Chương 19


Giang Tuyết Huỳnh 20:32:40

 

[Hôm nay cảm ơn cậu.]

 

Giang Tuyết Huỳnh nằm trên giường trịnh trọng gõ dòng này trên giao diện trò chuyện.

 

Rõ ràng chỉ có năm chữ, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, chuẩn bị tinh thần đầy đủ năm phút, tim đập như trống bỏi. Sau khi lấy hết can đảm mới nén lòng bấm gửi.

 

Điện thoại di động trong tay cô có cảm giác hơi nóng, cô gửi xong rồi vội vàng ném điện thoại đi, giấu xuống dưới gối.

 

Cô nằm trên giường lo lắng nhìn chùm đèn sáng trưng trên trần nhà, thầm đếm thời gian từng chút một.

 

Giờ này không biết Trần Lạc Xuyên đang làm gì, ăn cơm? Hay là đang tắm?

 

Vẫn chưa có hồi âm, có phải cô hơi nhiệt tình quá rồi không?

 

Đợi mãi không thấy hồi âm, Giang Tuyết Huỳnh cẩn thận lấy điện thoại, nhấn vào hình đại diện trên giao diện trò chuyện.

 

Ảnh đại diện của Trần Lạc Xuyên hóa ra là một chú cún con, nói ra thì có vẻ hơi ngoài dự đoán, nhưng lại phảng phất phù hợp với khí chất của thiếu niên.

 

Mặc dù hơi lo lắng về việc liệu cô vào xem Qzone của cậu bị có phát hiện hay không nhưng sự tò mò là bản tính của con người mà...

 

Cô cứ trấn an bản thân như thế, Giang Tuyết Huỳnh do dự một chút rồi nhấn vào Qzone của Trần Lạc Xuyên.

 

Trên thực tế, bản thân cô cũng không biết chính xác điều gì đã thôi thúc cô quan tâm đ ến thông tin của Trần Lạc Xuyên như một con quỷ.

 

Qzone của nam sinh rất sạch sẽ, không đăng gì nhiều, thoạt nhìn rất bình thường. 

 

Hoặc là đi ăn uống với bạn bè, hoặc là cùng nhau hát một hai bài, hoặc là đột nhiên bùng nổ phong cách văn chương, không biết tìm đâu ra mấy lời nói hay hoặc câu đối.

 

Gần nhất là mấy bức ảnh, chất lượng hình ảnh hơi mờ, còn có hư ảnh, giống như thiếu niên tùy tiện cầm điện thoại lên chụp.

 

Đó là vầng trăng sáng trên bầu trời vào một đêm hè, phía sau là một quán thịt nướng, chỉ cần liếc nhìn thôi cũng có thể khiến người ta cảm nhận được ngọn gió đêm hè oi bức, mùi lửa than, mùi bia, mùi xiên nướng phảng phất trong không khí.

 

Mang theo tâm trí không thể giải thích được, Giang Tuyết Huỳnh lật từng trang một, đọc từng dòng tin và tương tác một cách rất nghiêm túc.

 

Có người gọi Trần Lạc Xuyên là Trần Chó, có người la hét gọi cậu đi chơi, có người có ID và phong cách nói chuyện của con gái, có thể thấy nhân duyên của Trần Lạc Xuyên rất tốt.

 

Một bài đăng về đêm thất tịch năm ngoái, phía dưới có người cười nhạo cậu là một con chó độc thân.

 

Trần Lạc Xuyên đáp lại chỉ có một chữ, cút.

 

Trái tim của Giang Tuyết Huỳnh rung động không thể giải thích được, giống như cô uống một ngụm nước chanh đá lớn vào mùa hè, đầu ngón tay cầm điện thoại dường như đang co giật theo.

 

Một số suy nghĩ nhỏ mới nảy mầm, không có cách nào nói ra lòng mình, giờ khắc này giống như được lặng lẽ dung túng.

 

XXX (Trần Lạc Xuyên) 20:45:27

 

[Không có gì.]

 

Câu trả lời đột ngột nhảy đến.

 

Ba chữ đơn giản ấy lại khiến tim Giang Tuyết Huỳnh đập điên cuồng.

 

Vừa định trả lời nhưng cô lại nhanh chóng rơi vào bối rối.

 

Tiếp theo cô nên trả lời cái gì? 

 

... Cô luôn cảm thấy cuộc trò chuyện đứt đoạn từ đó, phải làm sao đây? 

 

Giang Tuyết Huỳnh im lặng ôm đầu, thực tế thì ở trên mạng cô cũng không tính là mắc chứng sợ xã hội, còn có thể miễn cưỡng tính là xã ngưu giới hạn trên internet.

 

Nhưng tại thời điểm này, những lời nhận xét hóm hỉnh, trò chuyện cười đùa sôi nổi ngu ngốc với các bạn trên mạng dường như không còn tác dụng. Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Tuyết Huỳnh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mở gói biểu tượng cảm xúc và chọn một biểu tượng cảm xúc mèo dễ thương, nhưng nghĩ một hồi cô lại cảm thấy nghi ngờ nó hơi giống làm nũng thả thính, chọn ngược chọn xuôi một lúc, cuối cùng cô đã chọn một cái phù hợp hơn rồi gửi đi.

 

Lần này, Trần Lạc Xuyên nhanh chóng trả lời lại, vậy mà lại là một con mèo còn đáng yêu hơn con mèo con mà cô vừa chọn!

 

... Chết tiệt, thua rồi.

 

Sau khi cân nhắc rất nhiều, cũng không biết nên nói gì cho phù hợp, Giang Tuyết Huỳnh lại cẩn thận chọn một cái đầu mèo tỏ ý cảm ơn một lần nữa.

 

Mặc dù không biết phải nói gì, nhưng cuộc trò chuyện khó xử được kết thúc bằng biểu tượng cảm xúc riêng của bản thân, có thể được coi là một loại nghi thức xã giao trên mạng xã hội.

 

Trần Lạc Xuyên trả lời vẫn rất lịch sự đàng hoàng, mang theo sự lễ phép đối với ‘đồng nghiệp’ không quá quen thuộc.

 

Cuối cùng cô gửi đi một gói biểu tượng cảm xúc, buộc suy nghĩ của bản thân phải kìm nén tiếp tục cuộc trò chuyện khó xử này, Giang Tuyết Huỳnh thở ra một hơi, chuẩn bị thoát khỏi giao diện trò chuyện.

 

Một hộp trò chuyện đột nhiên hiện lên phía trên, cô run tay, cảm thấy áy náy khó hiểu, khi tỉnh táo lại thì đã click vào rồi.

 

Là Trì Thanh.

 

XXX (Trì Thanh) 20:55:31

 

[1?]

 

Ngay sau đó, một hàng chữ khác nhảy ra.

 

[Có đến không?]

 

Đây là đang gọi cô chơi game. 

 

Khá là tình cờ, Giang Tuyết Huỳnh phát hiện ra Trì Thanh cũng là một con mọt game, cũng đã từng chơi rất nhiều game, từ máy chơi game đến máy cầm tay, từ RPG*, bắn súng, đến thẻ trò chơi âm thanh phiêu lưu giải đố, có thể nói là chơi toàn diện.

 

*RPG: game nhập vai 

 

Ngược lại, Giang Tuyết Huỳnh thuộc loại nghiện chơi nhưng kỹ năng kém, mỗi lần chơi đơn cô đều phải ngoan cố chuyển sang chế độ ‘bình thường’ hoặc ‘khó’, nói tóm lại, ‘dễ’ thì tuyệt đối không thể chơi ‘dễ’ được.

 

Đương nhiên sau khi phát hiện ra điều này phần lớn thời gian cô và Trì Thanh chơi một trò chơi moba quốc phổ biến ở mọi lứa tuổi trên điện thoại di động.

 

Ưu điểm là sự tiện lợi, thời gian một trận không dài.

 

Lúc đầu, cô hơi ngạc nhiên khi thấy cấp Tinh Diệu trong game của Trì Thanh, cô luôn cảm thấy với trình độ thành thạo của Trì Thanh thì ít nhất cũng phải tiểu dã vương gì đó, không có khả năng tay phế giống như cô được.

 

Mãi cho đến khi thiếu niên hung ác càn quét trong trò chơi, cô mới bàng hoàng nhận ra đã lâu lắm rồi Trì Thanh không chơi trò chơi này vì gia đình có biến, mà hệ thống lại có quy định kế thừa cấp bậc.

 

Sự thật đã chứng minh Trì Thanh thực sự là một tiểu dã vương có thể đưa cô bay.

 

Sau khoảng thời gian này, Giang Tuyết Huỳnh cũng phát hiện ra rằng vị tướng mà Trì Thanh thường chơi là một nữ sát thủ khi3u gợi và gợi cảm, nữ sát thủ có giọng nói quyến rũ, dáng người nóng bỏng, ngực nở mông cong, dường như khác xa hoàn toàn với bộ dạng lạnh lùng thờ ơ ngạo mạn của thiếu niên, thật không thể ngờ anh còn có thuộc tính ngoài lạnh trong nóng.

 

Giang Tuyết Huỳnh định thần lại và nhanh chóng trả lời: [111.]

 

[Vào ngay đây.]

 

Tuy nhiên, sau khi đăng nhập vào trò chơi, Giang Tuyết Huỳnh không đăng nhập vào tài khoản chính ngay, mà nhìn thấy giao diện đăng nhập xong đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo, quả quyết đăng nhập một tài khoản phụ.

 

Nhắc mới nhớ, mùa này cô không vào tài khoản phụ này nhiều.

 

Sau khi vào trò chơi, cô gửi yêu cầu kết bạn tới Trì Thanh,

 

Đợi một hồi cũng không có động tĩnh gì, xem ra chỉ trong vài giây đã bị từ chối.

 

Giang Tuyết Huỳnh không nản lòng, lại gửi thêm lần nữa.

 

Lần này, bên kia chấp nhận rồi.

 

Vừa chấp nhận, một dấu "?" lạnh lùng kiêu ngạo nhanh chóng nhảy ra.

 

Giang Tuyết Huỳnh ôm điện thoại trả lời: [Đoán xem tôi là ai?]

 

Có lẽ là bởi vì cuộc trò chuyện khó xử với Trần Lạc Xuyên đã ảnh hưởng rất nhiều đến sự tự tin của cô.

 

Cô quyết định tìm lại sự tự tin của mình từ một người quen!

 

Nhưng thiếu niên bên kia điện thoại hình như cũng không có hứng thú đoán già đoán non.

 

Anh đảo mắt, vươn hai đầu ngón tay thon dài uể oải gõ hai chữ.

 

[Ai thế?]

 

Giang Tuyết Huỳnh: [Đoán thử xem.]

 

Thiếu niên vừa mở tủ lạnh lấy một lon coca lạnh ra, dửng dưng liếc nhìn màn hình điện thoại rồi chần chừ trả lời: [Là heo.]

 

Giang Tuyết Huỳnh: [???]

 

Không ngờ, Trì Thanh lại nói thêm một câu: [Gợi ý một cái đi?]

 

Sau vài giây tạm dừng:

 

[Tuy rằng tôi không đoán ra cậu là ai nhưng không có nghĩa là cha cậu không yêu cậu.]

 

[Bạn cùng giới tốt nhất của cậu?] Sợ Trì Thanh phủ nhận, Giang Tuyết Huỳnh nói tiếp: [Cái người đẹp trai nhất đó.]

 

Một dấu "?" lạnh lùng thanh nhã lại xuất hiện từ phía đối diện. 

 

[Làm sao cậu có thể là tôi.]

 

[Cái người đẹp trai hơn cậu.]

 

[Chết rồi.]

 

[Vậy người miễn cưỡng đẹp trai xếp thứ hai ấy!]

 

Một dấu chấm hỏi thú vị khác [?]

 

[Vậy thì chắc là cậu nhận sai người rồi.]

 

Một tay thiếu niên cầm điện thoại di động, tay kia chậm rãi mở lon nước, nhấp một ngụm sau đó mới ngạo mạn trả lời: [Bạn cùng giới của tôi, ngoài tôi ra thì những người khác đều trông rất xấu xí.]

 

Giang Tuyết Huỳnh: [? Cậu nói xấu người ta à!]

 

Người gì vậy chứ!

 

 

Dù nói như vậy nhưng tâm trạng của Giang Tuyết Huỳnh vẫn tăng lên một chút sau khi cô và Trì Thanh trải qua một cuộc cãi vã không có kết quả, khóe môi cô bất giác cong lên.

 

Thế này xem ra cô hoàn toàn không phải là rác rưởi của xã hội, chỉ là tính cách của cô hơi ‘chậm chạp’ mà thôi.

 

Tối nay Trì Thanh vẫn phát huy hết thuộc tính công cụ người, chơi đôi kéo cô lên một bậc nhỏ.

 

Nghĩ đến việc sáng mai còn phải đến quán trà sữa, sau khi chúc Trì Thanh ngủ ngon xong thì Giang Tuyết Huỳnh đã rời khỏi trò chơi. 

 

Nhìn vào điện thoại, đã gần đến giờ cô đi ngủ rồi.

 

Nhưng bộ não vẫn rất minh mẫn và tràn đầy năng lượng.

 

Giang Tuyết Huỳnh thở ra một hơi, ma xui quỷ khiến lại nhấp vào Qzone của Trần Lạc Xuyên, cô không dám nhấp vào ảnh của cậu, bởi vì nó sẽ hiển thị ra cô đã xem một bình luận nào đó, cho nên cô chỉ dám cưỡi ngựa xem hoa một lượt.

 

Thực ra bản thân cô cũng biết trạng thái của mình có gì đó không ổn, mỗi khi nghĩ đến Trần Lạc Xuyên cô lại trở nên hưng phấn không hiểu nổi, cô không muốn ngủ, chỉ muốn cùng ai đó nói chuyện phiếm.

 

Nói cô thích thì dường như vẫn chưa đủ, nói chính xác hơn thì hôm nay hình như cô đã crush Trần Lạc Xuyên rồi.

 

Cô không thể bày tỏ mong muốn tâm sự của mình, mà người duy nhất cô quen thuộc bây giờ là Trì Thanh nhưng cô lại không thể nói chuyện này với Trì Thanh được.

 

Còn những người khác trong danh sách, hầu hết đều là đám bạn trên mạng ngu ngốc đã gặp khi còn làm fandom, họ chỉ có hứng thú với những nhân vật hoạt hình 2D hoặc trong trò chơi, cô vẫn không tìm bọn họ nói chuyện về đối tượng crush mà mình mới nói chuyện ba lần.

 

Cảm ơn bằng lời nói có thể không đủ, Giang Tuyết Huỳnh nằm ngửa trên giường, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, tốt nhất nên làm một số hành động thiết thực.

 

Nhưng tặng chút gì thì tốt hơn đây...

 

Cô đã nghĩ ra một món quà cho Trì Thanh nhưng lại không biết gì về Trần Lạc Xuyên, cũng không biết cậu thích hay ghét cái gì. Ăn một bữa cơm là an toàn nhất, nhưng đối với một người có chứng sợ xã hội mà nói thì việc mời ăn cơm có độ khó quá cao.

 

Kết quả là sau một hồi suy nghĩ, càng nghĩ cô càng thấy tỉnh táo, nửa đêm không những không buồn ngủ mà hai mắt còn sáng trưng, tinh thần sảng khoái bừng bừng.

 

Cứ tiếp tục trằn trọc như vậy cho đến hơn bốn giờ, sau đó Giang Tuyết Huỳnh mới mê man ngủ thiếp đi.

 

Khi cô cố gắng thức dậy vào ngày hôm sau, tim đập thình thịch, suy nghĩ của trái tim thiếu nữ tiêu tan thành mây khói.

 

Khi đi ngang qua cửa hàng bánh kem trước cửa nhà, Giang Tuyết Huỳnh bước vào mua một cái bánh Black Forest nhỏ.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, tặng đồ ăn vẫn an toàn nhất. 

 

Dọc đường đi, cô vẫn luôn kiểm tra bánh nhiều lần xem có bị hư hỏng gì không.

 

Bề ngoài rất quan trọng đó.

 

Sau khi cất túi giấy đựng bánh nhỏ đi, phía sau truyền đến một giọng nói trong trẻo.

 

 "Chào buổi sáng!"

 

Giống như một dòng điện nhỏ “rì rì” nhanh chóng xẹt qua tai và sau đầu, tay chân tê dại ngứa ngáy, Giang Tuyết Huỳnh hít sâu mấy lần mới miễn cưỡng kìm nén được nhiệt độ bên tai, mới dám quay người lại.

 

Gót chân Trần Lạc Xuyên vừa vào cửa hàng, mặt mày cong cong nhìn cô, dáng người thiếu niên cao thẳng, mái tóc mềm mại rạng rỡ dưới ánh nắng óng ánh, giống như có chút đưa tình lướt qua.

 

Làn da vô cùng trắng nõn, đường nét bờ vai đến cổ mượt mà, kéo dài vào trong chiếc áo phông trắng.

 

Trên áo phông là họa tiết màu vàng chanh tươi sáng.

 

Bùm, bùm, bùm.

 

Tiếng tim đập dữ dội vang vọng bên tai.

 

“A… Chào buổi sáng, chào buổi sáng.” Cô hoàn toàn không biết phải kết thúc câu chào như thế nào.

 

Đến khi hồi thần lại, cô đã bước lên sàn gạch bên ngoài cửa hàng bị ánh nắng chiếu nóng hổi, trên tay ôm một xấp tờ rơi.

 

Mọi chuyện vừa rồi giống như dùng Vaseline xoa ống kính máy ảnh, mông lung giống như mộng du.

 

Những cành lá xanh tươi tốt của những hàng cây bên đường cùng với làn sóng nhiệt như thiêu như đốt lúc này dường như đã lôi cô trở về với thực tại.

 

Nhờ khuôn mặt và tính cách của Trần Lạc Xuyên, tờ rơi của cậu luôn được phát nhanh nhất, Chu Hân Như đứng trong cửa hàng gọi cậu, hai người bọn họ nói chuyện cười đùa qua một quầy hàng.

 

Thiếu niên tùy ý dựa nửa người trên quầy, một tay chống mặt bàn, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên ý cười.

 

Giang Tuyết Huỳnh không khỏi bị cảnh tượng này mê hoặc.

 

Trên người Trần Lạc Xuyên toát ra cảm giác thoải mái giống như Trì Thanh, điều mà cô vô cùng ngưỡng mộ.

 

Lúc này, thiếu niên bỗng nhiên quay mặt lại.

 

Vô tình.

 

Bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Giang Tuyết Huỳnh.

 

Giang Tuyết Huỳnh sửng sốt, rõ ràng bắt được một chút kinh ngạc trong mắt Trần Lạc Xuyên.

 

Cậu đứng dậy, như thể định đi về phía cô.

 

Giang Tuyết Huỳnh quay lại, giả vờ như không nhìn thấy, vội vã rời đi trước khi Trần Lạc Xuyên đi tới.

 

Mặc dù cô đã crush Trần Lạc Xuyên, nhưng so với việc giao tiếp trực tiếp với Trần Lạc Xuyên, đứng góc độ của một người ngoài cuộc là an toàn nhất đối với chứng sợ xã hội của cô.

 

Thiếu niên giật mình, bước chân dừng lại tại chỗ. 

 

Trần Lạc Xuyên: “...?” Tuy rằng nói như vậy thì có hơi tự luyến, nhưng đây là lần đầu tiên có một cô gái nhìn thấy cậu tới gần mà lại lấy tốc độ ánh sáng chạy trốn khỏi hiện trường như thế.

 

Nhưng cậu cũng không tiếp tục đuổi theo, Chu Hân Như lại hét lên cái gì đó, Trần Lạc Xuyên quay lại trước quầy.

 

Giang Tuyết Huỳnh cũng sửng sốt, cô mím môi, có chút tiến thoái lưỡng nan đứng nguyên tại chỗ.

 

Lúc này, cô chợt nhận ra hình như mình đã làm sai cái gì rồi.

 

Đối với một người đã giúp đỡ mình, thái độ của cô như vậy không phải là quá lạnh lùng rồi sao?

 

Đời không phải tiểu thuyết ngôn tình, những chàng trai ưu tú sẽ vì sự lạnh lùng cố ý của cô gái mà yêu họ, cảm thấy người này khác với những cô gái nông cạn kia.

 

Trong tình huống không quá thân quen, hành vi như vậy chắc chắn sẽ chỉ có tác động tiêu cực, cản trở mọi người tiếp xúc tìm hiểu sâu hơn.

 

Đối với một người có chứng sợ xã hội, mặc dù nó chỉ ở mức độ nhẹ, nhưng vẫn không khỏi nôn nao và hối hận hết lần này hết lần khác về những chi tiết giao tiếp giữa người với người.

 

Nếu bản thân hào phóng hơn một chút thì tốt biết bao.

 

Nhận thức này khiến lòng cô không yên suốt cả ngày, công việc trong ngày cũng nhanh chóng kết thúc.

 

Hai cô gái khác cùng nhau rời đi trước, chờ đến khi mọi người gần như đã về hết, Giang Tuyết Huỳnh lấy hết can đảm để ngăn Trần Lạc Xuyên lại.

 

"Cái đó…"

 

Thiếu niên đang phụ giúp thu dọn một số việc lặt vặt, ánh nắng chiều tà chiếu từ sau lưng khiến đôi vai cậu trông gầy gò mà nghiêm nghị.

 

Nghe vậy, cậu quay người lại, trong đôi mắt sáng trưng của cậu hiện một một chút kinh ngạc.

 

Lông mày cong lên: “Hửm?"

 

"Là cậu hả?"

 

Có vẻ như cậu không bận tâm đ ến hành động không lễ phép của cô vừa nãy. Giang Tuyết Huỳnh thở phào trong lòng một hơi.

 

"Có thể ra ngoài với tôi một lúc không?"

 

Trần Lạc Xuyên hơi kinh ngạc: “Được."

 

"Vậy cậu đợi tôi một xíu, lát nữa chúng ta cùng nhau đi."

 

Sau khi tăng tốc hoàn thành công việc trong tay, cả hai cùng nhau rời khỏi quán trà sữa.

 

Khi dần đi xa quán trà sữa, Giang Tuyết Huỳnh trịnh trọng đưa cái túi nhỏ trong tay cho Trần Lạc Xuyên.

 

"Cái này cho cậu, cảm ơn cậu chuyện hôm qua."

 

Thành thật mà nói, cô vẫn còn hơi lo lắng về việc Trần Lạc Xuyên sẽ trả lại.

 

Nhưng dường như thiếu niên đã có kinh nghiệm, sau khi mở chiếc túi ra nhìn một lượt, cậu nở một nụ cười rạng rỡ tràn đầy sức sống.

 

"Không cần phiền phức như vậy, ngày hôm qua chỉ là thuận tay giúp đỡ mà thôi."

 

"Nhưng tôi nghĩ nên nói lời cảm ơn trực tiếp với cậu thì tốt hơn." Giang Tuyết Huỳnh dừng lại một lát: “Nếu không làm việc trong quán trà sữa thì tôi đã tặng trà sữa cho cậu rồi."

 

Trần Lạc Xuyên mỉm cười, nhìn giống như đồng cảm sâu sắc.

 

"Đúng rồi.” Cậu như nghĩ tới cái gì đó: “Cậu chờ tôi một lát."

 

Nói xong, cậu quay người chạy về phía sau vài bước. 

 

Thiếu niên tay dài chân dài, bước đi thoăn thoắt, rất nhanh đã biến mất trong dòng người náo nhiệt.

 

Giang Tuyết Huỳnh đợi một lúc cũng không thấy người đâu, thẳng thắn vuốt điện thoại lướt Qzone một lúc.

 

Tình cờ là hôm qua Trần Lạc Xuyên đã đăng một bài đăng, đó là một bài chia sẻ về âm nhạc.

 

Bên dưới có rất nhiều bình luận.

 

Số lượt thích vượt qua tầm với của cô.

 

Trong đó có một cái tên là "Dứa Hoshino" đã thu hút sự chú ý của Giang Tuyết Huỳnh.

 

Hình như là biệt danh của một cô gái, hôm qua cô phát hiện biệt danh này thường xuyên xuất hiện trò chuyện và tương tác với Trần Lạc Xuyên.

 

Không phải bạn gái thì liệu có phải là đối tượng mập mờ không?

 

Giang Tuyết Huỳnh suy nghĩ một lúc nhưng cô thực sự không có can đảm để vào xem trang cá nhân cô gái, cô chỉ nhấp vào bài hát và vào Netease Cloud*.

 

*Netease Cloud: ứng dụng nghe nhạc

 

Đây là một bài hát Tây Ban Nha tràn trề nhiệt huyết.

 

‘Pan y mantequilla.’

 

Có nghĩa là ‘Bánh mì và bơ’.

 

Đúng như tên gọi, giai điệu và lời bài hát rất phóng khoáng và ngọt ngào.

 

Cô cho vào mục yêu thích giống như trịnh trọng cất giấu suy nghĩ vào trong hộp thiếc.

 

Vừa lúc đó, có người vỗ nhẹ vào vai.

 

"Hey."

 

Giang Tuyết Huỳnh giật mình, lúng ta lúng túng cầm dây tai nghe quay lại.

 

Trần Lạc Xuyên đứng ngược sáng dưới ánh mặt trời lặn.

 

Dáng người cậu cao lớn, đứng trong đám đông xuất chúng như kiểu hạc trong bầy gà, lúc này ánh mắt cậu sáng ngời nụ cười tươi tắn, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu.

 

Hai tay cậu đều bận, bên trái bên phải mỗi bên đều cầm một cốc trà sữa, nhìn bao bì thì là của một quán trà sữa khác.

 

“?” Trong lúc hoảng hốt, hình như Trần Lạc Xuyên nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động của cô, hai mắt sáng lên, bưng hai ly trà sữa, kinh ngạc cười nói: “Cậu cũng thích bài hát này sao?”

 

Sau khi bị bắt tại trận, Giang Tuyết Huỳnh loay hoay cất tai nghe, tất nhiên cô không thể thừa nhận rằng bản thân bấm vào vì đang theo dõi Qzone của cậu.

 

Nụ cười sảng khoái và tỏa nắng của Trần Lạc Xuyên lúc này cũng có một chút ngây thơ, nụ cười khiến cô cảm thấy thói đời đang suy đồi theo từng ngày, lòng người hiểm ác.

 

"..." Cô chính là kiểu thói đời suy đồi, lòng người hiểm ác.

 

Về điều này, cô chỉ có thể kiên trì bịa chuyện đến cùng.

 

"Gợi ý đẩy lên thôi, tôi cảm thấy cũng khá hay."

 

Trần Lạc Xuyên cười cười, đưa cho cô một ly trà sữa: “Đúng thế, tôi cũng cảm thấy bài hát này hay."

 

Cô nhận lấy ly trà sữa, Trần Lạc Xuyên lại mở miệng nói, giọng điệu có chút áy náy: “Tôi không biết cậu thích vị gì, cho nên tôi mua theo khẩu vị của mình."

 

Cô xoay cái cốc, thấy nhãn hiệu trên cốc trà sữa:

 

"Trà chanh Thái.

 

Nửa đường, bỏ đá." 

 

Giang Tuyết Huỳnh đương nhiên không để ý, chẳng những không để ý, thậm chí còn có chút vui mừng khi nhìn thấy khẩu vị của cậu, giống như cô hiểu Trần Lạc Xuyên thêm một chút.

 

“Thế này thì xấu hổ lắm.” Cô nói.

 

Trần Lạc Xuyên khó hiểu: "?"

 

Giang Tuyết Huỳnh bĩu môi, bất đắc dĩ nói: "Cảm giác... vòng đi vòng lại một rồi lại giống như chưa cảm ơn cậu vậy."

 

Trần Lạc Xuyên không nhịn được cười một tiếng: “Thật ra không giống nhau mà."

 

Lần này đến phiên Giang Tuyết Huỳnh khó hiểu.

 

Đối mặt với ánh mắt có chút kinh ngạc của Giang Tuyết Huỳnh, Trần Lạc Xuyên vừa cười vừa bưng cốc trà sữa, tay còn lại chỉ vào ngực mình.

 

Giọng nói tựa như ngọn gió bạc hà mát rượi ngày hè.

 

"Tấm lòng của cậu, tôi đã nhận được rồi."


Chương 20


Phạm quy!

 

Quá phạm quy rồi!

 

Hóa ra trên đời này lại tồn tại một sinh vật trêu ghẹo người khác tự nhiên như vậy sao?

 

Tim cô đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Sau khi về đến nhà, Giang Tuyết Huỳnh nhét cốc trà sữa trong tay vào tủ lạnh, cảm thấy tay chân luống cuống, đỏ mặt tía tai.

 

Mặc dù cô biết rằng Trần Lạc Xuyên không có ý kia nhưng vào khoảnh khắc đó, cô vẫn có cảm giác như bị bóp nghẹn đến mức mặt mày choáng váng.

 

Cả buổi chiều Giang Tuyết Huỳnh không nỡ uống cốc trà sữa này, mãi đến tận đêm khuya, cô mới chợt nhận ra trà sữa không thể để qua đêm.

 

Trong lòng ôm một gánh nặng ngọt ngào, cô tiếc nuối uống cạn cốc trà sữa lớn.

 

Nếu biết vậy thì cô đã uống sớm hơn rồi, uống trà sữa vào thời điểm này không mập mày thì mập ai?

 

Đối với Giang Tuyết Huỳnh mà nói, khoảng thời gian làm việc trong quán trà sữa giống như nhịp đập của phiên bản mùa hè giới hạn vậy.

 

Cô đã vô số lần nhìn thấy cậu thiếu niên đứng trước quầy, với khuôn mặt mờ ảo trong ánh chiều tà của mặt trời lặn.

 

Mùa hè trở nên dài bất thường nhưng cũng ngắn ngủi đến lạ thường, như thể khi cô nhớ lại, dường như chỉ có một buổi hoàng hôn vậy.

 

Ba ngày sau, hoạt động quảng cáo khai trương của cửa hàng trà sữa kết thúc như dự kiến, Giang Tuyết Huỳnh cũng hoàn thành xuất sắc kế hoạch công việc bán thời gian của mình.

 

Sau cốc trà sữa đó, cô và Trần Lạc Xuyên không có bất kỳ liên hệ nào gọi là tiếp xúc mập mờ.

 

Trong khoảng thời gian từ khi kết thúc chương trình khuyến mãi đến khi bắt đầu nhập học, cô cũng không bao giờ gặp lại Trần Lạc Xuyên, hai người vẫn chỉ tương tác với nhau trong Qzone mà thôi.

 

Sáng sớm ngày cuối tuần, Giang Tuyết Huỳnh đã bị đánh thức bởi cuộc gọi chuyển phát nhanh.

 

Khi cô nhắm mắt chạm vào điện thoại, đầu óc vẫn đang ngừng hoạt động, chỉ trả lời theo bản năng: “Ừm, cứ để ở siêu thị dưới lầu là được.”

 

Là món quà cảm ơn mà cô mua tặng cho Trì Thanh đã tới rồi.

 

Vừa vặn khiến cô không buồn ngủ nữa, Giang Tuyết Huỳnh cũng không chải đầu rửa mặt, cô đi dép lê xuống lầu lấy đồ về, bắt đầu ngồi dưới đất mở gói đồ chuyển phát nhanh.

 

Món quà là một vài hộp băng trò chơi mới toanh, là loại được yêu thích nhất trong một năm qua, cô đã từng nói bóng nói gió với Trì Thanh, anh nói có mua về cũng không chơi.

 

Có lẽ vì những biến cố của gia đình nên năm nay anh đã bỏ lỡ rất nhiều trò chơi mới.

 

Băng trò chơi vốn đắt tiền, một hộp có giá ba bốn trăm, nếu cô tự mua cho mình thì có thể đến cửa hàng đồ cũ mua hai cái, nhưng xét thấy đây là quà tặng nên chỉ có thể cắn răng mua một cái mới hoàn toàn.

 

Để làm được điều này, cô đã dành toàn bộ tiền lương làm thêm của mình ở quán trà sữa cộng với một phần tiền tiêu vặt của bản thân, vài hộp băng tổng cộng hơn một nghìn tệ.

 

Hôm qua Trì Thanh mới gọi cô chơi game cùng, chi bằng nhân cơ hội này tặng chiếc hộp băng đi.

 

Sau khi Giang Tuyết Huỳnh đặt chuyển phát nhanh xuống, cô đứng dậy đánh răng rửa mặt, khi trở lại phòng khách, cô cầm điện thoại di động lướt qua vòng bạn bè.

 

Lại tình cờ thấy một bình luận từ Trần Lạc Xuyên.

 

Đó là một ảnh chụp màn hình trò chơi.

 

[Chơi như thế nào đây?]

 

Biểu tượng vẻ mặt đau khổ. 

 

Khi cô lướt đến Trần Lạc Xuyên thì có cảm giác giống như mỗi ngày mở gói chuyển phát nhanh, cuộc sống bình thường ban đầu đột nhiên có một cảm giác mong đợi nho nhỏ.

 

Ảnh chụp màn hình là trò chơi di động MOBA quốc dân.

 

Giang Tuyết Huỳnh cắn bàn chải đánh răng, hô hấp cũng ngừng lại.

 

Một tay đang bận trả lời bên dưới.

 

“Cậu cũng chơi à?”

 

Trần Lạc Xuyên không trả lời ngay.

 

Cô nhìn thời gian, bài viết được đăng vào nửa đêm hôm qua, lúc này cô vẫn còn đang ngủ.

 

Không vội.

 

Sau khi rửa mặt sơ và thay quần áo, Giang Tuyết Huỳnh đặt chiếc hộp băng vào ba lô, tạm biệt mẹ Giang và bước ra khỏi nhà.

 

Chiếc túi được cô tự buộc lại và thắt vài vòng tròn nhỏ.

 

Trước khi lên xe, cô đã gửi cho Trì Thanh một tin nhắn.

 

[Tôi bắt đầu đi đây.]

 

Lúc này cậu thanh niên không thể hiện bản chất chó chết của mình.

 

Anh chỉ thản nhiên đáp: [Đi đường cẩn thận.]

 

Giang Tuyết Huỳnh ngồi trên xe buýt, vội vàng lướt điện thoại chờ câu trả lời bình luận cho đến khi cô xuống xe. Điện thoại di động cầm trong lòng bàn tay vẫn im bặt.

 

Cảm giác này quá khó chịu, cô hít một hơi thật sâu, rút ​​tai nghe ra, mở NetEase Cloud, phát bài hát “Bánh mì và bơ.”

 

Xe buýt đến trạm.

 

Cô xuống xe đi bộ vài trăm mét là đến nơi.

 

Đây là một khu dân cư lâu đời gần trường THPT số hai, nó nằm trên cùng một tuyến xe buýt với nhà họ Giang.

 

Sau khi ông nội qua đời, nhà của Trì Thanh rời làng lên thành phố, cha Trì đã trả một phần nợ bằng tiền bảo hiểm, dùng số tiền còn lại làm tiền vốn để tiếp tục khởi nghiệp.

 

Mặc dù Giang Tuyết Huỳnh chưa bao giờ gặp cha Trì, nhưng cô có thể lờ mờ đoán được từ cách nói của Trì Thanh, cha Trì hẳn là một người có tầm nhìn và hành động quyết đoán, hiện tại công việc kinh doanh đang rất tốt, sau một năm, các khoản nợ đã được trả gần hết.

 

Vì công việc bận rộn nên cha Trì không ở nhà thường xuyên, sau khi Trì Thanh vào cấp ba, bà nội Trì thấy rất cô quạnh nên đã dứt khoát đưa Bì Bì về quê sinh sống một thời gian, tốt xấu gì cũng có các chị em bạn già làm bạn.

 

Bì Bì là con chó mà Trì Thanh nhặt được, Trì Thanh đã mang nó đến gặp cô hai lần.

 

Con chó ngu ngốc vô tâm vô phế, mỗi ngày đều có rất nhiều trò vui ngớ ngẩn, bởi vì nó dễ thương, mũi đen, đôi mắt to, nhìn rất lễ phép.

 

Tóm lại, Trì Thanh là người duy nhất sống trong ngôi nhà này.

 

Nếu không, cô đã không đến chơi với Trì Thanh.

 

Giang Tuyết Huỳnh đứng trước cửa, nhấn chuông cửa, kiên nhẫn đợi một lúc.

 

Có tiếng dép lê phía sau cửa, từ xa đến gần.

 

Một lúc sau, cửa mở ra.

 

Trì Thanh ăn mặc rất giản dị với áo thun đen, quần dài và một đôi dép lê, đứng trước cửa.

 

Đường viền cổ cực kỳ trắng đã chìm vào cổ áo màu đen.

 

Thiếu niên trắng nõn gầy gò tùy ý tựa tay vào khung cửa, đầu tóc rối tung, giống như vẫn chưa tỉnh ngủ.

 

Đôi mắt đờ đẫn liếc nhìn cô.

 

Ngắn gọn súc tích nói: “Vào đi.” 

 

Giang Tuyết Huỳnh cẩn thận nắm lấy chiếc túi nhỏ của mình, đây là lần đầu tiên cô bước vào nhà của một người khác giới. Thật ra, cô đã định rời đi sau khi tặng hộp băng và uống một cốc nước.

 

Không ngờ, một giọng nói lớn khác đột nhiên vang lên sau cánh cửa.

 

“Đây là em gái nào đây?”

 

“Nếu biết cô ấy đến, tôi đã không đến rồi.”

 

Một giọng nam thô như bị bóp nghẹn, giọng sắc và mỏng.

 

Giang Tuyết Huỳnh như bị sét đánh trúng, sững sờ tại chỗ.

 

Mà mí mắt của Trì Thanh cũng giật giật rõ rệt.

 

Sau đó, một thanh niên cao gầy thò đầu ra, ngũ quan khá tuấn tú, nhưng biểu tình lại rất cao ngạo.

 

Tầm mắt của Giang Tuyết Huỳnh không thể kiểm soát rơi vào chiếc áo thun màu đỏ mà cậu thanh niên có mái tóc đầu đinh mặc, có bốn chữ lớn màu đen ‘người trong lòng đất’ được viết trên đó.

 

Cô chần chờ trong chốc lát.

 

Đây không phải là... bộ đồ do nam chính của một chương trình chữa bệnh nào đó mặc sao?

 

Ánh mắt của thiếu niên đầu đinh cũng rơi vào đôi mắt nai tròn xoe của cô, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

Vừa mở miệng, long trời lở đất.

 

“Hả, cậu cũng là 2D* à?”

 

Giang Tuyết Huỳnh như bị sét đánh: “…”

 

Sấm sét ầm ầm khiến da đầu cô tê dại, cả khuôn mặt cứng đờ.

 

... Nếu cô có sai thì nên mời ông trời đến trừng phạt cô.

 

Mà không phải là đột nhiên xuất hiện rồi hỏi cô có phải là 2D hay không.

 

 

Rõ ràng là cậu thanh niên đầu đinh cố ý, bởi vì sau khi nói xong từ 2D, anh ấy lập tức phá lên cười.

 

Trì Thanh nhướng mi và đá nhẹ vào người anh ấy.

 

“Cút.”

 

Cậu thanh niên tóc đầu đinh bình tĩnh lại và r3n rỉ: “Này, sashimi, cậu đang làm cái gì vậy?”

 

“?”

 

Trì Thanh dừng bước và liếc nhìn anh ấy.

 

Đánh giá từ biểu hiện của anh, rõ ràng là anh quá lười nói chuyện với anh ấy.

 

Thiếu niên uể oải cụp mắt xuống, lê đôi dép đi ngang qua anh ấy: “Còn gọi tôi là sashimi nữa xem.”

 

Anh không mất bình tĩnh, chậm rãi đe dọa: “Tôi sẽ cắt cậu thành từng miếng sashimi.”

 

Cậu thiếu niên đầu đinh: “Chưa đến nỗi, chưa đến nỗi.”

 

Giang Tuyết Huỳnh chớp mắt: ...Vậy sashimi đúng là biệt danh của Trì Thanh?

 

Thiếu niên đầu đinh tò mò nhìn cô: “Xin chào em gái 2D, tôi tên là Chúc Kiêu Dương, là con ngựa tre của sashimi.”

 

Giang Tuyết Huỳnh: “…”

 

“Tôi tên là Giang Tuyết Huỳnh.” Hơn nữa, cậu có thể đừng gọi tôi là 2D được không?

 

Trì Thanh đi ngang qua cậu thiếu niên đầu đinh tên Chúc Kiêu Dương, ném cho cô một đôi dép.

 

Đột nhiên nói: “Tôi không gọi cậu ta.” 

 

Giọng nói nhỏ tới nỗi chỉ có hai người mới nghe thấy được, giọng nói rõ ràng, nhưng bởi vì trầm thấp mà hơi khàn khàn.

 

Thiếu niên đặt tay lên tủ giày ở lối vào, chủ yếu là để ngăn cách Giang Tuyết Huỳnh và Chúc Kiêu Dương.

 

“Hai phút trước cậu ta tự mình chạy tới đây.” Anh tiếp tục: “Tôi còn chưa kịp nói cho cậu biết.”

 

Rõ ràng, anh cũng nhớ đến chứng bệnh sợ xã hội của Giang Tuyết Huỳnh.

 

Giang Tuyết Huỳnh vội vàng lắc đầu: “Không sao.”

 

Mặc dù Trì Thanh trông hơi lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng xét theo chi tiết, anh rất lịch sự, đặc biệt là được giáo dục tốt.

 

Điều gì nên cảm ơn, điều gì nên xin lỗi, điều gì nên giải thích, anh chưa bao giờ mập mờ không rõ cả.

 

Trì Thanh mang dép vào rồi xoay người đến tủ lạnh lấy cho cô một lon coca.

 

Giang Tuyết Huỳnh vào phòng khách ngồi xuống, thận trọng và nhìn xung quanh.

 

Phòng khách rất sạch sẽ.

 

Chiếc tủ được chất tràn đầy, hơn chục miếng dán lòe loẹt được dán trên tủ lạnh.

 

Trước khi cô đến đây, cô còn rằng với tính cách của Trì Thanh, ngôi nhà sẽ có phong cách trang trí đơn giản nhưng không ngờ cái tổ nho nhỏ lại loạn có trật tự, rất ấm áp.

 

Một số tay cầm và băng cassette nằm rải rác trên bàn trà trước mặt.

 

Khi cô nhìn vào phòng khách, Chúc Kiêu Dương cũng đang nhìn cô.

 

Càng nhìn càng cảm thấy kinh ngạc.

 

Lạ quá!

 

Thật không thể tin được!

 

Trì Thanh lại thân thiết với một cô gái! Còn gọi người ta đến chơi trò chơi nữa!

 

Cô gái trước mặt cũng không tính là mỹ nhân.

 

Nhưng mắt là mắt, mũi là mũi, tam đình ngũ nhãn* thắng ở chỗ cân đối thanh tú. Đối với những người bình thường mà nói, thật khó để mỗi một ngũ quan trên gương mặt đều được vừa vặn cân đối.

 

*Là câu tục ngữ cổ của người Trung Quốc, là tỉ lệ tiêu chuẩn về chiều ngang và chiều dài của một khuôn mặt bình thường

 

Cô để tóc mái thẳng, không mặc váy, mặc áo thun và quần đùi màu be, trông có vẻ dịu dàng ít nói và ngoan ngoãn.

 

Theo lời giới thiệu của chính Chúc Kiêu Dương, anh ấy là bạn thời thơ ấu của Trì Thanh, tức là con ngựa tre huyền thoại, khi học cấp hai anh ấy không ở Nam Thành, mới quay lại vào năm lớp chín.

 

Khai giảng cũng sẽ vào trường THPT số hai như bọn họ.

 

Giang Tuyết Huỳnh cứ nhìn Trì Thanh đang bận rộn làm việc trong bếp với đôi mắt u ám.

 

Có lẽ Trì Thanh không kể cho anh ấy nghe chuyện đã xảy ra ở trường, vì vậy Chúc Kiêu Dương không biết về chuyện bị bắt nạt.

 

“Cậu cũng thích anime à?” Chúc Kiêu Dương hỏi thẳng.

 

“Cũng tạm.” Giang Tuyết Huỳnh bảo thủ nói.

 

Nghĩ nghĩ, lại chủ động tiến thêm một bước: “Lão Hư báo đời quá rồi.” 

 

Lời này vừa nghe là biết anime rồi. 

 

Khóe môi của Chúc Kiêu Dương cong lên, hai mắt sáng ngời, hưng phấn đến mức lập tức cùng thảo luận với cô về lão Hư.

 

Nói về anime và các loại meme rất tự nhiên và trôi chảy.

 

Một lúc sau, Giang Tuyết Huỳnh cũng thoải mái hơn rất nhiều, nói chuyện với Chúc Kiêu Dương rất nhiệt tình.

 

Khi Trì Thanh quay lại với một chiếc cốc thủy tinh, hai người họ đã tiến sát lại với nhau, mắt long lanh nói năng rất nhiệt tình.

 

Bùm.

 

Thiếu niên thu hồi ánh mắt, đặt ly thủy tinh trên bàn cà phê, nhẹ giọng nhắc nhở: “Nè.”

 

Giang Tuyết Huỳnh bị phân tâm, sửng sốt một lúc, vội vàng nói cảm ơn.

 

Lon coca vừa mở vẫn còn sủi bọt, quan trọng nhất là Trì Thanh còn cắt một lát chanh cho cô.

 

Thiếu niên mang theo mùi chanh thoang thoảng trên đầu ngón tay, ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh cô và cầm lấy bảng điều khiển trò chơi.

 

Từ lúc Giang Tuyết Huỳnh vào cửa đến khi cô rời đi, xung quanh cô dường như có một mùi chanh tươi mát khoan khoái.

 

Chúc Kiêu Dương đề nghị chơi trò chơi, cả Giang Tuyết Huỳnh và Trì Thanh đều không phản đối.

 

Sau khi tìm kiếm trong các bảng điều khiển trò chơi, trò chơi tụ họp như Mario là trò chơi phù hợp nhất cho mọi lứa tuổi.

 

Ở giữa trò chơi, Giang Tuyết Huỳnh quay đầu lại nhìn Trì Thanh, vô thức chạm vào túi của mình.

 

Cô hơi sợ rằng Trì Thanh không thích hộp băng trong túi của mình, vì vậy cô nghĩ đến việc lén cất vào nhà anh, sau đó mới nói với anh một tiếng.

 

Nếu không được thì cứ nói cho anh mượn thôi.

 

Cả Trì Thanh và Chúc Kiêu Dương đều không chú ý đến cái nhìn của cô.

 

Thiếu niên rũ mắt xuống, đôi chân dài không chỗ dựa co lại, tập trung chơi game.

 

Các đầu ngón tay múa may trong một tư thế rất thoải mái.

 

Dường như trên đời này luôn có một kiểu người như vậy, cho dù thời tiết có xấu như thế nào, họ vẫn luôn sạch sẽ, khoan khoái, trên người như có một luồng gió trong mát.

 

Trì Thanh chính là kiểu người như thế.

 

Trần Lạc Xuyên cũng vậy.

 

Ánh nắng chiếu lên làn da cực kỳ trắng nõn của anh, trông mỏng manh và trong suốt.

 

Ngón giữa và ngón trỏ của Trì Thanh rất dài, nhợt nhạt như bị bệnh, khi dùng ngón tay xương xẩu nắm lấy cán điều khiển đỏ đen, giống như đang nắm lấy vòng eo của người đẹp.

 

Gân xanh nhàn nhạt trên tay hơi nhô lên, lộ ra ánh sáng, toát ra một chút d*c vọng khó hiểu.

 

Đây là một ngón tay rất thích hợp để nắm eo.

 

Trong đầu Giang Tuyết Huỳnh bỗng hiện lên hình ảnh của truyện trên văn học Tấn Giang mà cô vừa đọc ngày hôm kia, phải nói rằng khuôn mặt của Trì Thanh rất phù hợp với hình tượng văn học cấu eo nổi giận.

 

Sau vài hiệp, Chúc Kiêu Dương cảm thấy chán nản.

 

Quăng bảng điều khiển trò chơi: “Đến TIMI?”

 

Giang Tuyết Huỳnh: “Cũng được à?”

 

Trì Thanh: “Tuỳ.”

 

Ba người lại kéo vào phòng và bước vào trò chơi.

 

Chúc Kiêu Dương ở trên, Giang Tuyết Huỳnh ở giữa.

 

Trì Thanh xạ thủ, vẫn đóng vai một tay bắn tỉa khiến cả hai bên sợ hãi.

 

Một pháp sư có một khuyết điểm rõ ràng, cơ thể quá giòn và dễ bị bắt.

 

Mặc dù Giang Tuyết Huỳnh đã rất tận tâm, nhưng đến nửa trận, cô vẫn không thể chơi được, bị người đi rừng của đối phương đuổi theo, đang gặp trở ngại.

 

“Cứu, cứu, cứu!” 

  

Đối với đứa gà mờ mà nói, sống chết đều phụ thuộc vào tiếng gào thét.

 

Khi cô chơi trò chơi, thuộc tính sợ hãi xã hội của Giang Tuyết Huỳnh đã biến mất, cô cầm lấy điện thoại của mình và hét lên.

 

“Quá xa, thanh binh của tôi đâu, không qua được.” Chúc Kiêu Dương gọi Trì Thanh thay cho cô: “Sashimi, Sashimi! Bắn anh ta!”

 

Vào thời điểm quan trọng, tay súng bắn tỉa trong hẻm núi quả quyết nạp đạn và nâng súng lên.

 

“Bùm!” Thuận lợi đánh người đi rừng của đối phương.

 

Toàn bộ quá trình diễn ra trôi chảy, giống như đi mua sắm trong hẻm núi.

 

Giang Tuyết Huỳnh rất cảm động, cũng không keo kiệt trong việc bày tỏ lòng biết ơn của mình, thậm chí còn gõ một câu trả lời trên màn hình chung để bày tỏ lòng biết ơn của mình: [Cảm ơn, cảm ơn.]

 

[?]

 

Trì Thanh có vẻ khó hiểu, thản nhiên hỏi: [Cảm ơn vì điều gì?]

 

Giang Tuyết Huỳnh do dự: [Cảm ơn đại lão đã cứu mạng chó của tôi.]

 

[Cám ơn.] Đường đỏ nhắm mục tiêu, lại đánh một pháp sư của đối phương. Thiếu niên hỏi ngược lại: [Nhưng cậu đã hiểu lầm gì tôi phải không?]

 

Giang Tuyết Huỳnh không hiểu: [Hiểu lầm gì?]

 

Trì Thanh rũ đôi lông mi dài đến mức có thể đâm chết người, anh không hề nhìn cô, anh nhìn màn hình và gõ lên đó để thể hiện rằng anh rất công bằng phân rõ giới hạn: [Nhặt được một món hời, không phải cứu cậu.]

 

Chúc Kiêu Dương phụt cười.

 

Giang Tuyết Huỳnh: […]

 

Cô còn chưa kịp trả lời, đối phương đã dẫn đầu cười nhạo trên màn hình công khai: [Ha ha ha, xấu hổ không?]

 

Giang Tuyết Huỳnh: [?]

 

Trong giây tiếp theo, kẻ thù ăn dưa tử vong phơi thây ở khe sâu.

 

Chúc Kiêu Dương đang chém giết với đối phương nổi giận đùng đùng: [Mày lại cướp mất đầu của chúng tao rồi! Anh Thanh, vậy cũng bắn được à?]

 

Trì Thanh: ?

 

Quân địch tử vong: ??? Bắn gì đâu.

 

Người anh em, chỉ đùa một chút thôi mà, cái này không được sao?

 

Thiếu niên hoàn toàn không nhập giọng nói vào, một tay chậm rãi gõ chữ: [Có ý kiến?]

 

Có lẽ là bị sốc bởi vương khí của anh nên sau khi người anh em sống lại đã gào khóc về phía Trì Thanh.

 

Từ góc độ của Giang Tuyết Huỳnh, có thể thấy rằng thiếu niên thậm chí không cử động mí mắt, vẫn là vẻ mặt vô cảm kia, uể oải điều khiển xạ thủ khéo léo nhảy lùi về phía sau, nhanh chóng mở rộng khoảng cách, xoay người bỏ chạy với tư thế thản nhiên kiêu ngạo như vậy.

 

Chạy trốn được nửa đường còn không quên ngồi xổm xuống, cướp đi Pháp Sư Tàn Huyết của đối phương đang kịch liệt chiến đấu với Giang Tuyết Huỳnh.

 

Giang Tuyết Huỳnh: [?]

 

Cuối cùng tư thế cướp người kiêu ngạo của Trì Thanh đã gây ra sự phẫn nộ của công chúng.

 

Thừa dịp cả hai người đều đang chờ sống lại, Chúc Kiêu Dương cũng không nhịn được nữa, tức giận ném điện thoại xuống, ra lệnh cho Giang Tuyết Huỳnh: “Ngăn cậu ta lại!”

 

Người gì vậy chứ?

 

Vì đã có ân oán từ lâu, Giang Tuyết Huỳnh nhanh chóng hưởng ứng lời kêu gọi mà không cần suy nghĩ, dứt khoát cùng Chúc Kiêu Dương xông lên, một người ôm nửa người trên, một người ôm chân.

 

Chúc Kiêu Dương hét lớn: “Nào, nào, lại đây đánh đi!”

 

Nhưng cô không ngờ rằng, ngàn tính vạn tính vẫn mắc sai lầm.

 

Giang Tuyết Huỳnh: “…”

 

Thực tế đã chứng minh rằng chất lượng của đồng đội là rất quan trọng, dù là trong game hay ngoài đời thực.

 

Danh hiệu “vua Nam Thành” của Trì Thanh về cơ bản là có được từ các cuộc đấu lớn nhỏ, mặc dù tạm sa đoạ trong thời gian ngắn, nhưng tay vẫn chưa phế.

 

So với Trì Thanh một thân bách chiến, Chúc Kiêu Dương lại trông yếu thế hơn.

 

Thiếu niên hoàn toàn chìm trong sô pha, khi thoáng thấy Chúc Kiêu Dương đang đấm mình, đầu anh hơi cúi xuống, cong lưng xoay người.

 

Một tay siết chặt ngón tay, khóa chặt cổ tay của Chúc Kiêu Dương, tay kia đỡ lấy cánh tay anh ấy, nhanh chóng tránh được, từ dưới cánh tay anh ấy chui ra, ném anh ấy ngã sấp xuống ghế sô pha.

 

Một loạt động tác này trôi chảy đến mức khiến da đầu Giang Tuyết Huỳnh tê dại.

 

Mặc dù lúc này cô rất muốn từ bỏ chiến hữu cách mạng của mình và quay người bỏ chạy nhưng đối mặt với ánh mắt ai oán của Chúc Kiêu Dương, cô vẫn cắn răng chịu đựng và hết lòng vì tình đồng chí.

 

Trong khi Chúc Kiêu Dương bướng bỉnh đứng dậy ôm eo Trì Thanh thì cô cũng đồng thời ôm lấy cánh tay của anh không buông.

 

Sau khi đối phó với Chúc Kiêu Dương, Trì Thanh thậm chí không chớp mắt, không nói một lời, anh nắm lấy cổ tay cô và ép cô vào tường.

 

Tất cả điều này xảy ra quá nhanh, khi Giang Tuyết Huỳnh định thần lại, cổ tay của cô đã bị Trì Thanh kẹp chặt.

 

“…” Cô giật giật cổ tay, cảm nhận được hơi nóng từ làn da truyền đến, đầu óc của Giang Tuyết Huỳnh đột nhiên ngừng hoạt động.

 

Ngón tay của thiếu niên vừa nắm bàn điều khiển chơi game, gầy guộc, nhợt nhạt và xương xẩu.

 

Hơi dùng sức, các đốt ngón tay của anh nắm chặt lấy cổ tay cô và đẩy cô vào tường.

 

Đầu ngón tay in hằn trên da thịt, giống như đang nắm lấy vòng eo của người đẹp.

 

Hầu như chỉ có khoảng cách một hai giây. 

 

Giang Tuyết Huỳnh bắt gặp đôi mắt màu hổ phách của Trì Thanh, đuôi mắt hơi hếch lên, lông mi rất dài.

 

Đôi mắt ấy rất tập trung, vẫn luôn nhìn vào mắt cô, rất nhợt nhạt và lạnh lùng, giống như một cốc bia vừa lấy ra khỏi tủ lạnh.

 

Trong khoảng thời gian ngắn nhìn nhau, Trì Thanh cũng không lùi bước.

 

Một giây, hai giây sau.

 

Rất nhanh, anh nhìn đi chỗ khác, buông cô ra và nhẹ nhàng đẩy cô ra.

 

Lúc này anh mới quay lại nhặt điện thoại lên, lạnh lùng nói: “Mấy người, muốn chết hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play