Một tuần sau đó, tin tức chấn động giới kinh doanh được tung ra, "Chủ tịch Cao Gia Thành từ chối hợp tác với Triệu Quân Hàn", không một ai ngoài nào biết lý do vì sao hắn lại bỏ một cơ hội làm ăn tốt như vậy.

Giai Kỳ cùng Cao Ý đến cửa hàng kinh doanh đồ phong thuỷ của Tần Duệ, bên trong phòng khách lớn Tần Duệ ánh mắt vui vẻ như có mùa xuân, pha một bình trà nhài kỷ tử để uống. Cậu trách móc Giai Kỳ: "Nè Tiểu Bạch, chị gái cậu xinh đẹp tuyệt vời mà cậu giấu kỹ quá"

"Tần Duệ cậu đừng có nói..." – Giai Kỳ và Cao Ý cùng thốt lên.

Cậu đưa tay lên miệng "Suỵt" một tiếng, Giai Kỳ nhăn mặt: "Cậu không sợ hả? Chị Giai Tuệ khó tính lắm."

Tần Duệ tựa lưng vào ghế, chân bắt chéo thong thả nói: "Sợ? Từ đó không có trong từ điển của Tần đại thiếu gia."

Cao Ý lắc đầu, bĩu môi chê bai Tần Duệ: "Cậu nghĩ cậu lọt được vào mắt của chị ấy hả? Nằm mơ!"

Lần trước gặp nhau, Giai Tuệ cho rằng hắn chỉ là một tên công tử con nhà giàu, suốt ngày chỉ biết ăn chơi. Mẫu người cô ấy thích là kiểu đàn ông có thể gánh vác mọi thứ, giúp đỡ cộng đồng, xây dựng xã hội tốt đẹp, đầu đội trời chân đạp đất. Từ hôm đó, Tần Duệ luôn tìm kiếm cơ hội để "xây dựng – giúp đỡ cộng đồng".

"Cuối tháng này có một chuyến thiện nguyện ở Châu Phi, hai người muốn đi không?" – Tần Duệ hào hứng mời gọi.

Khoảng thời gian qua Giai Kỳ đã quá mệt mỏi, đầu óc lúc nào cũng mơ mơ màng màng. Cô đồng ý với Tần Duệ, xem như một chuyến đi cho khuây khoả tâm hồn, còn Cao Ý bận việc nên không thể đi cùng.

Khi biết Giai Kỳ sẽ đến Châu Phi, Cao Gia Thành kịch liệt phản đối:

"Anh không cho phép em đi đến nơi nguy hiểm như vậy. Ở đó không có anh, ai có thể đảm bảo an toàn cho em."

Giai Kỳ ôm lấy eo, ngước mặt nhìn hắn, mắt long lanh mè nheo: "Có Tần Duệ mà, em sẽ không sao đâu."

Hắn cau mày: "Tần Duệ là thằng nhóc tóc bạch kim con trai chủ tịch Tần?", Giai Kỳ gật gật đầu, tóc rơi xuống má, hắn giơ tay vuốt mái tóc mềm mượt: "Không được, anh không yên tâm."

Giai Kỳ cố gắng năn nỉ nhưng thái độ kiên quyết của hắn cô thật không có cách nào, đành phải giở trò trẻ con: "Anh không cho em cũng đi."

Cao Gia Thành véo mũi Giai Kỳ, bỗng dưng đến một nơi xa xôi như Châu Phi, muốn hắn yên tâm là điều không thể.

Sau khi mọi việc được sắp xếp ổn thoả, Giai Kỳ lén lút xuất phát lúc Cao Gia Thành vừa đi làm, cô mang một ít hành lý gọn nhẹ lên máy bay đi đến Châu Phi.

Đặt chân đến đất nước xa lạ, Tần Duệ lái chiếc xe jeep nhanh như bay trên đường quốc lộ, thời tiết nóng như lửa đốt, Giai Kỳ đội chiếc mũ lưỡi trai đen, trùm khăn kín nhưng vẫn bị cát bay vào mặt.

Nơi cả đoàn đến là một ngôi làng nhỏ ở vùng quê Ethiopia. Những đứa nhỏ ở đó rất thích Giai Kỳ, cô phát quà, phát kẹo và cho tiền những người dân vô cùng vui vẻ, những chuyện mệt mỏi và đau buồn đều quên hết. Tối đến Giai Kỳ cùng Tần Duệ và mọi người trong đoàn quay lại thành phố, ở đây vốn không được an ninh, ăn uống vừa xong ai cũng tranh thủ về khách sạn nghỉ ngơi.

Giai Kỳ nằm trên chiếc giường khá cũ, điều kiện không được tốt nhưng có nơi để ngủ đã rất may mắn. Bữa tối cô ăn một ít bánh địa phương, không hợp khẩu vị và hiện tại bụng cảm thấy khó chịu. Chợp mắt một lúc Giai Kỳ nghe tiếng gõ cửa, nghĩ Tần Duệ có việc gì tìm, cô nhanh chóng ra mở cửa.

Một đám người kì lạ có vẻ hung tợn nhìn chăm chăm Giai Kỳ, cô sợ hãi lùi về sau, vừa định thét lên đã có tên bịt miệng lại, đánh cô ngất xỉu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play