Môi trường làm việc ở công ty thường xuyên có những buổi gặp mặt khách hàng hoặc đối tác, tất nhiên không thể thiếu bia rượu được. Tối nay Bình Nhi cùng Lý Lập Thành và cả Trình Hải Yến đều có mặt, thái độ của Bình Nhi không có gì thay đổi, Trình Hải Yến lại tránh né ánh mắt của cô. Sau khi mọi người về hết, Trình Hải Yến cũng đứng lên xin phép ra về.

Lý Lập Thành không quan tâm, tay cầm điện thoại xem gì đó, có vẻ rất chăm chú. Bình Nhi không nhìn thấy được nội dung, Lý Lập Thành gần đây rất kỳ lạ, từ khi nào mà hắn lại dùng điện thoại thường xuyên như vậy? Có công việc gấp vào ban đêm?

Bình Nhi biết trong cơ quan có nhiều cô gái thích Lý Lập Thành, nhưng cái vẻ cao cao tại thượng, khó chịu đến vô lý của hắn khiến họ không dám đến gần. Những ai có ý đồ muốn đi đường tắt trở thành bà chủ danh giá, cố tình tiếp cận đều bị hắn cho thôi việc.

"Đi thôi, Thiệu Duy đến rồi."

Lời nói của Lý Lập Thành làm cô tỉnh táo lại, đi theo hắn xuống lầu.

Bình Nhi mặc váy ngắn và không đi tất nên đôi chân bị lạnh, di chuyển cứng đờ. Cô bước xuống bậc thang, giày cao gót bị trẹo, "Ah" một tiếng ngã vào người Lý Lập Thành, hắn đỡ lấy eo cô, Trình Hải Yến đứng gần đó đang đợi taxi và Thiệu Duy đều nhìn thấy cảnh thân tình.

Binh Nhi nhanh chóng đứng thẳng lên, cúi mặt che đi sự ngại ngùng và thiếu tự nhiên. Cô nhìn về phía xa thấy Trình Hải Yến khoanh hai tay trước ngực, có lẽ cũng bị lạnh, mặc dù chẳng ưa gì nhưng cùng là phụ nữ với nhau, mặc váy ngắn đứng ngoài đường giữa đêm sẽ rất nguy hiểm. Cô đề xuất với Lý Lập Thành: "Hay là để Giám đốc Trình về với chúng ta?"

Lý Lập Thành mở cửa xe, lạnh lùng nói: "Không."

Bình Nhi hết cách đành leo lên xe, Lý Lập Thành khép hờ mắt, hắn nhớ lại mấy ngày trước Lão gia nhà hắn nói: "Khi nào rảnh rỗi mời con bé thư ký về nhà chơi.". Lúc đó, Lý Lập Thành rất bất ngờ, nhưng hắn hiểu ra ngay không có chuyện gì qua được ánh mắt quan sát điềm tĩnh của ông.

Hắn tựa vào ghế, bâng quơ nói: "Có thời gian thì về nhà ăn bữa cơm."

Bình Nhi vẫn ngắm nhìn đường phố mà không có phản ứng gì, cô nghĩ hắn nói với Thiệu Duy, khoảng lặng im ắng bao trùm ba người, Thiệu Duy nhìn gương chiếu hậu trong xe, không biết hắn đang nói với ai, ông chủ Lý mặc dù đối xử tốt với anh nhưng loại chuyện về nhà ăn cơm này thì không thể nào xảy ra được.

Bình Nhi không nghe Thiệu Duy trả lời Lý Lập Thành nên quay mặt lại xem liền bắt gặp ánh mắt như cá chết của hắn. Cô tự chỉ tay vào mình nghi ngờ hỏi: "Anh nói với em hả?"

"Chẳng lẽ nói với vong." – Hắn cục súc đáp, khả năng học hỏi ngôn ngữ thật đáng gờm.

Trong lòng Bình Nhi rộn ràng, Lý Lập Thành vừa vi phạm một trong ba nguyên tắc, cô mở to mắt nhìn hắn, dường như đọc được suy nghĩ của cô, Lý Lập Thành mở chai nước khoáng uống một ngụm rồi nói: "Thiệu Duy bị lãng tai, không nghe chúng ta nói gì đâu."

Thiệu Duy cười mỉm, từ khi nào hắn trở thành người điếc trong mắt sếp Lý như vậy. Trái tim cằn cỗi cấu tạo từ sắt đá của ông chủ cuối cùng cũng có người trồng hoa. Thiệu Duy không khỏi vui mừng, gần nửa quãng đời của Thiệu Duy chỉ còn hai chữ công việc, hy vọng sau khi hoa nở Lý Lập Thành sẽ nhân đạo mà không bắt anh tăng ca.

Bình Nhi ho khan mấy tiếng, não hoạt động hết công suất, miệng lại bật ra chỉ một từ: "Ừm"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play