khiến đôi bên đều thêm phần xấu hổ.
 
Nhìn màn hình máy tính trước mắt, Giang Tuyết Huỳnh khẽ mím môi, không nghĩ nhiều nữa.
 
Cô có linh cảm rằng bản thân sẽ không làm việc tại công ty này được lâu.
 
Vốn chỉ là kế sách tạm thời, bản thân cô cũng có chút ý kiến bất đồng về cách vận hành của doanh nghiệp gia đình này.
 
Có lẽ Lý Quan Quần đã nhận ra. Dạo này tình hình của ngành truyền thông đang chững lại, biết sớm muộn gì cô cũng sẽ rời đi nên cứ vậy giao thêm nhiều việc cho cô.
 
Nhiều việc thì kiểu gì cũng bắt lỗi được rồi bắt đầu bực bội, lải nhải liên miên không dứt.
 
Khi ra khỏi văn phòng Lý Quan Quần, Giang Tuyết Huỳnh đối mặt với ánh mắt của các đồng nghiệp.
 
Ban nãy Lý Quan Quần chẳng hề khách sáo với cô, nói oang oang cho cả công ty nghe rõ, khiến cô xấu hổ đến mức không muốn làm việc nữa mà chỉ muốn bỏ của chạy lấy người.
 
Giang Tuyết Huỳnh vừa mới cố gắng tranh luận với Lý Quan Quần. Mặc dù cô không định làm việc tại nơi này về lâu về dài nhưng vẫn nghiêm túc giữ tròn trách nhiệm với công việc, không hề lơ là với phần việc của mình dù chỉ một chút. Thế nhưng Lý Quan Quần thấy cô có lòng riêng, cho rằng cô không thể nào cống hiến quên mình vì công việc, kiểu gì cũng bới móc ra được sai lầm.
 
Máy điều hòa nhiệt độ trong công ty để nhiệt độ cao, mặt cô ửng đỏ, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.
 
Trong lúc nhìn thoáng qua xung quanh, cô đã thấy Chung Mộng Thuần đang lén nhìn về phía mình.
 
Bốn mắt chạm nhau, Chung Mộng Thuần ngẩn người, tỏ vẻ điềm nhiên nhìn sang chỗ khác.
 
Chờ đến năm sau rồi từ chức vậy, Giang Tuyết Huỳnh nghĩ.
 
Thay vì cứ xích mích nội bộ liên tục trong doanh nghiệp nhỏ này, mãi mãi không thấy rõ con đường phía trước, chi bằng bắt đầu lại từ đầu. Trước đây chẳng phải cô cũng từng thế sao?
 
Mãi mới chịu đựng được đến Tết Âm lịch, Giang Tuyết Huỳnh về quê ăn Tết. Quê cô nằm ở thị trấn lân cận Nam Thành.
 
Ra khỏi ga tàu cao tốc, ông bà Giang đã chờ sẵn ở cửa ga. Gặp cha mẹ dĩ nhiên chỉ kể chuyện tốt, không kể chuyện xấu, từ sự nghiệp đến tình cảm đều nói suôn sẻ.
 
Bà Giang vui lắm, hỏi: “Bao giờ con định về ăn Tết cùng Tiểu Tào thế?”
 
Giang Tuyết Huỳnh cười đáp: “Tính sau đi ạ, năm nay anh ấy bận mà.”  
 

Ông Giang nói: “Mãi mới nghỉ được bữa, phải để cho người ta về quê với cha mẹ mình chứ.”
 
Bà Giang phản bác lại: “Chẳng phải sắp kết hôn rồi sao? Cái gì mà nhà mình với nhà người ta, đến lúc đó mọi người cùng nhau ăn Tết sẽ náo nhiệt hơn.”
 
Ba mươi Tết, Giang Tuyết Huỳnh xem dự báo thời tiết. Hôm nay, Nam Thành có tuyết lớn. Đến khi ăn bữa cơm tất niên, tuyết cũng bắt đầu rơi từ bầu trời huyện Lộc.
 
Giang Tuyết Huỳnh mở cửa sổ, ngó ra bên ngoài xem. Gia đình cô đang sống tại một căn nhà hai tầng tự thiết kế theo phong cách phương Tây ở nông thôn, đây là thành quả tích góp của những năm tháng lao động thời trẻ của ông bà Giang.
 
Phố huyện không bị cấm đốt pháo hoa, pháo trúc, vì vậy nhà nhà đều đang đốt pháo.
 
Điện thoại cũng chứa đầy tin nhắn chúc mừng năm mới, rung lên liên hồi. Nghĩ đến những chuyện bê bối sẽ diễn ra vào năm sau, Giang Tuyết Huỳnh chẳng còn tâm trạng xử lý.
 
Đúng lúc này, bỗng có một thông báo từ WeChat.
 
Giang Tuyết Huỳnh nhìn thoáng qua. Sau khi thấy rõ hai từ ‘Trì Thanh’, cô ngẩn người.
 
Gửi tin nhắn cho nhiều người cùng một lúc à?
 
Mở ra xem, quả nhiên là vậy.
 
Vỏn vẹn bốn từ và một dấu chấm câu cực kỳ đơn giản.
 
“Chúc mừng năm mới.”
 
Nghĩ ngợi một lúc, Giang Tuyết Huỳnh gõ chữ, sau đó lại thấy không ổn, bèn xóa đi. Cuối cùng chỉ trả lời sáu từ vô cùng khách sáo: “Cảm ơn, chúc mừng năm mới.”
 
Lẽ ra chỉ tới đây rồi thôi, nào ngờ phía Trì Thanh thế mà lại hiện trạng thái ‘Đang soạn tin’, không biết đang ghi gì. Giang Tuyết Huỳnh hơi ngạc nhiên, chờ tin nhắn của anh. Tuy nhiên hàng chữ ấy chỉ lập lòe một lúc rồi yên ắng trở lại.
 
Nếu Trì Thanh đang làm một công việc bình thường, có khi cô sẽ không cần cẩn trọng đến vậy và sẽ hàn huyên với anh đôi câu. Thế nhưng, với thân phận địa vị bây giờ, hiển nhiên Trì Thanh đã nhảy vào hàng ngũ nhà giàu mới nổi ở Nam Thành, cộng thêm tình bạn nhạt nhẽo như nước ốc hồi trước của hai người, nếu cô nói nhiều, khó tránh bị hiềm nghi cố ý bám víu lấy người ta. Tốt nghiệp mấy năm rồi mà Giang Tuyết Huỳnh vẫn chưa đủ mặt dày mày dạn.
 
Thấy Trì Thanh không nhắn thêm gì, cô cũng quăng điện thoại di động, hết sức tập trung ngắm pháo hoa bên ngoài.
 
Ngờ đâu trượt tay chạm trúng chỗ nào, màn hình bỗng hiển thị cuộc gọi video.
 
!!
 
Không hề phóng đại khi nói khoảnh khắc ấy trái tim Giang Tuyết Huỳnh sắp vọt khỏi lồ ng ngực. Cô nhanh tay nhanh mắt, quyết đoán ấn tắt cuộc gọi kia.
 
Bỗng nhiên, cuộc gọi được kết nối.
 
Trì Thanh hơi mở to mắt ra. Anh sở hữu cặp mắt với đôi mày rậm và hàng mi dày, song màu mắt rất nhạt, ánh mắt khi nhìn người khác hơi lạnh nhạt. Lúc này, cặp mắt màu hổ phách hơi lạnh lùng ấy đang lẳng lặng nhìn cô.
 
Và rồi, anh chợt híp mắt: “Giang Tuyết Huỳnh?”
 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play