Chương 27
Cậu thiếu niên rõ ràng vừa trở về từ sân vận động sau khi chơi xong bóng rổ, mặc chiếc áo phông màu xanh trắng của trường THPT số hai, sợi tóc đen láy hơi ướt.
Nhìn thấy cô, cậu nhét bóng rổ vào người bạn đi cùng, vội vội vàng vàng đi đến trước mặt cô, cười: “Lớp các cậu cũng có tiết thể dục à?”
Cô từng ảo tưởng vô số lần, nếu như gặp Trần Lạc Xuyên trong đời thực sẽ nói những gì, nhưng vào giây phút này, Giang Tuyết Huỳnh chỉ có thể vấp váp nói:
“Đúng, đúng vậy… cậu vừa chơi bóng rổ xong à?”
Vừa nói dứt câu, Giang Tuyết Huỳnh liền cảm thấy tuyệt vọng với chính bản thân mình.
May sao Trần Lạc Xuyên không để ý đến lời nói vô tri của cô.
Mắt cậu thanh niên cong cong, nụ cười rạng rỡ: “Nói đúng ra từ khi khai giảng cho đến nay đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu.”
Lớp A2 và A3 ngay cạnh nhau.
Thật ra ngày đưa tin hôm đó Giang Tuyết Huỳnh đã trao đổi thông tin lớp với cậu ta.
Giang Tuyết Huỳnh mím nhẹ môi.
Trần Lạc Xuyên nói đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng đây không phải lần đầu tiên cô gặp Trần Lạc Xuyên.
Trong rất nhiều giờ ra chơi cô từng lặng lẽ để ý đến cửa sau của lớp A2 cũng chính là cửa trước của lớp A3 mà không để ai biết.
Hết lần này đến lần khác ngắm nhìn bóng lưng cao thẳng của cậu thanh niên trà trộn trong đám con trai cười nói rôm rả, nụ cười vừa thoải mái vừa sáng sủa.
Đáng tiếc rằng, mặc dù cậu ta biết cô là người lớp A2 nhưng chưa từng chủ động quay đầu để ý đến cô một lần.
Đây là điều rất bình thường, đối với Trần Lạc Xuyên, cô chỉ là mối quan hệ xã giao, khi gặp sẽ cười rồi chào hỏi lẫn nhau, khi không gặp cũng sẽ không để ý đến.
Vài nam sinh sau lưng cậu ta xùy một tiếng, cười nói gì đó, giống như đang trêu trọc hai người bọn họ.
Trần Lạc Xuyên bị bọn họ trêu đến đỏ mặt, trông rất thẹn thùng nhưng trong mắt lại toát lên ý cười vừa trong sáng lại sạch sẽ, không nhiễm một chút ngại ngùng nào, giống như một chú cún vô lo vô nghĩ.
Mãi đến lúc Trì Thanh đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Giang Tuyết Huỳnh, không định giới thiệu chút?”
Giọng nói của cậu thiếu niên thản nhiên lạnh lùng, đôi mắt nhạt màu quét qua người Trần Lạc Xuyên.
Biểu cảm nhạt nhẽo, không thể để lộ ra mình để ý quá nhiều nên rất nhanh đã rời tầm mắt.
Chuyển hướng thu gọn hình ảnh cô gái chóp tai ửng hồng, đôi bàn tay lúng túng không biết nên đặt ở đâu, vô thức vuốt thẳng những nếp nhăn trên quần vào trong mắt.
Giang Tuyết Huỳnh nhanh chóng định thần lại: “Đây là Trần Lạc Xuyên, tớ quen lúc đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè.”
“Đây là bạn cùng lớp của tôi.”
Giang Tuyết Huỳnh ngập ngừng: “Tên là Trì Thanh.”
Ba chữ “bạn cùng lớp” đâm thẳng vào tai anh rõ ràng mà vô vùng chói tai.
Lông mi của Trì Thanh run nhẹ, không lên tiếng, không nói ra bất kỳ ý kiến gì cũng không đính chính lại.
Trần Lạc Xuyên hồn nhiên, lúc này cũng có chút kinh ngạc, cười nói: “Hóa ra cậu là Trì Thanh gì gì đó à?”
Giang Tuyết Huỳnh cũng hơi kinh ngạc: … Đến cả Trần Lạc Xuyên cũng được nghe qua danh tiếng của Trì Thanh sao?
Thái độ của Trần Lạc Xuyên rất tốt nhưng thái độ của Trì Thanh lại mất tự nhiên hơn rất nhiều.
Cậu thanh niên thờ ơ gật đầu: “Xin chào, rất vui được làm quen.”
Dứt lời liền đưa bàn tay khớp xương rõ ràng ra, ném chai nước vào trong lòng Giang Tuyết Huỳnh.
Anh lướt qua cô, bàn tay trắng trẻo đột nhiên xoa đầu cô, giọng nói lạnh tanh như ngọc nát, anh thu lại tầm mắt: “Đi trước đây.”
Hàng loạt động tác này mang theo một chút thân mật, Giang Tuyết Huỳnh sờ đầu, có hơi không kịp phản ứng lại.
Thanh Trì có khả năng mắc bệnh sạch sẽ quá mức, ngoài lúc đánh nhau ra bình thường đều không thích tiếp xúc thân thể với người khác.
Thật ra anh cũng rất ít khi đánh nhau, cho dù có người hẹn đánh phần lớn anh đều từ chối.
Thờ ơ đến chết người.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động tiếp xúc thân thể với cô.
Nghĩ đến tính cách đột ngột thay đổi của Trì Thanh, lại kiêng dè bạn của Trần Lạc Xuyên vẫn đang đợi, Giang Tuyết Huỳnh không kịp hàn huyên nhiều với Trần Lạc Xuyên, chỉ có thể gật đầu qua loa chào cậu ấy: “Vậy tôi đi trước đây.”
Cô cầm theo hai chai nước, nhanh chóng đi theo Trì Giang vào lớp.
Trần Lạc Xuyên đứng ở chỗ cũ vài giây, lúc này bạn của cậu ta mới bước đến, ném lại quả bóng cho cậu.
“Thích à?”
Trần Lạc Xuyên nhận lấy bóng ngơ người ra một lát, cười mắng: “Nói cái gì vậy?”
Một người bạn khác cảm khái: “Đây là bạn gái của Trì Thanh à? Trần Cẩu giỏi thật, thích ai không thích lại đi thích bạn gái của người ta. Mức độ yêu thích của người này ở bức tường bày tỏ cao như thế nào chả nhẽ cậu không biết?”
Trần Lạc Xuyên dùng ngón tay quay bóng rổ, khuôn mặt mang theo vẻ thành thật: “Đừng nói linh tinh, tôi không có ý đó.”
Cậu thanh niên hơi nghiêng đầu nhìn theo hương hai người rời đi.
Cậu ta quả thật không hề có ý khác, chỉ là khá bất ngờ vì gặp trúng người quen thôi.
“Tối nay còn chơi game không?”
“Chơi chứ.”
Trần Lạc Xuyên rời tầm mắt, tùy tiện nói, không lâu sau liền quên luôn chuyện ban nãy.
Trước khi bước vào cửa, Giang Tuyết Huỳnh cũng đuổi kịp Trì Thanh, sau đó nhét lại chai nước vào tay anh.
Anh cầm chai nước nhìn cô không nói một lời.
Giang Tuyết Huỳnh về lại chỗ ngồi, cứ nghĩ đến Trì Thanh mặt cô lại nóng lên.
Lúc này, mọi người cũng lần lượt đi vào lớp, Lâm Mỹ Tử đứng bên cạnh Diệp Điềm Linh nói chuyện, đang nói bỗng tự nhiên cười gọi Trì Thanh.
“Trì Thanh, qua giúp tớ chút việc?!”
Cậu thanh niên dừng bước, quay qua nhìn: “Giúp gì?”
Dứt khoát không về chỗ ngồi, cầm chai nước đi về phía đó.
Lâm Mỹ Tử chỉ vào Diệp Điềm Linh đang đỏ bừng mặt, cười nói: “Đây, Diệp Điềm Linh có bài toán không biết, muốn hỏi cậu một chút.”
Trải qua hơn một tháng học cùng lớp, ít nhiều lớp A2 cũng biết rõ Trì Thanh là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, nếu có việc thật sự cần giúp anh sẽ không bao giờ từ chối.
Dù mặt Diệp Điềm Linh đỏ rực nhưng cậu ta không hề lơ mơ, nhanh chóng đưa vở và bút cho anh: “Câu này.”
Chính vào lúc này, Lâm Mỹ Tử lại đột nhiên nói: “Trì Thanh, cậu ngồi chỗ này đi?”
Tay cô ấy chỉ vào chỗ trống bên cạnh Diệp Điềm Linh.
Giang Tuyết Huỳnh thầm nghĩ, đây chắc là trợ giúp mà Lâm Mỹ Tử vừa nói rồi.
Theo lý mà nói, Trì Thanh nên thuận thế ngồi cạnh Diệp Điềm Linh, nhưng điều không ngờ tới là cậu thanh niên lại coi như lẽ đúng mà ngồi cạnh tay của cô.
Chỗ ngồi của Thẩm Manh Manh ngay cạnh lối đi, nếu như vậy, cô ấy sẽ bị Trì Thanh chặn mất đường ra.
Diệp Điềm Linh dường như liếc qua cô một cái.
Cô ta luôn cho rằng giữa anh và cô không có quan hệ gì mập mờ, nên dần yên tâm, chăm chú nhìn Trì Thanh.
Mí mắt của cậu thanh niên cụp nhẹ, thân hình vẫn chưa phát triển hoàn thiện nhưng đã có dáng vẻ cao ráo anh tuấn, vai rộng mà vững trãi.
Đôi chân dưới lớp quần dài ở rất sát cô, nhiệt độ ấm áp xông đến.
Lúc anh úp bóng vào rổ, cơ đùi căng ra, cơ gân hơi gập lại theo động tác chạy nhảy lên xuống của anh.
Trong khoảnh khắc sức xuân tràn trề, đã dần dần lộ rõ khí chất nam tính nhẹ như chuồn chuồn chạm nước.
Cảm giác tồn tại rõ ràng đến mức khiến người khác không thể phớt lờ.
Giang Tuyết Huỳnh mở to mắt nhìn khuôn mặt cúi xuống của cậu thanh niên, anh rất tự nhiên cầm một quyển vở trên góc bàn cô lên, bắt đầu viết lời giải trên quyển vở ấy.
May thay, Lâm Mỹ Tử và Diệp Điềm Linh chỉ xem như anh bản tính lãnh đạm kiêu ngạo tùy tiện cầm quyển sách lên mà thôi.
Ngoài câu hỏi rất khó ra, Giang Tuyết Huỳnh rất ít khi thấy Trì Thanh tốn quá nhiều thời gian để giải ra nháp.
Nhưng hôm nay thời gian Trì Thanh giải toán dường như rất dài.
Lâm Mỹ Tử và Diệp Điềm Linh ngại làm phiền anh, chỉ im lặng nhìn anh lật từng trang sách, viết gì đó lên bìa rồi lại lật lại.
Trên vở đã viết xong các bước giải đề hoàn chỉnh.
Giọng nói của Diệp Điềm Linh và Trì Thanh loáng thoáng truyền đến giống như đang bay lượn ở trên đỉnh đầu.
Bởi vì Trì Thanh ở quá gần nên mỗi khi anh cử động đều cọ qua cánh tay cô.
Giống như bị một con thú nhỏ quệt qua.
Cô gái giống như bị thứ gì đó quấy rầy, mím nhẹ môi, nhanh chóng dịch chuyển cánh tay giống hận không thể cách xa anh ba thước.
Cậu thanh niên dường như cảm nhận được điều gì đó, anh nghiêng đầu, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô, đáy mắt được ánh sáng chiếu rọi đến trong vắt, dường như còn thấy một vòng tròn màu vàng nhạt bao quanh con ngươi.
Giang Tuyết Huỳnh: “...”
Đây không được tính là tai họa của cô, trước kia là anh vẽ ra ra đủ đường chỉ để đẩy cô ra khỏi thế giới của anh.
Nhưng anh rất nhanh rời tầm mắt, tiếp tục hỏi Diệp Điềm Linh: “Hiểu chưa?”
Diệp Điềm Linh ngước lên nhìn, cô ta căn bản không nghe lọt tai nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu: “Hình như hiểu rồi.”
Sự chú ý của Giang Tuyết Huỳnh căn bản cũng không đặt trên người bọn họ.
Tính cách của anh trước giờ vẫn luôn lãnh đạm kiêu ngạo, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác.
Giống như mùi chanh nhè nhẹ tồn tại rõ rệt kiêu ngạo đến cùng cực này sắp cướp đi hết toàn bộ hơi thở của cô.
Rốt cuộc đây là hãng nước xả vải gì, Giang Tuyết Huỳnh nghĩ mông lung, hôm nào đó nhất định cô phải hỏi cho bằng được.
Câu trả lời “Hình như hiểu rồi” của Diệp Điềm Linh, tàn dư hai chữ “hình như” khiến người khác có ý vị sâu xa.
Trì Thanh lại thờ ơ không hỏi gì thêm.
Ngoài Giang Tuyết Huỳnh anh sẽ nhẫn nại nói tiếp vài lần ra đa số những người khác anh chỉ giảng đúng một lần.
Nhận được câu trả lời tương đối này, cậu thanh niên liền trả vở cho Giang Tuyết Huỳnh, hời hợt gật đầu, quay người về chỗ ngồi của mình nằm gục xuống.
Giang Tuyết Huỳnh cúi đầu xuống liền nhìn thấy quyển vở của mình đã bị Trì Thanh viết đầy lên đó.
Chữ hay số mà anh viết đều vô cùng đẹp, ghi chú nguệch ngoạc, dáng chữ hơi gầy nhưng không hề mất đi vẻ sắc nhọn vững trãi.
Cô vô thức lật một trang khác bỗng cả người đơ ra.
Thứ ghi trên bìa sách không phải công thức tính toán như cô nghĩ mà lại là một câu nói.
Trong lúc Lâm Mỹ Tử và Diệp Điềm Linh không chú ý, anh đã trắng trợn truyền cho cô một tờ giấy.
Câu chữ hơi mập mờ, dường như có thể khiến người ta hồi tưởng lại hình dáng cậu thanh niên cụp mắt viết chữ.
“Trong mắt cậu, mối quan hệ của chúng ta đáng xấu hổ đến thế sao?”
Nét bút kéo dài, dường như thể hiện ra sự tản mạn không để ý đến điều gì khác.
“Mới có thể khiến cậu che dấu đến thế?”
“Giang Tuyết Huỳnh.”
Trên vở dường như còn đọng lại mùi chanh nhè nhẹ, giống như người viết chúng vậy, âm thầm bao phủ cả quyển vở.
Sợ Diệp Điềm Linh đòi mượn vở của cô nên khi hoàn hồn lại, cô đã nhanh chóng gập lại quyển vở nháp, sắc mặt bình tĩnh nhét vào ngăn bàn.
Lâm Mỹ Tử bỗng nhiên nhìn Trì Thanh ở phía xa xa lại như có điều ngẫm nghĩ nhìn về hướng của cô.
Lúc này Giang Tuyết Huỳnh đã cúi mặt yên lặng làm bài.
Chương 28
Buổi tối hôm đó Giang Tuyết Huỳnh vừa làm xong bài tập đăng nhập vào game thì nhìn thấy Trần Lạc Xuyên đang online.
Đang chờ, người tham gia 4/5.
Có thể do tình cờ gặp vào buổi sáng mà Trần Lạc Xuyên gửi lời mời tham gia đến.
Cậu ta hỏi: “Có muốn chơi cùng không?”
Giang Tuyết Huỳnh nhìn vào lời mời tham gia kia, lại nhìn sang Trần Lạc Xuyên.
Có lẽ cậu ta chơi cùng nhóm bạn, đối với một người hướng nội như cô mà nói, bước vào vòng bạn bè của người khác là một chuyện vô cùng kinh khủng và ngại ngùng.
Nhưng vừa nhắm mắt, trong đầu cô lại không nhịn được hiện lên hình bóng hôm nay của Trần Lạc Xuyên, cậu thanh niên kẹp một quả bóng rổ dưới cánh tay, mồ hôi đầm đìa, mái tóc đen tuyền nhưng nụ cười lại vô cùng tự nhiên trong sáng.
Có phải tốt nhất nên chủ động một chút?
Giang Tuyết Huỳnh ở cách màn hình ngập ngừng do dự, dậm chân tại chỗ, ăn năn hối hận, đương nhiên là chuyện không thể.
Cô cũng không phải là hot girl lẽ nào còn phải đợi Trần Lạc Xuyên đến tán cô nữa à?
Hít sâu một hơi, máu dồn lên não, như ma xui quỷ khiến mà trả lời cậu ta: “Ok.”
Nghĩ lại thấy không ổn lắm, cô mau chóng bổ sung thêm.
“Tôi gà lắm, cậu biết mà.”
“Tôi cũng thế.” Trần Lạc Xuyên đáp.
“Đều được bạn bè kéo cả đấy.”
Nói xong liền kéo cô vào nhóm.
Micro trong nhóm ồn ào, có tiếng con trai đang nói, vừa vào đội Giang Tuyết Huỳnh lập tức thấy hối hận.
“Có cần ra đại sảnh hét một tiếng không…Haizz ai vào nhóm vậy?”
“Ai kéo vào vậy?”
Trái tim của Giang Tuyết Huỳnh lập tức nhảy vọt lên đến cổ họng.
Giọng nói rõ ràng trong vắt của Trần Lạc Xuyên đúng vào lúc này vang lên: “Tôi.”
Lực sát thương của câu nói này không nói cũng biết là vô cùng lớn, trong mic bỗng yên ắng vài giây, nhưng trong thời gian ngắn lại thốt lên một dàn câu: “Vãi chưởng.”
Mức độ mãnh liệt ấy quả thực bất phân thắng bại với lần đầu chơi game với nhóm bạn cùng phòng của Trì Thanh.
Bạn nam A: “Vãi cả chưởng, tao không nghe nhầm chớ?”
Bạn nam B: “Sốc vãi, Trần Cẩu, mày…”
Bạn nam A: “Đây có phải lại là em gái kia của Trần Cẩu hay không? Có Phi Phi rồi vẫn chưa đủ nhỉ?”
“Anh Siêu, anh nói cái chóa gì vậy?”
Người nói là giọng của một cô gái, âm sắc hoạt bát vô cùng.
“Ồ tớ biết rồi, là bạn nữ lớp A2 hôm nay phải không? Tớ hỏi anh Siêu rồi, anh Siêu còn không chịu nói với tớ.”
Giang Tuyết Huỳnh cố gắng giữ bình tĩnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, âm thầm biến mình trở thành món đồ trang sức.
Bạn nam A được gọi là anh Siêu ở trong micro lập tức lớn tiếng kêu oan.
“Oan uổng quá mà! Còn không phải do Trần Cẩu không cho nhắc đến hay sao? Em muốn tính sổ thì tìm cậu ta đi, ai bảo cậu ta dễ thay lòng đổi dạ như vậy.”
May thay chủ đề nói chuyện của bọn họ đều phát triển xoay quanh cô, nhưng những người này giễu cợt cười nói, không khí hài hòa, rất khó để người lạ xen miệng vào nói, dường như họ hoàn toàn không để ý đến việc cô không mở micro nói chuyện.
Lúc này Giang Tuyết Huỳnh mới có thời gian rảnh rỗi đi xem avatar của bạn nữ đó, trong ảnh là hình thủy thủ mặt trăng, tên cũng rất đáng yêu, rất quen mắt, chính là “ Quả dứa xinh xắn” thường xuyên tương tác với cô khi Trần Lạc Xuyên đang nói.
Trên ý nghĩa nào đó, cô cũng giống như Diệp Điềm Linh, con gái luôn không nhịn được để ý nhiều hơn đến những người bạn khác giới hay bên cạnh người mình thích.
Bạn nam tên anh Siêu kia vừa nói như vậy, bạn nữ kia đột nhiên yên lặng một giây, lúc này mới cười: “Woa, Trần Cẩu cũng có ngày biết thương hoa tiếc ngọc như hôm nay sao?”
“Đừng đùa nữa.” Giọng nói mang theo chút ý cười của Trần Lạc Xuyên vang lên từ trong micro.
Dòng điện trong điện thoại dường như thay đổi âm sắc trong trẻo của cậu thanh niên càng làm cho giọng cậu càng mềm mại trầm thấp.
“Đây là bạn của tôi.” Trần Lạc Xuyên áp chế lại đám bạn lắm chuyện, lúc này mới quay sang xin lỗi cô: “Xin lỗi nhé, tính cách của bọn họ chính là như vậy, đợi chơi xong ván này tôi sẽ dạy lại bọn họ.”
Giang Tuyết Huỳnh vừa định nói không sao, chưa đợi Trần Lạc Xuyên nói xong trong micro lại vang lên một tiếng ‘xùy’.
“Không biết ai phải dạy ai đây?”
“Tao thấy mày đến cả Phi Phi cũng không thắng được.”
Hai chữ ‘không sao’ này lại bị cô nuốt vào trong bụng.
Cái tên “Phi Phi” hình như là tên thật của “Quả dứa xinh xắn”.
Trần Lạc Xuyên không phủ nhận vẫn luôn cười, tiếng cười nhẹ của cậu thanh niên dường như xuyên qua tai nghe đâm thẳng vào màng nhĩ, ngứa ngứa tê tê.
Sau một hồi ồn ào, “Quả dứa xinh xắn” cuối cùng cũng nhận ra sự im lặng của cô: “Chị gái, chị có thể mở micro được không?”
Một mình cô ở trong phòng đương nhiên có thể mở micro.
Nhưng do lo ngại mình là người lạ trong nhóm bạn này nên sau khi suy nghĩ, Giang Tuyết Huỳnh cho bản thân tự do tự tại nhắn tin ở mục chat.
“Trong nhà có người nên hơi ồn.”
“Không được à?” Anh Siêu và một bạn nam khác mau chóng lên tiếng an ủi cô: “Không sao, nhắn tin cũng được, giải trí mà.”
Bạn nam B: “Vậy tao bắt đầu nhá?”
Quả dứa xinh xắn: “Bắt đầu đi lẹ lên.”
Khi chơi được một nửa, Giang Tuyết Huỳnh bỗng có nhiều tâm sự, ban đầu chỉ là sự hối hận nhàn nhạt, giờ đây đã dâng lên như thủy triều.
Điều này hoàn toàn khác xa so với chơi game cùng bạn chung phòng của Trì Thanh, lần trước bọn họ nói đều là bạn bè, đều có ý thức bảo vệ cô.
Còn Trần Lạc Xuyên, anh Siêu, Phi Phi còn bạn nam kia rõ ràng đều là lớp A3. Trò chơi vừa bắt đầu bọn họ đều vô cùng ăn ý với nhau, nói toàn những chủ đề chung mà cô hoàn toàn không thể tham gia.
Trong ván BP* cô chọn đường đối kháng, người chơi đường đối kháng luôn cô đơn một mình, ngoài Trần Lạc Xuyên thi thoảng đến viện trợ ra từ đầu đến cuối vẫn luôn là một mình cô vừa đánh vừa yên lặng nghe bọn họ nói.
*Trong Liên Minh Huyền Thoại, BP có nghĩa là viết tắt tiếng Anh của BAN và PICK. Trong game Liên Minh Huyền Thoại, nó chỉ quá trình vô hiệu hóa tướng trong các ván đấu vòng loại và chọn tướng chúng ta cần.
Mấy người con trai này dường như đều coi “Quả dưa xinh xắn” này là trung tâm.
Trong micro đội lâu lâu lại truyền đến tiếng nịnh nọt khoa trương như: “Khống chế được lắm!”, “Giết đẹp đấy!”, gọi bạn nữ đến lấy bùa xanh.
Bạn nữ kia nâng cao giọng, giống như một con khổng tước đắc ý: “Chuyện!”
Đến cả Trần Lạc Xuyên, Giang Tuyết Huỳnh cũng nhìn ra cậu ta đang tăng tần suất chạy về phía đường trung tâm của ‘Quả dưa xinh xắn’.
Trực giác mơ hồ từ khi bắt đầu vào giờ phút này dường như đã được chứng minh.
Lý do vừa này cô không muốn mở micro là bởi cô cảm nhận được nhân vật chính của nhóm nhỏ này thực ra là “Quả dưa xinh xắn”.
Mặc dù khi vừa vào hai bạn nam kia đều không ngừng trêu chọc cô.
Nhưng trong lời nói dường như cũng chỉ muốn mượn cô để nói đỡ cho Quả dưa xinh xắn.
Bị người khác coi như bia đỡ đạn hoàn toàn không phải là một chuyện dễ chịu.
Càng đừng nói đến dùng để gia tăng tình cảm giữa Quả dưa xinh xắn và Trần Lạc Xuyên.
Điều càng khiến Giang Tuyết Huỳnh chú ý đến là thái độ của Trần Lạc Xuyên.
Trong game, cậu ta luôn bảo vệ bạn nữ tên “Phi Phi” này, cô ta hỏi câu nào cậu ta cũng trả lời, còn nhiều thứ hơn nhưng cô không nhìn ra nữa.
Nhưng với tư cách là giác quan thứ sáu của phụ nữ lại tự nhủ, có thể cậu ta hơi quý Phi Phi.
Vốn dĩ tâm trạng tốt có thể cùng nhau chơi game bây giờ lại tuột dốc không phanh.
Đúng vậy, định luật Murphy* luôn là như vậy.
*Định luật Morphy: Trong cái rủi có cái xui.
Từ lúc bắt đầu Giang Tuyết Huỳnh đã cảm thấy với độ may mắn của cô được định sẵn là không có kết quả với Trần Lạc Xuyên.
Giống như ngày qua ngày, vận may đều không ập lên đầu cô.
Trước vận may trong tầm với, trong thâm tâm luôn có một giọng nói nho nhỏ nhắc nhở không được như vậy, quả nhiên lần nào cũng ứng nghiệm.
Cô cũng không trách anh Siêu bọn họ coi cô là người vô hình, vốn do cô không giỏi giao tiếp, mọi người đều là người lạ, làm gì có đạo lý yêu cầu mọi người đến bảo vệ mình được.
Thật ra ban nãy cô nên mở micro, do cô đã bỏ qua thời cơ trong mối quan hệ giao tiếp này.
Giống như trước kia Tưởng Nhạc Thiên ném chủ đề nói chuyện cho cô nhưng cô không nắm bắt được vậy.
Tư duy bị hỗn loạn khó tránh khỏi ảnh hưởng đến thao tác, trong chớp mắt cô đã phạm phải vài lỗi thao tác.
Nhìn thấy đã đánh hụt trước mặt anh Siêu bọn họ vài lần, nhưng bọn họ không hề hấn gì, vẫn không quên gọi cô: “Bên này, bên này, rút lui.”
Phạm phải càng nhiều lỗi, Giang Tuyết Huỳnh càng mất phong độ, tâm trạng lo lắng, giống như đang bị mộng du, trong lòng muốn rút lui nhưng không biết vì chuyện gì lại chạy về hướng bụi cỏ.
Đợi đến khi hoàn hồn lại cũng đã muộn rồi, nhân vật đã ngã ở rừng.
Thôi xong.
Tim Giang Tuyết Huỳnh nhảy ‘bịch’ một cái, vội vã thả lỏng bàn tay đang cầm màn hình, tim đập loạn giống như đang đợi lời tuyên án của tử thần.
Quả nhiên, trong phòng chơi yên tĩnh vài giây, tiếp ngay đó anh Siêu mở micro.
Ngữ khí có vẻ rất hòa nhã, nhưng Giang Tuyết Huỳnh vẫn cảm thấy như bị ai đó cho một cái bạt tai, nhiệt độ trên mặt dần lan rộng ra.
Cậu ta nói: “Sao nãy lại chạy về vậy.”
Kiên trì đến lúc này mới lên tiếng nhắc nhở cô một câu, đám bạn của Trần Lạc Xuyên cũng giữ mặt mũi cho cô quá rồi.
Trên mặt nóng ran, cầm lại điện thoại trong lòng bàn tay giống như đang cầm một viên than.
Long mi của Giang Tuyết Huỳnh hơi run rẩy, nhập chữ vào mục chat, ngại đến nỗi chỉ muốn lập tức tắt máy thoát ra.
Đặc biệt đây còn là ở trước mặt Trần Lạc Xuyên.
Cô quả thật không dám tưởng tượng Trần Lạc Xuyên sẽ nghĩ cô như thế nào.
Quả nhiên, Trần Lạc Xuyên cũng để ý đến động tĩnh ở bên này.
Nhưng cậu thanh niên căn bản không để ý đến những thao tác lỗi của cô, ngược lại còn an ủi: “Không sao, game thôi mà, vui là được.”
Anh Siêu hơi đơ một lát, có thể cũng ý thức được lời của mình hơi thẳng thắn quá.
Nhanh chóng nói: “Không sao không sao, không có ý khiển trách cậu đâu.”
“Đúng đúng.” Phi Phi và bạn nam B cũng mau chóng nói theo: “Chị gái không cần áp lực đâu, chơi vui là được.”
Nói câu này còn không bằng không nói, Giang Tuyết Huỳnh quả thật muốn ngại đến cứng họng luôn rồi.
Quả nhiên hướng nội vẫn không nên tùy tiện bước chân vào vòng bạn bè của người khác, không phải nói người không giỏi giao tiếp sẽ bị coi là người dư thừa mà là người như vậy có thể khiến không khí ngại ngùng phân tán đều lên người khác một cách hoàn hảo, khiến cho không khí cùng rơi vào trạng thái lúng túng và yên tĩnh.
Giang Tuyết Huỳnh: “Xin lỗi, vừa nãy hơi mất phong độ.”
Vừa đánh xong chữ, màn hình bên trái đột nhiên nhảy ra một thông báo lời mời.
ID hiển thị là của Trì Thanh.
Lúc lời mời này xuất hiện hoàn toàn không phải một cơ hội tốt, Giang Tuyết Huỳnh hơi đơ người, tư duy của cô từ trước đến nay vẫn luôn rối như đống tơ, nhìn thấy lời mời của Trì Thanh, vốn dĩ tay chân luống cuống muốn đồng ý nhưng không nghĩ đến trượt tay lại ấn vào từ chối.
Giang Tuyết Huỳnh: “....”
Chầm chầm nhắm mắt, hít thở sâu lần nữa, ổn định lại hơi thở.
Không cần vội, không cần hoảng, tâm lý bình thường.
Vừa đánh xong trận, cô liền dứt khoát nhắn từ chối vì có việc, nhanh chóng rời khỏi trò chơi.
Ngoài Trần Lạc Xuyên ra ba người khác trông có vẻ vì để thể hiện lời nói khách sáo, lịch sự nói vài câu mời ở lại.
“Lần sau cùng chơi tiếp nhé.”
“Tạm biệt chị gái.”
Đợi đến lúc cô thoát khỏi trò chơi, avatar của Trì Thanh đã tắt rồi.
Nhìn avatar xám xịt, Giang Tuyết Huỳnh yên lặng vài giây, bỗng cảm thấy bắt đầu đau đầu.
“......”
Buổi sáng anh vừa bắt gặp cô, buổi tối lại bị cô từ chối.
Cho dù biết là bản thân bị trượt tay, Giang Tuyết Huỳnh vẫn cảm thấy bản thân mình có thể gọi là “ngông cuồng.”
Cô quả thật không dám nghĩ tiếp, mau chóng vào cuộc trò chuyện của cô và anh, nhắn vài chữ thăm dò.
“Ngủ chưa?”
Đối phương không có động tĩnh gì.
“Anh Thanh?” Giang Tuyết Huỳnh mạnh dạn đổi cách xưng hô khác.
“Cha Thanh?”
Đối phương vẫn không chút động tĩnh.
Giang Tuyết Huỳnh: “.....”
Cô hiểu ra rồi, lần này gọi cha không có tác dụng.
“Bệ hạ.”
Tự biết mình sai, đầu Giang Tuyết Huỳnh đột nhiên nảy số, vừa đánh chữ vừa vắt kiệt trí thông minh để lựa lời: “Tôi sai rồi.”
“Cậu nghe tôi giải thích.”
“Vừa nãy tôi định đồng ý nhưng không biết vì sao trượt tay lại ấn vào từ chối.”
“Thật đấy, tôi thề.”
Đối phương vẫn không lên tiếng.
Giang Tuyết Huỳnh vẫn không nản, cầm điện thoại nghĩ, đang chuẩn bị dùng cách hết lòng hết dạ để giao tiếp.
Cuối cùng đối phương cũng rủ lòng từ bi trả lời cô.
Lời nhắn lạnh lùng, cắt bỏ hết những thứ nên giữ và không nên giữ như bộ phận chủ vị, chỉ nhắn đúng ba chữ - Trần Lạc Xuyên?
Giang Tuyết Huỳnh ngơ người.
“Đúng.”
Chính xác là Trần Lạc Xuyên.
Nhưng cô không ngờ anh có thể nhớ được tên tên của Trần Lạc Xuyên, cô cứ tưởng với tính khí khỉ gió này của anh những ai mới gặp buổi sáng đến buổi chiều liền quên sạch rồi cơ.
Đặt điện thoại trên bàn phẳng, đối diện với chiếc đèn, tiếp tục nhắn.
“Tối nay vừa hay nhìn thấy cậu ấy đang….”
Chưa dứt câu, đối phương đã đáp lại.
Trì Giang offline rồi.
Sau khi được cô xác nhận liền thoát game luôn.
Không hề dây dưa.
Điện thoại bị cánh tay cô đè trên bàn, chiếc đèn trên bàn phát ra ánh sáng tỏa về một phía.
Giang Tuyết Huỳnh ngơ ngốc nhìn vào màn hình điện thoại, cả người đều mê man vô định trong đường đời.
Đến cả chuyện thất bại trong giao tiếp xã hội vừa nãy cũng bị cô quên sạch.
Đây là… giận rồi?
Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra mình giẫm vào đuôi anh từ lúc nào chứ?
Nằm bò trên bàn, Giang Tuyết Huỳnh vô thức lấy ra thẻ tài liệu của cậu thanh niên, vô cùng khó hiểu.
Lẽ nào Trì Thanh có thù với Trần Lạc Xuyên?
Đây đã tính là gì? Một núi không thể có hai hổ, hai người đẹp trai bất phân thắng bại?
Đợi một lúc sau vẫn không thấy Trì Thanh có ý muốn online lại, Giang Tuyết Huỳnh cuối cùng cũng từ bỏ.
Trước khi thoát ra, vẫn hết sức chân thành giải thích lại một lượt, thuận tiện còn lo lắng không yên kể khổ.
“Tôi thật sự muốn đồng ý mà! Bởi vì nãy giờ đánh thật sự rất cùi…”
Viết lại lời bổ sung một lần, cô nằm bò trên bàn gõ chữ, nghĩ ra cách kể lại rõ ràng chi tiết, có bao nhiêu thê thảm kể bấy nhiêu để nhận được sự tha thứ của người này: “Người ta đều có người kéo rank, cho bùa xanh, cổ vũ, chả giống tôi không có gì cả…”
Sau đó lại gửi đi một meme: “Cậu nói chuyện thật lạnh lùng, giống như tui chưa từng làm cho cậu vui.”
Trải nghiệm của tối nay phải được gọi là vô cùng thê thảm.
Nhắm mắt nằm trên giường, khung cảnh giao tiếp xã hội có thể được coi là cấp độ tai nạn xe hơi trong trò chơi cứ hiện trên trước mắt như cuộn băng.
Cuối cùng Giang Tuyết Huỳnh cũng sụp đổ, ưỡn người dậy như cá chép lại mò đến chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
Không bỏ cuộc mà vào lại game.
Lén lút lướt đến danh sách bên trái, thời gian bây giờ là hai giờ đêm, ngày thứ hai còn phải đi học, Trần Lạc Xuyên đã out rồi.
Giang Tuyết Huỳnh nhẹ nhàng thở ra một hơi, yên tâm chơi game một mình.
Có thể do tính cách luôn không chịu thua, bị thao tác lỗi trong game dày vò đến không ngủ được, lần này cho dù có người xem Giang Tuyết Huỳnh vẫn không nhịn được ấp ủ tâm tư xứng danh cho bản thân, cẩn thận ấn vào bắt đầu.
…
Trên thực thế.
Cùi bắp thì vẫn là cùi bắp.
Trên cơ sở chỉ chỉ có thể đảm bảo không kêu ca mà bại dưới tay MVP của đối thủ ra, Giang Tuyết Huỳnh còn thể hiện ra rõ bị cơ chế ELO điều khiển.
“...”
Càng đánh càng thua.
Cho dù biết cứ đánh như thế này chỉ có nước bị thua đến tán gia bại sản, nhưng dưới tình huống máu dồn lên não này Giang Tuyết Huỳnh vẫn không chớp mắt, kiên quyết chạy trên con đường ngược đời.
Vào lúc cô không nhớ rõ mình đã thủ ở mấy ván, màn hình bên trái bỗng nhảy ra một lời mời.
Cô một bên đánh lính, một bên xem.
Lời mời này đến từ một người tuyệt đối không thể nào xuất hiện.
Trì Thanh.
Không biết cậu thiếu niên online từ lúc nào.
——? Mình không nhìn nhầm chứ.
Cậu thiếu niên trả lời rất nhanh.
——Không ngủ được.
Thẳng thắn, trực tiếp, gọn gàng.
Giang Tuyết Huỳnh nhìn hai chữ “Thanh Chó” ở ghi chú cuộc trò chuyện rồi lại xem lịch sử trò chuyện vài tiếng trước.
“Người ta đều có người kéo rank, cho bùa xanh, cổ vũ, chả giống tôi không có gì cả…”
“Cậu nói chuyện thật lạnh lùng, giống như tui chưa từng làm cho cậu vui.”
Giang Tuyết Huỳnh: “...”
Chầm chậm nhận thức được sự xấu hổ, cô hận không thể dùng đầu đập đất.
… Cô vừa nhắn cái quái gì vậy?
Rõ ràng mới qua vài tiếng, tin nhắn trên mục chat cứ giống như gửi từ thế kỷ trước vậy.
Giang Tuyết Huỳnh cứng người nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, sao trước đó cô có thể nhắn ra những dòng tin dẹo như này?
Cho nên nói Trì Thanh thật sự nhìn thấy hết rồi?
Giống như sợ cô chưa đủ xấu hổ, anh nhanh chóng gửi tin nhắn đến.
——Vào đội.
Tin nhắn thứ hai là một đoạn ghi âm.
Âm sắc trong trẻo, không có biểu cảm, không nghe ra được cảm xúc gì, vẫn thờ ơ lãnh đạm như thường,
Tiếng dòng điện hỗn tạp vang lên nho nhỏ, thậm chí kiêu ngạo đến nỗi có chút ý vị không đếm xỉa đến.
“Cha dẫn con leo rank.”