Edit & Beta: Nghê Tịch
8. Sau khi kế hoạch giới thiệu bạn trai cho tôi thất bại, Thịnh Dao lại tiếp tục lạnh nhạt với tôi.
Mãi cho đến năm 4, bộ phim cải biên nguyên tác ngọt sủng siêu hot của tôi phát sóng, tôi được mời đi ăn cơm.
Trước khi đi, trợ lý của diễn viên nữ chính đuổi theo tôi, đưa cho ta một túi giấy to đùng:
"Mạnh tiểu thư, cảm ơn tác phẩm của cô, viết hay lắm luôn, nghệ sĩ nhà tôi rất vui khi được đóng nhân vật."
Sau khi trở về ký túc xá, tôi mở cái hộp bên trong túi giấy, hóa ra là một cái túi Prada.
Tôi đang muốn chụp Tống Đường hỏi xem bao nhiêu tiền, Thịnh Dao bỗng nhiên đẩy cửa vào phòng.
Nhìn thấy chiếc túi Prada của tôi, vẻ mặt cô ta hơi méo mó, nhưng ngay sau đó lại khinh thường mà nói:
"Mạnh Thính Trúc, tôi biết cậu rata hâm mộ gia cảnh của tôi, nhưng gái ấy mà, có lòng tự trọng, không thể đi đường tắt nha."
Cậu tự quản bản thân mình đi."
Cô ta mặc kệ ngữ điệu không khách khí của tôi, chất vấn, "Cậu dám nói cái túi này không phải của người khác đưa không?"
"Người khác đưa thì sao, liên quan gì đến cậu?"
Thịnh Dao bị tôi nói đến dỗi.
Hậu quả là sau vài mấy ngày, trong học viện có thêm vài lời đồn về tôi, nói tôi không chịu được cám dỗ đồng tiền, để cho người ta bao nuôi.
Bây giờ, ngay cả giảng viên hướng dẫn cũng kéo tôi lại, hỏi: "Mạnh Thính Trúc, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Thân là người hướng dẫn cho tôi, thầy đương nhiên biết rõ tình huống của gia đình tôi.
Tôi do dự một chút, quyết định nói thật: "Thầy Trịnh, đây là Tô xx đưa cho em, cô ấy đang quay bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết của em."
Tô xx chính là nghệ danh của diễn viên nữ chính kia.
Thầy Trịnh sợ hãi nhìn tôi, tôi đành phải đưa hợp đồng bán bản quyền cho thầy nhìn qua.
Thầy xem xong, nói với tôi: "Nếu là như thế, vậy thì em về đi..."
"Thầy Trịnh, chuyện rõ ràng không đơn giản như vậy, em phải biết rằng là ai ở sau lưng em truyền ra lời đồn sai sự thật, hơn nữa hy vọng học viện có thể xử lí người đó."
Lúc trở về ký túc xá, tôi nhìn thấy Thịnh Dao rõ ràng là đang xem phim nhưng ánh mắt lại không nhịn được tí tí lại nhìn tôi, trông thật buồn cười.
Vì thế, tôi bước đến cạnh cô ta, nói: "Phim hay chứ?"
"Thầy Trịnh gọi cậu đi để ——"
Tôi trực tiếp ngắt lời cô ta:
"Ngươi không phải là đăng bài khen Tô xx xinh đẹp hả? Cô ấy người thật càng đẹp hơn, túi kia của tôi còn là cô ấy đưa đấy."
Thịnh Dao bỗng nhiên cười nhạo tôi,
Cậu có thời gian ngồi đây nói nhảm, không bằng làm sáng tỏ tin đồn cậu bị bao nuôi đi?"
Tôi cũng cười theo cô ta: "Này thì chưa cần, có điều thầy Trịnh gọi cậu lên văn phòng gặp thầy ấy đấy."
Trong văn phòng, thầy Trịnh nhìn Thịnh Dao trước mặt, thấp giọng "e hèm" một tiếng:
"Thịnh Dao, lần này gọi em lên đây, là muốn hỏi em một chút, về việc bạn học Mạnh Thính Trúc bị đồn đoán như thế, em có biết gì không."
Xem ra, thầy Trịnh rõ ràng biết, người tung tin đồn là ai.
Chẳng qua bởi vì gia cảnh của Thịnh Dao, thầy cũng không thể trực tiếp phê bình, chỉ có thể uyển chuyển khuyên bảo.
Không nghĩ tới Thịnh Dao không chút nào cảm kích: "Lời đồn gì chứ thầy Trịnh, đó chính là sự thật cơ mà?"
"Thầy cảm thấy với gia cảnh của cậu ta, mua nổi cái túi và vạn hả? Loại người không có tự trọng như thế này, làm bẩn không khí học tập của trường, học viện hẳn là phải nhanh xử lý cậu ta mới đúng."
Cô ta, quá ngu rồi.
Tôi nhìn đến cặp lông mày nhíu chặt của thầy Trịnh, không khỏi đồng tình với thầy.
Chắc giờ này trong đầu thầy chỉ có một suy nghĩ ——
Thịnh Dao, cho em cơ hội mà không biết trân trọng à.
"Học viện đã điều tra rõ rồi, tác phong sinh hoạt của em Mạnh Thính Trúc không có gì là không ổn cả, thậm chí tận dụng thời gian sau giờ học viết tiểu thuyết màng, kiếm được rất nhiều tiền, xứng đáng là tấm gương của trường."
Vẻ mặt Thịnh Dao giờ đây chỉ có thể biểu đạt bằng hai chữ: không tin.
"Tóm lại, mọi người đều là bạn cùng phòng, ở cùng nhau ba năm rồi, không cần làm quá lên như thế," thầy Trịnh nói, "Em xin lỗi bạn Mạnh Thính Trúc là được rồi, chuyện này cho qua."
Nói ching là mọi việc không quá ầm ĩ, thầy cũng không muốn làm quá lên.
Thịnh Dao cắn môi, khó chịu nhìn tôi, phồng mà trợn mắt nhưng tuyệt nhiên không nói một lời.
Tôi biết rõ, khiến cho vị đại tiểu thư cúi đầu xin lỗi người nhà quê mà cô ta từng coi thường không khác gì bị lăng trì.
"Nếu không việc này vẫn nên trình báo cho cơ quan có thẩm quyền giải quyết nhỉ." Ta mỉm cười một chút, nói, "Những gì ảnh hưởng đến danh dự của tôi thì cần phải nghiêm túc xử lí."
Thầy Trịnh lạnh giọng quát lớn: "Thịnh Dao!"
"Xin lỗi."
Thịnh Dao cuối cùng vẫn không tình nguyện mà xin lỗi tôi, chỉ là trong ánh mắt cô ta nhìn tôi toàn là sự tức giận không hề che giấu.
Không lâu sau, bởi vì bộ phim trước phát sóng đã trở nên vô cùng nổi tiếng, một quyển truyện khác của tôi cũng thuận lợi bán bản quyền, hơn nữa giá cả còn cao hơn so với lần đầu tiên.
Biên tập đưa người ở công ty điện ảnh tới gặp tôi. Đến nơi tôi mới phát hiện, trong đoàn người còn có cả Chung Nham.
Nghe nói là cổ đông nào đó cho con trai đi theo rèn luyện.
Hắn nhìn thấy tôi, cười: "Tôi nói mà, hẳn là lúc trước đã thấy cô rồi, tuy rằng lúc ký hợp đồng chỉ được xem ảnh cô thôi."
Hợp tác vui vẻ xong xuôi, khì vừa ra ngoài thì lại gặp phải Thịnh Dao và bạn trai cô ta.
Nhìn thấy chúng tôi, cô ta cười lạnh:
"Nói là không hứng thú vơi người ta, rồi lại cùng người ta ăn cơm, cậu chơi trò lạt mềm buộc chặt này hơi cũ rồi đấy."
Lúc này, không chờ tôi lên tiếng, Chung Nham lạnh mặt ngăn cô ta lại:
"Lão Chu, quản bạn gái cậu cho tốt, chúng tôi tới nói chuyện hợp tác."
"Thịnh Dao, tôi thật sự rất tò mò đấy, cuộc sống cằn cỗi nhạt nhẽo của cậu ngoại trừ khoe giàu cùng tình yêu, còn có cái gì nữa không?"
Tôi nhướng mày, khinh thường mà nhìn cô ta, bỗng nhiên cảm thấy, Thịnh Dao hồi năm nhất đại học lập bè kết phái cô lập tôi, dựa vào gia thế để chèn ép tôi, giống hệt một cái khinh khí cầu dát vàng.
Bên ngoài thì cao quý, bên trong thì rỗng tuếch.
Nói chung là bạn trai cô ta cũng thấy mất mặt, anh ta thế mà còn ném tay cô ta ra, trách cứ: "Đừng nói chuyện lung tung."
Thịnh Dao ngẩng đầu, ánh mắt oán độc mà nhìn tôi.
Cô ta vẫn luôn cho rằng bản thân mình cao quý không tì vết, coi tôi như con kiến nhỏ nhoi, dùng hết toàn lực giữ gìn quan niệm phân biệt giai cấp của cô ta.
Nhưng tại giờ khắc ngắn ngủi này, tôi thế mà còn đứng ở nơi cao hơn cô ta.
Ta nhìn ánh mắt của cô ta, không biết tại sao, trong lòng bỗng có một tia bất an.
9. Sau khi quyển sách thứ hai bán bản quyền, cuộc sống đại học của tôi cũng sắp kết thúc rồi.
Tôi tạm thời để việc viết tiểu thuyết qua một bên, chuyên tâm mài giũa đề cương luận văn tốt nghiệp, đặt một dấu chấm hoàn mỹ cho bốn năm đại học của tôi.
Thịnh Dao chơi dài cả bốn năm học, đề cương luận văn chắc cũng muốn nhờ người làm mà thôi.
Nhưng cũng có liên quan gì đến tôi đâu.
Chiều hôm đó, tôi đang ở ký túc xá viết đề cương luận văn thì Hạ Lam đột nhiên hỏi tôi: "Tiểu Trúc, luận văn của cậu thế nào rồi?
Quan hệ của cô ta và Thịnh Dao vẫn luôn rất tốt, tôi vốn không định trả lời cô ta, nhưng nghĩ đến chúng tôi cũng sắp tốt nghiệp tới nơi rồi, vẫn thuận theo câu hỏi của cô ta mà trả lời: "Sắp xong rồi."
"Tiểu Trúc, cậu thật lợi hại."
Hạ Lam nhìn vào nội dung trên máy tính tôi vài lần, mặt tỏ vè ngưỡng mộ,
"Sơ thảo của bọn tôi còn chưa xong đâu, cậu thế mà sắp xong tới nơi rồi."
"Ừ, cố lên."
Tôi không mặn không nhạt mà tiếp lời, tắt file luận văn đi, lại cẩn thận lưu cả vào USB và điện toán đám mây nữa.
Thế nhưng trước ngày bảo vệ luận văn một ngày, lúc tôi chính thức nộp luận văn lên, hệ thống lại nhắc nhở tôi: Nộp bài thất bại.
Tôi ngẩn người, kéo trang xuống tận dưới cùng, một dòng chữ hiện lên: Tỷ lệ trùng lặp 93%.
Lòng tôi bắt đầu sợ hãi, tay tôi để trên mặt bàn không ngừng run rẩy, nắm chặt lại, dùng lực đến đầu mức khiến ngón tay trắng bệch.
Tôi hít sâu vài lần, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, lên mạng tra xét một hồi mới biết, ba ngày trước, có người sửa tên luận văn và tên tác giả trong bài của tôi, lại còn công khai lên các trang mạng internet.
Thịnh Dao.
Trong đầu tôi hiện lên tên cô ta đầu tiên. Tôi chống mặt bàn đột nhiên đứng dậy, cửa ký túc xá vừa sau lưng đúng lúc bị mở ra.
Thịnh Dao đang đeo tai nghe đi vào, nhìn thấy tôi, cười tủm tỉm chào hỏi:
"Mạnh Thính Trúc, nghe nói luận văn của cậu đã viết xong, nộp lên chưa?"
"Ôi chao, sao vẻ mặt lại khó coi như vậy? Chẳng nhẽ là luận văn chưa viết xong?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt của cô ta, gằn từng câu từng chữ:
"Cô cảm thấy việc mình làm không có ai biết, không có chứng cứ gì chứng minh việc này do cô làm phải không? Cô cảm thấy sù mọi việc có vỡ lở ra cũng có người nhà bảo toàn cho cô, đúng không?"
"Cậu đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu."
Cô ta cười hả hê nhìn tôi, "Làm học sinh xuất sắc bốn năm rồi, nhưng đừng để đứt xích bây giờ nha - không kịp tham gia lễ tốt nghiệp đâu đó~~."
Nói xong, cô ta sung sướng rời đi.
Điều hòa thổi từng luồng khí lạnh vào người tôi, đứng trong ký túc xá, tôi dần dần khôi phục được sự bình tĩnh.
Học kỳ này, Thịnh Dao vốn chẳng về kí túc xá mấy lần, cô ta cũng chẳng biết tiến độ luận văn của tôi thế nào, cho nên ngày đó Hạ Lam tới hỏi tôi, còn chăm chú nhìn màn hình máy tính của tôi để xác nhận, hẳn là giúp cô ta thám thính tin tức rồi.
Tôi đặt mật khẩu máy tính vô cùng phức tạp, Thịnh Dao có thể có được bản thảo của tôi, hẳn là thông qua USB, vẫn là có liên quan đến Hạ Lam.
Như vậy, điểm đột phá duy nhất trên là ở người Hạ Lam.
Tôi rất nhanh hạ quyết tâm, trước hết đi tìm giảng viên hướng dẫn tôi viết luận văn lần này, trình bày với cô ấy toàn bộ sự việc.
Cô ấy là nữ giảng viên trẻ nhất của trường, cũng giống tôi có xuất thân nghèo khó, dựa vào nỗ lực của chính mình đi đến tận hôm nay. Cô cũng nói rất thích tôi.
Quan trọng hơn là, bản thảo của tôi vẫn luôn gửi cho cô xem, có lịch sử trò chuyện làm chứng.
Tôi nói hết sự tình cho cô Trình, cả vụ luận văn trùng lặp lẫn cả việc luận văn của tôi bị phát tán ra ngoài.
Cô rất nhanh trả lời tôi: "Luận văn bị lộ? Tới văn phòng cô rồi nói."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT