Giang Tuyết Huỳnh không thể nhìn ra bất kỳ dao động cảm xúc nào thông qua biểu cảm của Trì Thanh.
 
Sau khi tỉnh táo lại, cô hơi căng thẳng, không biết mình làm vậy có đúng không.
 
Lúc này, cuối cùng Ngô Tiệp cũng đã hoàn hồn, cậu ta giận tím mặt định xông tới đánh cô: “Mẹ kiếp, cậu bị điên à?”
 
Nhưng cậu ta bị Trì Thanh lạnh mặt khóa cổ lại, kéo đi chỗ khác.
 
Thiếu niên cụp mắt nhìn xuống cô qua kẽ hở giữa những sợi lông mi dài và dày.
 
“Giang Tuyết Huỳnh.”
 
“Nếu như cậu muốn tôi chết sớm hơn một chút thì có thể nói thẳng ra.”
 
Giang Tuyết Huỳnh: “...?”
 
Trì Thanh: “Không cần phải quanh co lòng vòng như thế.”
 
Nói xong, thiếu niên chẳng để ý tới cô nữa, túm áo của Ngô Tiệp, ghì cậu ta lên tấm ván cửa.
 
Nhanh chóng lao vào cuộc chiến.
 
Thực ra, trước khi gọi Ngô Tiệp tới, Giang Tuyết Huỳnh đã từng do dự nhưng nghĩ tới lời Kha Tiểu Tiêu nói, trước đây Trì Thanh cũng đã từng lăn lộn đánh không biết bao nhiêu trận lớn nhỏ. Nếu như không phải có thiên phú về mặt đánh đấm như vậy thì anh đã chẳng được gọi là đại ca của trường Trung học cơ sở Nam Thành.
 
Hơn nữa, cô cũng không phải người yếu như sên, cho nên cũng có thể miễn cưỡng coi như là một người có thể tham gia chiến đấu, hai đánh một không chột cũng què.
 
Nhưng hiện giờ xem ra có vẻ như không cần cô phải ra tay thì phải?
 
Vì màn mở đầu đầy choáng ngợp của cô khiến Ngô Tiệp đứng hình nên cậu ta đã để lỡ mất cơ hội tốt, bị Trì Thanh ghì lên ván cửa. Cánh cửa đó đã bị hỏng, chỉ dùng để che chắn, Ngô Tiệp lập tức mất thăng bằng, gót chân giẫm lảo đảo mấy bước trên bậc cầu thang, bị Trì Thanh nhanh chóng ấn xuống đất.
 
Động tác của thiếu niên đơn giản, gọn gàng, lưu loát, toát lên khí thế tàn nhẫn khó tả, nhìn là biết anh cũng từng là một tay đấm cừ khôi.
 
Vậy nên, Ngô Tiệp có muốn phản công cũng khó.
 
Đầu gối của Trì Thanh liên tục ghì chặt bụng của Ngô Tiệp, dí cậu ta xuống mặt sân, nện thẳng một quyền vào xương cằm.
 
Huỵch!

 
Thêm một cú đấm nữa vào bụng.
 
Từng đòn đánh được tung ra vừa nhanh chóng vừa chuẩn xác lại không kém phần tàn nhẫn.
 
Ngô Tiệp giãy giụa muốn đứng dậy nhưng vì Trì Thanh chiếm được ưu thế, sau mấy đòn đánh, đối phương không còn năng lực phản kháng lại nữa.
 
Giang Tuyết Huỳnh cầm đoạn ống nước bằng nhựa định xông tới hỗ trợ, Trì Thanh thản nhiên ngồi lên người Ngô Tiệp, nhìn từ trên cao xuống xem Ngô Tiệp ôm bụng kêu r3n, luôn miệng chửi tục đứt quãng.
 
“... Đệt... Mẹ mày… Trì Thanh, mày chờ đó cho tao… chờ, chờ đó… Đệt!”
 
Đối diện với con ngươi nhạt màu của anh, đại não của Giang Tuyết Huỳnh đơ ra, do dự một giây, cô cứ có cảm giác mình nên làm chút gì đó.
 
Thế là, cô vung đoạn ống nhựa lên thử nện Ngô Tiệp một gậy.
 
Ngô Tiệp: “...”
 
Sau thoáng im lặng ngắn ngủi, Ngô Tiệp rống lên tiếng gầm thét như sấm rền.
 
“Đệt mẹ bọn mày, Trì Thanh, Giang Tuyết Huỳnh!!”
 
“Mẹ kiếp, ối a, mẹ nó chứ!”
 
Có lẽ bản năng của con người là bắt nạt kẻ yếu nhưng lại co vòi khi gặp kẻ mạnh, rõ ràng Ngô Tiệp đã đau đến độ gần như không thốt nên lời nhưng cậu ta vẫn gan lì, cố gắng đứng dậy.
 
Trì Thanh đột nhiên vươn tay kéo cánh tay cô, đẩy cô về sau rồi đạp đầu gối Ngô Tiệp một cái.
 
Anh đưa mắt nhìn xuống, lạnh lùng hỏi một câu từ tận đáy lòng: “Mày bị ngu à?”
 
Ngô Tiệp: “...”
 
Lần này chỉ còn lại tiếng r3n rỉ và mắng chửi đứt quãng.
 
Có lẽ là cảm thấy đây không phải chỗ thích hợp để nói chuyện nên Trì Thanh lại kéo cô trở lại sân thượng.
 
Anh nhìn cô một giây, hai giây rồi buông tay ra.
 
“Giải thích đi.” Ba từ rất bình thản, đơn giản, thẳng thắn.
 
Không hiểu sao, đôi mắt nhạt màu của Trì Thanh luôn khiến cô cảm thấy áp lực nặng nề như núi, cô chuyển mắt nhìn đi chỗ khác, ngập ngừng đáp: “… Thì, tôi cảm thấy người cam chịu như vậy thật chẳng giống cậu.”
 
Trì Thanh trong mắt cô.
 
Là người có lẽ sẽ nhất thời để tâm chuyện vụn vặt mà nghĩ quẩn nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ sinh mệnh của mình.
 
Dù cho hôm nay cô không tới đây, cô tin anh cũng sẽ chỉ tạm thời ngồi trên sân thượng một lúc mà thôi, sau đó anh sẽ tiếp tục trở về lớp học như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, bình thản học bài, đọc sách.
 
Anh mới chỉ mười lăm tuổi.
 
Chẳng qua là có quá nhiều điều dồn nén nên anh cần được thả lỏng một chút.
 
Anh chỉ cần một lỗ hổng nho nhỏ để nhô đầu lên hít thở một chút.
 
Ở nơi đó, anh không cần lo lắng về trách nhiệm, không cần nghĩ suy về hậu quả, có thể tùy hứng làm theo ý mình, mặc cho tư duy buông thả, thả linh hồn lang thang không mục đích.
 
Không cần phô trương thanh thế, không cần ra vẻ mạnh mẽ.
 
Nếu như ngay cả ý nghĩ như vậy cũng bị tước đoạt thì chẳng phải quá tàn nhẫn hay sao?
 
Trì Thanh: “...”
 
“Giang Tuyết Huỳnh.” Trì Thanh bỗng nhiên gọi cô.
 
Giang Tuyết Huỳnh sững sờ.
 
“Vì sao?” Trì Thanh hỏi.
 
“Sao gì?”
 
Thiếu niên nhìn vào mắt cô, nói lại một lần nữa: “Sao cậu phiền phức quá vậy?”
 
“Không phải tôi đã bảo cậu tránh xa tôi ra một chút rồi sao?”
 
Tiếng gió vừa mới gào thét bên tai dường như cũng yên tĩnh lại một chút, giọng nói trong trẻo lành lạnh của Trì Thanh trở nên rõ ràng lạ lùng.
 
Giang Tuyết Huỳnh nhìn chiếc cổ mảnh mai và trắng sứ của anh.
 

Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông màu đen. Có lẽ là vì mới vừa đánh một trận nên mái tóc đen rối phủ lên trán, thần thái của Trì Thanh có vẻ rất thả lỏng nhưng lại giống như một vầng thái dương chói chang mới chào đời, toàn thân từ trên xuống dưới đều đang tỏa ra luồng nhiệt nóng rực khiến người ta không thể nhìn thẳng vào đó được.
 
Dường như cái chất riêng của ‘Trì Thanh’ đang được hồi sinh từng chút một.
 
Rất khó tưởng tượng ra cơ thể gầy gò này của anh lại có thể bộc phát ra được thứ sức mạnh tàn nhẫn, dứt khoát như vậy.
 
Thiếu niên ung dung cụp mắt xuống như thể đang chờ đợi câu trả lời của cô, đôi mắt màu hổ phách ánh lên sự sắc sảo nhìn thẳng vào cô.
 
Anh nhìn cô.
 
Tim Giang Tuyết Huỳnh đập hụt một nhịp nhưng dẫu vậy, cô vẫn không chuyển tầm mắt, lấy can đảm nhìn ngược lại anh.
 
Có lẽ là do màu mắt của anh rất nhạt nên đôi mắt ấy dường như luôn toát lên cảm giác khoảng cách rõ nét và khả năng gây áp lực cho người khác rất rõ ràng, khác hẳn với khuôn mặt đẹp đẽ của anh.
 
Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, Giang Tuyết Huỳnh vẫn luôn cảm thấy mỗi lần nhìn vào mắt Trì Thanh là một lần trái tim cô như bị cây kim đâm một cái.
 
“Nhưng điều tôi nghe được lại không phải là tránh xa tôi ra một chút.”
 
Giang Tuyết Huỳnh nói: “Mà là đang nói hãy giúp tôi một chút.”
 
Mỗi một lần kháng cự đều là một lần cầu cứu.
 
Mỗi một lần công kích đều là một lần liều chết ngoan cố chống lại.
 
Mỗi một lần ra vẻ lạnh nhạt, phách lối không ai bì nổi là một lần gào thét trong câm lặng.
 
Giúp tôi một chút.
 
Dù là ai cũng được, hãy giúp tôi một chút.
 
Cô đều đã nghe thấy cả rồi.
 
*
 
Cô nói xong.
 
Một giây, hai giây, sự im lặng tế nhị bao trùm trên sân thượng.
 
Thiếu niên trước mặt lặng người hồi lâu mới bình tĩnh, lạnh nhạt bật ra một câu: “Cậu nghe lầm rồi.”
 
Giang Tuyết Huỳnh: “...?”
 
Trì Thanh vẫn giữ nguyên biểu cảm không hề đổi sắc, vững như bàn thạch ấy, không ngờ Giang Tuyết Huỳnh lại có thể nhận ra ẩn ý muốn đánh trống lảng của anh.
 
... Được thôi, nể tình thiếu niên dễ xấu hổ, cô sẽ không vạch trần chuyện này.
 
“Thế, Trì Thanh.” Giang Tuyết Huỳnh nháy mắt mấy cái, quyết định nói xuôi theo ý của Trì Thanh, cô không chút do dự đổi sang một phương thức cổ vũ khác: “Có ai từng nói mắt cậu rất đẹp chưa?”
 
Đây thật ra là lời từ tận đáy lòng của cô.
 
Có lẽ là vì gió trên sân thượng quá lớn, cũng có thể là vì mới vừa đánh xong một trận nên tóc mái của thiếu niên hơi rối, đôi mắt đẹp đẽ trong veo cũng lộ hẳn ra. Mỗi lần mắt chạm mắt với đôi mắt đó, Giang Tuyết Huỳnh đều không nhịn được mà thoáng ngừng thở.
 
Trì Thanh không hề bộc lộ bất kỳ cảm xúc mãnh liệt nào sau lời khen của cô. Thiếu niên nheo mắt lại, bình tĩnh nhìn cô một cái rồi thôi không nhìn nữa.
 
Chẳng lẽ cô bày tỏ chưa đủ chân thành hay sao?
 
Chuyện này thực sự đã làm khó cô. Cân nhắc đến chuyện Trì Thanh vừa trải qua, Giang Tuyết Huỳnh dốc hết vốn liếng từ vựng, cố gắng vơ vét tất cả những từ ngữ đẹp đẽ nhất cô biết ra sử dụng để chứng tỏ độ thành tâm của mình: “Tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết tại sao nhưng vẫn cảm thấy rất đẹp, rất giống...”
 
“... Ừ... Giống như hổ phách, lưu ly...”
 
“Ánh trăng, ngà voi...”
 
“Hoa hồng chẳng hạn?”
 
Liệt kê một hồi, Giang Tuyết Huỳnh bỗng ngẩn ra, đột nhiên cô cảm thấy tổ hợp mấy từ cô mới kể ra có vẻ khá quen thuộc, dường như cô đã nghe qua ở đâu đó rồi.
 
“Ánh trăng, ngà voi, hoa hồng...”
 
Cô thầm thì, đột nhiên nghĩ ra vì sao mình lại thấy quen.
 
Đây là một bài thơ ngắn hết sức nổi tiếng của nhà thơ Jorge Luis Borges người Argentina.
 
Nó còn có một cái tên hết sức xinh đẹp là ‘Người yêu’.
 
Nguyên văn cả bài thơ ấy là:
 
“Ánh trăng, ngà voi, nhạc cụ, hoa hồng,

 
Cây đèn và đường ở Dürer,
 
Chín con số và số không biến hóa khôn lường…
 
Tôi nên giả vờ tin rằng thực sự có những thứ ấy.
 
Tôi nên giả vờ tin rằng trước đây thực sự có
 
Persepolis và Rome,
 
Công sự bị thế kỷ đồ sắt phá hủy,
 
Một hạt cát bé nhỏ quyết định vận mệnh của chúng.
 
Tôi nên giả vờ tin
 
Vũ khí và đống lửa trong sử thi,
 
Cùng với hải dương ăn mòn những cột trụ nặng nề trên đất liền.
 
Tôi nên tin những điều khác nữa. Thực ra đều không đáng tin.
 
Chỉ có em chân thực…”
 
Chỉ có em chân thực ở trước mắt.
 
Nghĩ đến câu này, toàn thân Giang Tuyết Huỳnh chợt nhẹ bẫng, cô không nhịn được cười tít mắt, cảm thấy chưa bao giờ câu này lại khiến người ta an tâm đ ến thế.
 
Sống sót sau hiểm nguy, may mà Trì Thanh vẫn còn lành lặn không chút thương tích ngồi trước mặt cô, một sự tồn tại đầy chân thực.
 
Cô không biết Trì Thanh đã nghe bài thơ này bao giờ hay chưa.
 
Thiếu niên chống tay lên lan can, không hề có bất kỳ phản ứng gì đặc biệt đối với những lời tán dương đa dạng mà cô vắt hết óc nghĩ ra.
 
Ánh mắt anh chỉ hơi né tránh một chút, hàng mi chớp nhẹ mơ hồ để lộ một chút dấu hiệu hơi mất tự nhiên.
 
Anh biết bài thơ này,
 
Trước đây, anh từng đọc được nó trong một đoạn trích tác phẩm.
 
Đoạn thơ ngắn còn lại là:
 
“Tôi nên tin những điều khác nữa. Thực ra chúng đều không đáng tin.
 
Chỉ có em chân thực. Em là nỗi bất hạnh của tôi
 
Và cũng là niềm hạnh phúc lớn lao của tôi, thuần khiết và vô cùng vô tận.”*
 
*Bản gốc của bài thơ có tên là ‘El enamorado’.
 
Hàng mi dài của anh cụp xuống, thiếu niên nhắm mắt lại, giật giật ngón tay,
 
Đầu ngón tay dường như vẫn còn vương cảm giác khi chạm vào người cô, giống như hơi ấm cơ thể nhè nhẹ khi chiếc áo khoác hôm ấy khoác lên da thịt anh.
 
Gió thổi lướt qua đỉnh đầu như hơi thở của thi nhân.
 
“Em là nỗi bất hạnh của tôi
 
Và cũng là niềm hạnh phúc lớn lao của tôi, thuần khiết mà vô cùng vô tận.”
 
...

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play