Mọi người tập trung vào Bình Nhi mà quên mất đi Trình Hải Yến ở phía sau, hai tay bưng đĩa thức ăn bấu chặt. Ánh mắt cô ta bỗng dưng trở nên rực lửa đầy oán hận Bình Nhi.
Trình Hải Yến ngồi vào ghế, đặt đĩa xuống trước mặt mẹ Lý, giọng ngọt ngào đầy giả tạo: "Bác gái ăn thử món con mới nấu đi ạ!"
Nhưng bà chẳng mảy may quan tâm, Bình Nhi bị ép ăn mấy món bổ dưỡng nào là hải sâm, tổ yến chưng,... Tuy nhiên cô nhìn cái gì cũng thấy buồn nôn.
Mẹ Lý nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại, vuốt ve: "Nhi Nhi của chúng ta phải ăn nhiều vào mới có sức khoẻ được. Trông con gầy chưa kìa."
Lý Lập Thành cảm giác bản thân trở nên "thất sủng", đứa nhỏ chưa ra đời đã đe doạ đến vị trí của hắn, tiểu tổ tông sau này có lẽ rất khó dạy bảo.
Náo nhiệt qua đi, Bình Nhi nằm trong phòng Lý Lập Thành, gió từ bên ngoài thổi qua cánh cửa sổ lớn, mang theo sự êm dịu của khí trời. Hắn ở bên ngoài cùng Lý lão gia và chú ba bàn chuyện công việc, Bình Nhi nằm đến phát chán bèn bước xuống giường, đi xung quanh xem có gì hay ho không.
Căn biệt thự mang màu trắng chủ đạo toát lên vẻ sang trọng quyền quý, đèn chùm pha lê cỡ lớn treo ở giữa sảnh phòng khách lấp lánh. Mẹ Lý không dám làm phiền cô nghỉ ngơi nên đã căn dặn người làm giữ yên lặng.
Bên ngoài không có ai, cô thấy có bó hoa tươi dưới phòng khách, muốn xem thử, chân phải vừa chạm xuống bậc cầu thang thì một bàn tay từ phía sau đẩy nhẹ, Bình Nhi mất thăng bằng, cả người ngã lăn xuống dưới. Đầu va đập mạnh vào nền gạch, bụng đau nhói từng cơn, mắt chầm chậm nhắm lại, cả cơ thể trở nên vô lực rồi ngất đi.
Trình Hải Yến quay về phòng ngủ dành cho khách, xem như chuyện vừa xảy ra không liên quan gì đến mình.
Lý Lập Thành ở bên ngoài nghe tiếng kinh động, cảm giác bất an trào dâng, hắn đi vào liền thấy khung cảnh kinh hoàng, Bình Nhi nằm trên một vũng máu, máu chảy ra từ đầu, từ phần dưới...
Mẹ Lý cũng chạy ra xem, tay chân bà liền run rẩy không thôi: "Mau... Mau... Gọi xe cứu thương."
Lý Lập Thành bế bổng Bình Nhi, máu của cô chảy không ngừng dính lên tay hắn, da mặt Bình Nhi tái xanh. Lý Lập cảm thấy sợ hãi, sợ đứa con này của hắn xảy ra chuyện, niềm vui và hạnh phúc còn chưa kịp tận hưởng đủ. Hắn còn lo lắng Bình Nhi sẽ bỏ hắn mà đi, cả đời Lý Lập Thành chưa bao giờ biết sợ hãi, bây giờ hắn hiểu cảm giác rồi, đối mặt với tình huống chưa từng tưởng tượng ra, hô hấp của hắn bỗng chốc khó khăn, lồng ngực như bị ép chặt.
...
Bình Nhi được đưa vào phòng cấp cứu, Lý Lập Thành ngồi bên ngoài, lo lắng phát điên, đầu hắn gục xuống, cách duy nhất có thể làm chính là cầu nguyện cho Bình Nhi không sao.
Hơn ba tiếng, bác sĩ bước ra ngoài, Lý Lập Thành đứng dậy hỏi thăm tình hình, cả thế giới của hắn như sụp đổ khi biết đứa con của mình đã không còn, tuy nhiên Bình Nhi vẫn ổn, chuẩn bị chuyển về phòng hồi sức nghỉ ngơi.
Bình Nhi được bác sĩ tiêm một mũi thuốc, cắm thêm kim truyền dịch vào tay, nằm mê man trên giường bệnh. Lý Lập Thành kéo rèm cửa sổ, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Hắn hôn lên trán cô, mắt cay cay thì thầm vào tai cô: "Thật may mắn, em không sao."
Lý Lập Thành ban đầu thích Bình Nhi vì sự xinh đẹp, thông minh. Thời gian trôi qua, sự gắn kết của hai người đã không thể cắt đứt được nữa. Hắn mặc định trong đầu rằng cô chính là vợ hắn, trái lại, Bình Nhi thi thoảng lại hoang mang nghi ngờ Lý Lập Thành đối xử với cô không biết là thật hay là giả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT