“Xin lỗi.”
 
Giang Tuyết Huỳnh cũng không quá tập trung vào phong thư kia, cô chuyển tầm mắt đi chỗ khác: “Tôi không thể giúp cậu chuyện này được.”
 
Mặc dù cô không thể hiểu tại sao lại tồn tại chuyện gửi thư tình hộ, cô cảm thấy dù mối quan hệ giữa mình và Trì Thanh không tồi cũng không thể tuỳ tiện nhận bức thư tình này thay anh.
 
Có mối quan hệ tốt thật đi chăng nữa nhưng đó không phải là cái cớ để hành động không biết điều.
 
Nếu Trì Thanh không có ý đó, cô không thể tuỳ tiện đứng ra làm chủ, mất công khiến anh bối rối.
 
“Tôi cảm thấy…” Giang Tuyết Huỳnh nói đúng sự thật: “Cái này cậu nên đích thân giao cho cậu ấy thì hơn.”
 
“Tôi không dám mà.” Diệp Điềm Linh trả lời rất thản nhiên, cô ta khẽ cắn môi: “Không phải cậu quen Trì Thanh sao? Cầu xin cậu đấy.”
 
“Đi mà.”
 
“Thật sự là không ổn đâu…” Giang Tuyết Huỳnh bị dồn đến đường cùng, cô chỉ đành ngẩng đầu nói.
 
Giang Tuyết Huỳnh cố gắng dùng ánh mắt nghiêm túc và kiên nhẫn nhìn Diệp Điềm Linh, hy vọng có thể dùng biểu cảm này để tỏ rõ thái độ của bản thân: “Mặc dù tôi quen biết cậu ấy nhưng đây không phải là thứ mà tôi có thể tuỳ tiện giao cho người ta.”
 
“Cậu sợ Trì Thanh trách cậu à?” Diệp Điềm Linh nói: “Yên tâm, nếu cậu ấy muốn trách thì sẽ trách tôi. Nếu cậu sợ cậu ấy từ chối… Thật ra cũng chẳng có vấn đề gì hết.”
 
“Nếu không được tôi sẽ vui vẻ chấp nhận bỏ qua.” Lúc nói những lời này, nét mặt Diệp Điềm Linh hoàn toàn thay đổi.
 
Nó hoàn toàn khác với điệu bộ cao ngạo khi nãy, trông dáng vẻ cô ta có chút lấy lòng nhưng vẫn cố gắng ra vẻ rộng lượng.
 
“Nếu không tôi sẽ nghĩ mãi về chuyện này mà không dứt ra được.”
 
Có lẽ là nhìn ra thái độ dịu dàng và kiên quyết của cô, Diệp Điềm Linh bỗng tiến lên trước một bước, thẳng tay nhét thư tình vào lòng cô.
 
Sau đó cô ta chớp mắt tỏ vẻ đáng thương với cô: “Cầu xin cậu, Huỳnh Huỳnh, chắc cậu cũng hiểu cho tâm tư của những kẻ yêu thầm như chúng tôi đúng không?”
 
Giống như sợ cô từ chối, Diệp Điềm Linh nắm cánh tay cô lắc lắc vài cái rồi quay đầu bỏ chạy.
 
Vừa chạy cô ta vừa vẫy tay về phía cô: “Chỉ lần này thôi! Cậu là người bạn tốt nhất đó Huỳnh Huỳnh à!”
 
Diệp Điềm Linh đã chạy đi xa, Giang Tuyết Huỳnh cúi đầu nhìn bức thư tình nằm gọn trên tay. Phong thư được đóng gói rất tỉ mỉ, khiến cô có cảm giác như đang cầm củ khoai lang nóng phỏng tay.
 
Cô nhìn lâu đến nỗi ngẩn người, thất thần như khúc gỗ, mãi sau lại giật mình, do dự và dao động.
 

“…” Cô không ngờ cô gái này lại chẳng chịu nghe lời chút nào.
 
Mà vấn đề là, cô thật sự muốn giao thứ này cho Trì Thanh ư?
 
Diệp Điềm Linh là cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách mạnh mẽ. Theo lời Lâm Mỹ Tử nói, hồi cấp hai có rất ít nam sinh không rơi vào lưới tình của cô ta.
 
Cho nên dù từ đầu chí cuối Trì Thanh không hề tỏ thái độ gì cô ta cũng quyết không từ bỏ, bởi vì cô ta tin tưởng vào sức hấp dẫn của bản thân một trăm phần trăm.
 
Giang Tuyết Huỳnh vốn định trả thư tình cho cô ta nhưng không ngờ vừa mới vào phòng học tiếng chuông vào lớp đã vang lên.
 
Đây là tiết Lịch sử, đối với lớp A2 của ban Tự nhiên thì giờ học này không tính là quá nghiêm. Mấy phút trước giờ tan học Diệp Điềm Linh vẫn liên tục lén gửi tin nhắn năn nỉ ỉ ôi với cô.
 
[Thật đó, chỉ lần này thôi mà.]
 
[Cậu không giao trực tiếp cho cậu ấy cũng được.]
 
[Tôi mời cậu uống trà sữa!]
 
Một đống tin nhắn khiến bong bóng chat nảy lên liên tục, Giang Tuyết Huỳnh buông lỏng điện thoại. Cô định tan học sẽ gặp cô ta nói chuyện rõ ràng nhưng ai ngờ Diệp Điềm Linh lại tìm mọi cách tránh mặt cô, tóm lại là cô không tìm được cơ hội thích hợp nào để nói chuyện cả.
 
Một lát sau, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, màn hình hiện một đoạn tin nhắn dài.
 
Lời nói thật sự rất khẩn thiết:
 
[Huỳnh Huỳnh à, nếu cậu có người thầm thương trong lòng chắc sẽ hiểu cảm giác của tôi. Người khác hay nói tôi thay bạn trai nhanh hơn thay quần áo nhưng thú thật đây là lần đầu tiên tớ thích một người nhiều đến vậy. Tôi cũng muốn đích thân đưa cho cậu ấy hoặc nhờ Mỹ Tử giúp nhưng chắc chắn Mỹ Tử đưa thì cậu ấy sẽ không nhận, mà tôi thì không dám xuất hiện trước mặt cậu ấy… Cậu và cậu ấy là bạn cùng lớp từ thời trung học cơ sở, cho nên tôi mới muốn nhờ cậu giúp thử một lần.]
 
Đoạn tin nhắn rất dài, nhiều câu từ hơn.
 
Không khó để hình dung ra dáng vẻ bất an khó chịu của cô nữ sinh qua đoạn tin nhắn này.
 
Người mình thích ư?
 
Giang Tuyết Huỳnh nhìn màn hình điện thoại, hàng lông mi khẽ giật, nụ cười trong sáng, rạng rỡ và vô tư của cậu thiếu niên khẽ lướt qua trái tim cô.
 
Cô khẽ hít một hơi thật sâu, một điều không thể phủ nhận là…
 
Cô đã bị những lời này lay động.
 
Được rồi.
 
Cô buông điện thoại xuống, trịnh trọng cầm bức thư tình, điệu bộ như thể chuẩn bị ra chiến trường chống giặc.
 
Chỉ lần này thôi.
 
Mặc dù trước đó cô hơi nhạy cảm với cách nói chuyện của Diệp Điềm Linh, hoặc là thấy không hợp với cô gái này.
 
Nhưng đúng là cô đồng cảm với Diệp Điềm Linh trong vấn đề yêu thầm một người nào đó.
 
Cô khẽ vuốt v e bức thư tình, Giang Tuyết Huỳnh buồn không hé răng, cảm giác lòng mình hơi rối bời.
 
Diệp Điềm Linh… Đại khái là một cô gái kiêu ngạo từ tận đáy lòng.
 
Cô có thể nhìn ra được điều này qua cuộc nói chuyện trên hành lang vừa rồi.
 
Nếu nói cô là người có độ nhạy cảm cực kỳ cao thì Diệp Điềm Linh lại là kiểu người có tính nhạy cảm rất thấp.
 
Cô ta rất ít khi để ý tới hoàn cảnh thế giới bên ngoài, hay thậm chí không thèm để ý tới cảm nhận người khác, cũng không thèm để ý người ta nghĩ gì về mình.
 
Nhưng Trì Thanh chính là một ngoại lệ.
 
“Yêu đơn phương có thể khiến người ta hèn mọn như hạt bụi…” Những lời này có thể áp dụng ở bất cứ đâu.
 
Thật ra thứ Diệp Điềm Linh muốn nhờ không phải yêu cầu khó khăn như lên núi đao hay xuống biển lửa gì, thậm chí cô có thể không cần đối diện thẳng mặt Trì Thanh. Đến lúc đó cô đặt thư tình vào hộc bàn của anh là được.
 
Có lẽ cô quá tập trung suy nghĩ nên không để ý đám nam sinh Tưởng Nhạc Thiên đi ngang qua.
 
Mấy nam sinh vừa mới chạy xong, ai nấy cũng nóng hừng hực, trong đó có một người không cẩn thận đúng trúng bàn cô.
 
Thư tình rơi xuống đất.
 
Bạn nam sinh xin lỗi theo bản năng.
 
Tưởng Nhạc Thiên nhặt bức thư tình lên và trả lại cho cô.
 
Trên phong thư không ghi tên người gửi, chỉ viết dòng chữ ‘to: Trì Thanh’.
 
Rất rõ ràng, lúc cầm bức thư tình Tưởng Nhạc Thiên sửng sốt mất nửa giây.
 
Giang Tuyết Huỳnh sửng sốt, đột nhiên nhớ tới lúc ở công viên giải trí ngày đó, Tưởng Nhạc Thiên để ý tới biểu cảm của Diệp Điềm Linh. Trái tim cô đập lỡ nửa nhịp, luống cuống nhận bức thư tình: “Cảm ơn.”
 
Cô chỉ muốn giấu nó giúp Diệp Điềm Linh theo bản năng, tránh làm tổn thương trái tim thiếu niên của Tưởng Nhạc Thiên nhưng đồng thời cũng xem nhẹ thái độ của cậu ấy. Tưởng Nhạc Thiên nhìn bức thư, sau lại nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới bằng ánh mắt cổ quái như đang đánh giá: “Hả? Không cần cảm ơn.”
 
Bước chân của cậu ấy vẫn bất động, như cắm rễ trước bàn.

 
Giang Tuyết Huỳnh mở bừa một quyển sách, sau đó đặt bức thư vào trong, lúc ngẩng đầu thấy Tưởng Nhạc Thiên vẫn chưa đi, cơ thể cô thoáng cứng đờ.
 
“Còn chuyện gì nữa à?” Cô cố tỏ ra tự nhiên, mở miệng hỏi với điệu bộ khó hiểu.
 
Nét mặt của Tưởng Nhạc Thiên không còn vẻ kỳ quái nữa, thay vào đó là sự phức tạp. Dường như cậu ấy muốn nói gì đó với cô nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, biểu cảm giống như đang nhìn đóa hoa đẹp yếu ớt mỏng manh.
 
“Không.”
 

 
Từ ngày đi công viên giải trí về tới giờ, Trương Thành Dương nhận ra tâm trạng Trì Thanh rất tốt, tính tình ngang ngược quái đản của thiếu niên cũng dần dịu đi mấy phần.
 
Người khác nói anh đem lại cho người ta cảm giác khó gần nhưng thực tế sự lạnh lùng đó vốn là từ vẻ ngoài của anh.
 
Làn da của thiếu niên trắng quá mức, dáng người thon gầy, eo thon chân dài. Ánh mắt quá hờ hững, đôi mắt hẹp dài, khi liếc nhìn người ta theo góc độ từ trên cao nhìn xuống trông rất xa cách và lạnh nhạt. Cánh môi khẽ nhúc nhích, chỉ cần hơi nhếch đã tạo thành đường cung lạnh lùng.
 
Theo cách nói của Trì Thanh thì là trời sinh đã vậy, anh cũng hết cách.
 
Khi Tưởng Nhạc Thiên quay về chỗ ngồi, Trì Thanh đang gục xuống bàn ngủ bù.
 
Tưởng Nhạc Thiên luôn cảm thấy đây là kiểu người mâu thuẫn, theo nhiều nghĩa khác nhau.
 
Rõ ràng anh có khuôn mặt hào hoa, đẹp không góc chết với sức chiến đấu 1v5, vậy mà hôm nào cũng thức đêm để giải đề, hoàn toàn không giống mấy kẻ đầu gấu hỗn láo, Trì Thanh là kiểu người có mục tiêu rất rõ ràng.
 
Nhớ lại phát hiện lớn vừa rồi, Tưởng Nhạc Thiên hơi do dự nhưng cũng có chút cảm động, cậu ấy khẽ vỗ bờ vai rắn chắc của thiếu niên.
 
“Tỉnh đi, anh Thanh, đừng ngủ nữa, em có việc này muốn nói với anh.”
 
Bị đẩy mấy cái, thiếu niên vẫn nằm im bất động, ngoảnh mặt làm ngơ, coi lời nói của Tưởng Nhạc Thiên như gió thoảng bên tai.
 
Tưởng Nhạc Thiên không nhịn nổi nữa, cậu ấy nhặt quyển sách đập vào trán người nào đó.
 
Bốp.
 
Thiếu niên từ từ mở mắt, ánh mắt lạnh nhạt, ngay cả giọng điệu cũng lạnh hết mức có thể.
 
“Muốn chết à?”
 
Khi nhìn vào đôi mắt này, Tưởng Nhạc Thiên lơ đãng khoảng một giây, không nhịn được lại nhìn anh thêm mấy lần: “Cậu là người Hàn Quốc à? Ngày nào cũng không ngủ mà sao không thấy có quầng thâm mắt?”
 
Kết quả là chiếc ghế dựa bị đạp không thương tiếc. Thiếu niên ỷ vào đôi chân dài của mình, suýt nữa làm cậu ấy ngã lăn ra đất, xong vẫn không quên nói với ánh mắt sắc lẹm: “Cho cậu ba giây.”
 
“A a a.” Tưởng Nhạc Thiên vội hoàn hồn, vừa há miệng th ở dốc đã ngậm lại ngay.
 
“?” Cuối cùng sự kiên nhẫn của thiếu niên đã bị vắt cạn: “Đã nghĩ đến việc muốn đóng ván quan tài kiểu gì chưa?”
 
Tưởng Nhạc Thiên: “Đừng! Em thật sự có chuyện muốn nói, nó có liên quan tới Giang Tuyết Huỳnh.”
 
Nhìn vẻ ngoài kiêu ngạo lạnh lùng hay thậm chí là điên cuồng của chàng trai, Tưởng Nhạc Thiên không dám chắc Trì Thanh có đủ kiên nhẫn để tiếp tục nghe nữa hay không.
 
Nhưng điều nằm ngoài dự đoán là, ba chữ ‘Giang Tuyết Huỳnh’ vừa thốt ra khỏi miệng cậu ấy, thiếu niên bỗng ngừng động tác.
 
“… Tiếp tục.”
 
Tưởng Nhạc Thiên có hơi ngạc nhiên nhưng cậu ấy cũng không dài dòng, ôm bả vai Trì Thanh sau đó thấp giọng nói.
 
Cậu ấy vốn tưởng mình sẽ bị người ta hất đi một cách dứt khoát, ai ngờ Trì Thanh vẫn án binh bất động, để cậu ấy tuỳ ý khoác vai như anh em tốt.
 
Sau đó, một câu nói thốt ra từ chính miệng Tưởng Nhạc Thiên.
 
“À thì Giang Tuyết Huỳnh thích cậu, cậu biết chưa?”
 
“…”
 
Không phản ứng?
 
Tưởng Nhạc Thiên hơi sửng sốt.
 
Đến khi ngẩng đầu lên lại thấy Trì Thanh đang nhìn mình bằng ánh mắt hết sức bình tĩnh, trong mắt như viết hai chữ cực to.
 
Ngu ngốc.
 
Không có phản ứng gì? Chẳng lẽ là được thổ lộ nhiều quá rồi? Hay vì từng làm tan nát trái tim mong manh của vô số thiếu nữ bằng thái độ lạnh lùng cao ngạo đó nên không dao động?
 
Cao xanh hỡi, người đàn ông này là ai vậy?
 
Cho dù có gặp phẫn uất bất công, Tưởng Nhạc Thiên cũng muốn mở miệng.
 
Không vì điều gì cả, chỉ đơn thuần là vì Giang Tuyết Huỳnh.
 
Đúng vậy, cậu ấy không ngờ đến cả Giang Tuyết Huỳnh cũng không thể thoát khỏi định luật của Trì Thanh…
 

Không ngờ một cô gái ngày thường trông trầm lặng và yên tĩnh như vậy mà kết quả vẫn bị Trì Thanh mê hoặc.
 
Trên thực tế, nếu đổi lại là một nữ sinh khác, có lẽ cậu ấy sẽ không rảnh nhúng tay vào chuyện này. Nhưng mọi người chơi với nhau lâu như vậy, cậu ấy cũng coi như có chút tình cảm bạn bè với Giang Tuyết Huỳnh.
 
Thấy thiếu nữ lầm đường lạc lối, sắp tan nát cõi lòng trong ngôi trường Trung học phổ thông số Hai này, cậu ấy cảm thấy nên tiêm dự phòng cho Trì Thanh trước. Cậu ấy muốn dặn người này lúc từ chối Giang Tuyết Huỳnh nhớ dịu dàng một chút, tỏ ra săn sóc một chút kẻo nhỡ làm con gái người ta suy sụp, rồi từ đây sẽ say goodbye với bọn họ.
 
Quả nhiên, sau khi nghe cậu ấy nói xong, Trì Thanh không thể hiện cảm xúc ngạc nhiên hay gì cả, chỉ hỏi lại cậu ấy: “Nhắc nhở cậu một câu, nói cái gì cũng cần chứng cứ.”
 
“Cậu có bằng chứng gì về mấy lời mình vừa nói không?”
 
Tưởng Nhạc Thiên trả lời rất quyết đoán: “Chính mắt tôi vừa nhìn thấy bức thư tình mà Giang Tuyết Huỳnh định tặng cho cậu.”
 
Trì Thanh: “…”
 
Vì để lời nói của mình có tính xác thực cao hơn, cậu ấy cố gắng miêu tả thật đến từng chi tiết: “Màu hồng nhạt, có hình con thỏ, bên trên viết dòng chữ ‘to: Trì Thanh’ cực kỳ to, vừa nhìn đã biết là gửi cho cậu rồi.”
 
Càng nói cậu ấy càng cảm thấy không phải không có lý do.
 
“Tôi đã nói rồi mà, tôi cảm thấy Giang Tuyết Huỳnh rất để ý cậu…”
 
“Hoá ra đã tương tư cậu từ lâu.”
 
“Tôi nói cho cậu biết này, lát nữa lúc từ chối cậu nhớ chừa cho người ta chút tình cảm, người ta chơi chung với đám Điềm Linh, Mỹ Tử, Manh Manh đấy, đừng làm to chuyện đến nỗi không thể nhìn mặt nhau.”
 
Không biết qua bao lâu, đột nhiên Tưởng Nhạc Thiên nhận ra, từ sau khi cậu ấy nói xong Trì Thanh không tỏ bất kỳ thái độ hay có hành động nào.
 
Cậu ấy nhìn thoáng qua, chỉ thấy cái đầu với mái tóc đen.
 
Thiếu niên tỏ vẻ không hứng thú nằm bò xuống bàn.
 
“Dậy dậy dậy! Gà mái cũng không giỏi nằm bằng cậu đâu.” Tưởng Nhạc Thiên túm lấy anh, thiếu niên vùi mặt vào cánh tay trắng nõn gầy guộc kia, dù bị cậu ấy túm lên cũng không tỏ ra tức giận.
 
Mặc dù không hứng thú lắm nhưng lại phá lệ xác nhận lại lần nữa: “Có thật không?”
 
“Đã bảo là thật rồi.” Tưởng Nhạc Thiên vỗ ngực: “Nếu cậu không tin thì đợi lát nữa tôi lấy trộm rồi cầm tới cho cậu xem.”
 
Đến khi tan học, Giang Tuyết Huỳnh và Thẩm Manh Manh nắm tay vào WC. Tưởng Nhạc Thiên mất rất nhiều công sức nài ép lôi kéo mới túm được Trì Thanh ra khỏi chỗ ngồi.
 
Sau đó lại ra vẻ lơ đãng đi ngang qua chỗ ngồi của Giang Tuyết Huỳnh.
 
Cậu ấy vẫn nhớ rõ cô kẹp nó trong quyển sách tiếng Anh.
 
Vừa mở ra đã thấy bức thư tình màu hồng nhạt, cậu ấy vội gọi Trì Thanh tới.
 
Thiếu niên bình tĩnh bước tới gần, đứng sau lưng cậu ấy, hàng lông mi dài khẽ động, lơ đãng liếc nhìn một cái.
 
“Sao hả? Tôi đã bảo là thật rồi mà?” Tưởng Nhạc Thiên dương dương tự đắc: “Cậu còn không tin.”
 
“Cậu…” Cậu ấy lo nói chuyện nửa ngày, đột nhiên nhận ra điều gì đó không thích hợp.
 
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Tưởng Nhạc Thiên lại mơ hồ cảm giác được Trì Thanh thay đổi.
 
Thiếu niên cúi đầu nhìn, thái độ bất cần, mặc kệ sự đời biến mất, thay vào đó là cơ thể cứng đờ.
 
Anh chăm chú quan sát bức thư, nhìn dòng chữ viết thay với thái độ cực kỳ nghiêm túc.
 
Trông ánh mắt đó rất kỳ quái, khác xa với cảm giác bức bách trước đây.
 
Giống như là không tin, hoặc cũng có thể là không dám tin, mà lại như thà tin còn hơn.
 
Ngay cả thở cũng cẩn thận.
 
Hàng lông mi khẽ rung rinh như cánh bướm.
 
Giống như đang tỉnh táo đối diện hiện thực, nhưng lại như đang sợ làm phiền giấc mộng đẹp đẽ.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play