Ánh trăng bên ngoài chiếu vào gương mặt của Lý Lập Thành, vẻ nam tính quyến rũ làm Bình Nhi không thể cưỡng lại được. Hai đôi môi ma sát nhẹ nhàng, đầu óc cô dường như trở nên trống rỗng, cơ thể nóng rực của hắn chạm vào làn da man mát của cô.
"A...Đau" – Bình Nhi bị Lý Lập Thành cắn nhẹ, giọng nói của cô trở nên trầm hơn, hắn không thể chịu đựng được nữa...
...
Lý Lập Thành ra khỏi phòng tắm, nước trên tóc vẫn chưa khô, Bình Nhi nằm uể oải trên giường, làn da trắng điểm thêm những chấm đỏ hồng càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ. Lý Lập Thành vào bếp rốt cho cô một cốc nước, đưa tận tay cô rồi nhẹ nhàng hỏi: "Em muốn nói gì hả?"
Cô uống một ngụm nước, nhỏ giọng: "Ừm, em cảm thấy không thể tin được."
Không đợi hắn trả lời, cô lại nói: "Em ngủ một lát rồi về."
Lý Lập Thành cau mày: "Bây giờ đã hai giờ sáng. Khuya rồi..."
Bình Nhi ngồi dậy, thân thể được tấm chăn tối màu che lại, cô giơ tay vuốt mái tóc rối của mình. Mỗi khi Bình Nhi hành động gì đó, Lý Lập Thành lại như bị thôi miên không thể cưỡng lại được vẻ quyến rũ của cô. Lý Lập Thành chỉ mặc quần tây, không mặc áo, cơ thể săn chắc ấy tiến đến ôm lấy Bình Nhi. Thấy biểu tình của hắn không hài lòng, cô nói: "Ngày mai còn phải đi làm nữa, em không có mang theo quần áo."
Lý Lập Thành nghe vậy, không còn cách nào khác đành nhặt quần áo trên sàn lên đưa cho cô, đầy ủy khuất nói: "Trước đây đều là người khác mong muốn tôi ngủ lại với họ một đêm, tình hình bây giờ đúng là... quả báo nhãn tiền."
Sáng hôm sau, khi Lý Lập Thành đến công ty, hắn nhìn đồng hồ đã trễ một tiếng. Văn phòng vắng vẻ, có vẻ mọi người đang họp. Hắn nhìn qua nhìn lại, không thấy Bình Nhi đâu.
"Sếp Lý, anh đến rồi!" – Thiệu Duy chào hắn, "Sáng sớm ngài Chủ tịch gọi điện thoại cho tất cả bộ phận trong công ty, bây giờ mọi người đang họp."
Bình Nhi từ sau lưng hắn chạy đến, có vẻ cô cũng bị trễ giờ. Bên trong phòng họp lớn đèn được bật sáng trưng và cách âm khá tốt nhưng vẫn nghe thấy tiếng cãi vã, âm vực cao nghe có vẻ như bên trong đang tranh luận rất dữ dội.
Bình Nhi hỏi: "Có chuyện gì vậy? Bên trong đang cãi nhau hả?"
Thiệu Duy đáp: "Ừm, được một lúc rồi."
Lý Lập Thành nhận thấy người ồn ào nhất là Phó giám đốc Lưu phòng kinh doanh và Trưởng phòng Marketing. Thị trường là nơi các sản phẩm được đổi mới liên tục và phát triển một cách nhanh chóng, trong những năm gần đây, người tiêu dùng cập nhật công nghệ thường xuyên nên tiêu chuẩn về hàng hóa cũng được nâng cao. Sản phẩm công ty dự tính sẽ tung ra vào tháng sau nhưng sản phẩm của công ty đối thủ cũng được tung ra vào tháng sau, quy mô quảng bá hoàn toàn đàn áp công ty Lý Lập Thành. Những vấn đề này đã được cấp trên đồng ý và thông qua, thời gian quá gấp rút muốn thay đổi dự án quảng bá là rất khó khăn. Với tính cách của Lý Lập Thành, ngày hôm nay mọi chuyện phải được giải quyết xong.
Lý Lập Thành bước vào phòng họp, giơ tay nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: "Đã hơn một tiếng rồi, mọi người muốn tranh luận tới khi nào?"
Phòng họp chìm vào im lặng, hai người đang tranh luận đỏ mặt khi nghe Lý Lập Thành lên tiếng, xấu hổ không dám nói gì thêm.
"Tôi muốn là giải pháp chứ không phải cãi nhau vô nghĩa." – Lý Lập Thành quát, "Công ty trả lương để các anh các chị làm việc và cống hiến vì lợi ích chung, nếu muốn cãi nhau ra ngoài rồi muốn làm gì thì làm, lãng phí thời gian!"
Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng thở của mọi người. Lý Lập Thành nổi nóng, ai cũng sợ hắn, sợ bị mắng lây nên chỉ dám ngồi im, tự bảo vệ mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT