Edit & Beta: Nghê Tịch

4. Lúc tôi trở về ký túc xá, mấy người Thịnh Dao đều ở đó.

Nghe được tiếng mở cửa, Hạ Lam ngẩng đầu liếc tôi một cái, sau đó chọc chọc Thịnh Dao.

Cô nàng cũng không có ý định ngẩng đầu lên, nói:

"Cậu trở lại rồi hả? Bọn tôi đã mua giấy dán tường, màn giường với cả đèn ngôi sao, bình quân mỗi người 200, cậu chuyển tiền thẳng cho tôi qua Wechat đi."

"Chuyển qua WeChat làm sao mà đủ?"

Tôi cười lạnh một tiếng, "Tôi vẫn nên thiêu thêm chút tiền giấy ở mộ của cậu đi."

Thịnh Dao đột nhiên ngẩng đầu, oán giận mà nhìn tôi: "Cậu có bệnh à?"

"Cậu mới có bệnh ấy!" Tôi bước nhanh đến trước mặt Thịnh Dao, nhìn chằm chằm cô ta, "Trường học nói, hoạt động này hoàn toàn tự nguyện, tôi cũng nói, tôi không tham gia. Cậu dựa vào cái gì gọi điện thoại tìm mẹ tôi đòi tiền?"

"Tìm mẹ cậu thì sao? Tính tình cậu quái gở như vậy, mấy cái hoạt động tập thể đều không tham gia, mẹ cậu còn nhận lỗi với tôi, bảo tôi giúp đỡ cậu nhiều hơn nữa đó."

Thịnh Dao trợn trắng mắt, vẻ mặt khinh bỉ nhìn lại tôi.

Tôi cố gắng giữ cho mình bình tĩnh lại mà nhìn lại cô ta: "Cậu cảm thấy mình có xứng không?"

"Cậu nói cái gì?!"

"Cậu không nghe thấy thì tôi cũng lười lặp lại lần thứ hai, nói tóm lại chỗ tiền này tôi một xu một cắc cũng đừng hòng tôi bỏ ra, mấy cậu muốn làm gì thì làm."

Tôi nói, "Nhưng nếu cậu lại gọi điện thoại cho mẹ tôi lần nữa, đừng trách tôi báo cáo việc nửa đêm các cậu không ngủ mà còn dùng đồ điện, làm việc vi phạm lệnh cấm ở ký túc xá lên Ban Giám hiệu."

Có vẻ là lời của tôi đã dọa tới bọn họ rồi. Thịnh Dao im bặt, không đòi tôi bỏ tiền nữa, cô ta lôi kéo Hạ Lam với Hùng Nhã trang trí góc ký túc xá của bọn họ thành một căn phòng ngập màu hồng phấn, càng khiến góc phòng xám xịt của tôi dễ thấy hơn.

Cuối cùng cô ta cũng không lấy được giải nhất mà cô ta vẫn hằng mong muốn, Thịnh Dao càng nhìn tôi không vừa mắt.

Cô ta dẫn theo hai người kia, quang minh chính đại mà cô lập tôi.

Trong trường rất nhanh liền có lời đồn về tôi, nói tôi ích kỷ, trốn tránh hoạt động tập thể, bắt nạt những bạn học khác trong ký túc xá.

Tống Đường định thay tôi làm sáng tỏ tin đồn, nhưng Thịnh Dao đã lập tức đã đăng một cái status,

"Có đôi khi, thực sự là muốn khoan dung một chút, không cần trách mắng những bạn học xung quanh, chỉ cần chính mình cố gắng, không đạt được giải nhất cũng không sao cả."

Đính kèm là tấm ảnh chụp giường ngủ của cô ta được trang trí vô cùng tinh xảo, bên cạnh lộ ra một góc giường tôi.

Bởi vì buổi sáng tôi đang tra tư liệu để viết văn, trên bàn có không ít giấy tờ, nhìn qua khá là lộn xộn.

Vì thế lời đồn đãi về tôi lại tăng lên ——

Nghèo kiết xác, keo kiệt, lại còn lôi thôi.

"Nghe nói khăn trải giường của cậu ta cả một học kỳ mới đổi một lần."

"Kỳ thật Mạnh Thính Trúc nhà không có nghèo, chính là bởi vì ghen ghét Thịnh Dao, cho nên cố ý khiến cậu ấy lấy không được giải nhất. Đã là thời đại nào rồi, còn có người mấy trăm tệ cũng không có ư?"

"Người nghèo không đáng sợ, tâm nghèo mới đáng sợ."

Nghe mấy lời đồn đãi này, nói không khó chịu là giả.

Ở nơi phồn hoa đô thị này, giống như một cái xã hội thu nhỏ, phân chia con người bằng những ranh giới giai cấp rõ ràng.

Vì dời đi lực chú ý của bản thân, những lúc không đi học hay làm thêm, tôi ngồi viết tiểu thuyết.

Không nghĩ tới ở lĩnh vực này, tôi thế mà có chút thiên phú, vì thế rất nhanh liền có thành quả.

Liên tiếp ba tháng liền nhận được tiền nhuận bút, tôi cuối cùng cũng có thể đổi cái máy tính dùng lâu đã sắp hỏng của chị họ, lại gửi thêm cho mẹ tôi 5000 tệ.

Thê mà bà lại không chịu nhận: "Tiểu Trúc, thành phố lớn, chi phí cao, con cầm tiền nhiều một chút còn cùng bạn cùng phòng ra ngoài chơi."

Tôi cười cười: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con và bạn cùng phòng ở chung cũng khá tốt, bọn họ cũng không thường ra ngoài chơi."

Tuy rằng ở chung khá tốt là tôi nói phét thế, nhưng gần đây bọn Thịnh Dao thực sự cũng không hể ra ngoài chơi được.

Bởi vì đại học năm hai bài chuyên ngành tăng thêm nhiều, đã nhiều bài rồi còn phải học chương trình thiết kế theo tổ hai đến ba người nữa, hơn nữa giảng viên trong viện cũng có tiếng công tư phân minh. Nếu ba người này mỗi ngày ra ngoài đi chơi, đương nhiên không kịp chạy bài, vì thế thời gian này chúng tôi vội đến sứt đầu mẻ trán.

Cuối cùng trước hạn chót, bọn họ thật sự giao lên được một bản thiết kế, lại còn làm vô cùng thành thục, vô cùng hoàn chỉnh.

Tôi mơ hồ đoán được vài phần, nhưng cũng không định quan tâm đến làm gì cả.

Cuối cùng giảng viên cho mấy người Thịnh Dao điểm rất cao.

Thịnh Dao chưa gì đã đăng một status khoe khoang:

"Đứng đầu khóa thiết kế đó ~ ba mẹ thưởng cho một viên kim cương hiếm luôn nè, con gái cưng của bọn họ chính là người ưu tú nhất luôn đó!"

Nói thật là cô ta cũng chẳng phải đứng đầu, điểm của tôi và Tống Đường còn cao hơn của mấy người bọn họ cơ.

Nhưng mấy người trong vòng bạn bè của cô ta, người biết người không, thật sự không đáng để tôi phí thời gian để tâm đến, vậy nên không lâu sau tôi đã quên rồi.

Lại không nghĩ tới, sau đó không lâu, trong học viện lời đồn nổi lên bốn phía, ai cũng đều nói bài tập cuối khóa của Thịnh Dao là tốn một một khoản tiền lớn mới mua được.

Bởi vì lần trước tôi uy hiếp Thịnh Dao một lần, cô ta đương nhiên chụp cái mũ này lên đầu tôi

5. Chiều hôm đó, tôi mới vừa đăng xong hai chương tiểu thuyết, Thịnh Dao liền đỏ mắt đứng ngay bên cạnh tôi,

"Mạnh Thính Trúc, tôi rốt cuộc đắc tội cậu ở chỗ nào? Hồi mới khai giảng năm nhất, tôi còn chia sẻ cho cậu kinh nghiệm mua đồ cơ mà. Tôi vẫn luôn muốn làm bạn bè với cậu, ngươi không cảm kích thì thôi, vì cái gì phải hại tôi?"

"Tôi thấy cậu chính là cái loại công chúa ngẫu nhiên hạ phàm để trải nghiệm cuộc sống bình thường, chứ không tính thật sự làm người bình thường,"

Tôi không còn gì để diễn tả nữa rồi,

"Còn nữa, cậu còn cần tôi hại à? Bình thường cậu học như thế nào cậu tự biết, chính cậu nhìn lại bài cuối khóa kia đi, cậu có thể làm được à?"

Nói thật, mấy loại sinh viên trình độ có hạn như này, có làm được bài hay không, các giảng viên đương nhiên biết, chỉ là không nói ra mà thôi.

Nhưng vụ này của Thịnh Dao, một là bởi vì vị kia giảng viên kia từ trước đến nay là có tiếng công tư phân minh, mấy ngày gần đây trường học cũng vì một tn tức nào đó mà bị chấn chỉnh ghê lắm, hai hẳn là bởi vì...... cô ta quá kiêu ngạo ha.

Mua một bài tập hoàn toàn không phù hợp với trình độ thực của bản thân, lại còn vì cái trò gian lận này mà tung hô khắp nơi.

Có phải ai cũng ngu đâu.

Lời đồn đãi càng bay càng xa, cuối cùng người trong ban lãnh đạo cũng bắt đầu để mắt đến, nghe nói mấy người Thịnh Dao khả năng cao sẽ bị xử phạt.

Tối đó, Thịnh Dao về nhà.

Ngày hôm sau, cô ta trở về phòng ngủ, nói mẹ cô ta muốn mời tôi ăn cơm.

Tôi còn tưởng bản thân nghe nhầm cơ,

"Mời tôi á? Muốn mời thì cũng phải mời mấy người Hạ Lam với Hùng Nhã chứ? Tôi làm gì xứng."

Cũng không biết mẹ Thịnh Dao đã làm cái gì, ngày hôm qua còn khóc đỏ mắt vì hoang mang lo sợ, hôm nay đã lập tức trở nên khí định thần nhàn. (khí định thần nhàn: bình tĩnh)

"Mẹ tôi nói cậu có thể cố gắng vươn lên từ một thôn nhỏ là rất giỏi, bà rất thích cậu."

Xuất phát sự lễ phép với trưởng bối, tôi nhận lời.

Bà ấy đặt một phòng riêng ở một nhà hàng khá xa trường, còn cho lái xe lại đây đón chúng tôi.

Lúc nhìn thấy bà ấy, nói thật, tôi đau lòng.

Tôi với Thịnh Dao còn có thể làm bạn cùng phòng, tuổi mẹ tôi và mẹ cô ta hẳn là không chênh nhau bao nhiêu đâu.

Nhưng khi đặt người mẹ già nua nhọc nhằn của tôi bên cạnh người mẹ đến tóc tai cũng phải chỉnh gọn gàng như mẹ Thịnh Dao, rõ ràng không phải là người của cùng một thế giới.

"Thật ra trước đó Dao Dao về nhà đã nhắc tới cháu với ta rồi, nhà cháu hoàn cảnh không tốt nhưng rất cố gắng, ta cũng thật sự thích cháu."

Mẹ Thịnh Dao cười cười, từ trong chiếc túi xách hàng hiệu lấy ra hộp trán sức màu xanh lá, bên trên là một hàng chữ tiếng Anh dài, đẩy đến trước mặt tôi,

"Ta đưa cho cháu chút quà gặp mặt, hy vọng cháu sẽ thích."

Mở ra, bên trong là một chiếc lắc tay vô cung đẹp, dưới ánh nắng tỏa ra sắc bạc chói lóa.

Tuy rằng tôi không biết nhãn hiệu này là gì, nhưng Tống Đường hình như có một cái, chỉ là không đeo thôi.

Giá, đâu đó xấp xỉ hai vạn tệ.

Mẹ Thịnh Dao uống ngụm nước trà, thong thả ung dung mà nói:

"Mạnh nghe trúc đồng học, ngươi cùng Dao Dao là bạn cùng phòng, đại học bốn năm đều phải cùng nhau trụ, có điểm tiểu đánh tiểu nháo thực bình thường. Có hiểu lầm, nói khai là được, nhưng có chút lời đồn sự tình quan việc học, vẫn là không thể tùy tiện loạn truyền."

Ta cười một chút, đem hộp cái hảo, lui về: "Ngài hiểu lầm, chuyện đó cùng ta không quan hệ, kiến nghị hỏi lại hỏi Thịnh Dao chân thật tình huống."

Nàng nhẹ nhàng chọn hạ lông mày, lại xách ra một cái hắc kim sắc túi:

"Này bộ mỹ phẩm dưỡng da, ngươi có thể gửi trở về cho ngươi mụ mụ dùng. Nghe Dao Dao nói, mụ mụ ngươi một người mang ngươi thực vất vả, hẳn là vô dụng quá cái gì thứ tốt đi."

"Ngươi là thông minh hài tử, cái nào nặng cái nào nhẹ, ngươi hẳn là có thể phán đoán. Huống chi chỉ cần ngươi ra mặt cùng trường học thuyết minh một chút, ngươi là bởi vì phía trước tư nhân mâu thuẫn mới loạn truyền lời đồn."

"Ngươi cùng Dao Dao cùng nhau trụ, rất rõ ràng nàng tác nghiệp đều là chính mình làm, đúng hay không?"

Ta nghe hiểu.

Nàng biết việc này kỳ thật cùng ta không quan hệ, nhưng cũng không ảnh hưởng nàng cảm thấy chỉ cần một cái lắc tay thêm một bộ mỹ phẩm dưỡng da, là có thể thu mua ta cái này nghèo kiết hủ lậu nữ hài, ra mặt thế nàng bảo bối nữ nhi đỉnh nồi.

Nếu thật giống nàng theo như lời, ta chủ động chạy tới thừa nhận lời đồn là ta loạn truyền.

Thịnh Dao đương nhiên sẽ không bị ghi tội, nhưng ta sẽ.

Ta từ từ nâng lên mắt, nhìn đối diện Thịnh Dao cùng nàng mẹ.

Hai người kia ngạo mạn biểu tình không có sai biệt, chỉ là lão so tiểu nhân càng sẽ che giấu mà thôi.

"A di, cảm tạ ngài hôm nay khoản đãi, cũng cảm ơn ngài mang ta thấy việc đời."

Ta hít sâu một hơi, đứng dậy,

"Rốt cuộc Đại Thanh đều vong một trăm nhiều năm, ta không nghĩ tới còn có thể lại nhìn đến Hoàng Hậu cùng nàng công chúa tái hiện nhân gian."

Thịnh Dao mụ mụ trên mặt chắc chắn thong dong thần sắc bỗng nhiên âm trầm xuống dưới.

Nàng lạnh lùng nói: "Quả nhiên là thâm sơn cùng cốc không văn hóa không tố chất nông thôn phụ nữ dưỡng ra tới, giáo dưỡng thật kém."

"Đúng vậy, đương nhiên không thể so ngài nữ nhi có giáo dưỡng."

Ta gật gật đầu, nỗ lực làm chính mình biểu tình bình tĩnh như nước, nhưng móng tay đã thật sâu khảm vào lòng bàn tay,

"Rốt cuộc ta này thâm sơn cùng cốc ra tới chỉ có thể chính mình làm khóa thiết, ngài nữ nhi hoa giá cao gian lận còn muốn tuyên dương được thiên hạ đều biết, ta chỗ nào so được với nàng nha?"

Thịnh Dao nhảy dựng lên liền phải chửi ầm lên, bị nàng mẹ duỗi tay đè lại.

"Nếu ngươi như vậy không biết tốt xấu, vậy quên đi đi."

Thịnh Dao mụ mụ lại khôi phục kia phó cao cao tại thượng biểu tình,

"Bất quá ta còn là phải nhắc nhở ngươi, làm người ta nói lời nói vẫn là chừa chút đường sống, tiểu tâm đắc tội không thể trêu vào người."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play