Sàn nhà được phủ kín hoa tươi, khiến cho người ta cơ hồ không tìm thấy chỗ đặt chân. Xung quanh tường treo đầy dây mây và lá xanh, tạo nên không gian tươi mát, thơ mộng. Ở giữa phòng sừng sững một thân cây. Không biết bằng cách nào mà nó được chuyển vào trong phòng. Thân cây cao to, thoạt nhìn trông rất trang nghiêm, ổn trọng.
Tán cây đại thụ che trời, tạo nên một không gian riêng tư mà từ đó có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng trên không.
Một nhánh cây nổi bật có thể thấy từ xa, trên đó có một căn nhà gỗ nhỏ, với một chú sóc bông đáng yêu đang nhìn ra khỏi cửa sổ.
Làm mọi người hoảng hốt, sững sờ như đang đắm mình trong thế giới cổ tích. Bời vì từng ngọn cỏ, từng cành cây đầy rất chi tiết, làm cho con người đắm chìm vào không thua kém gì cảnh trong giấc mơ.
Tiêu Tùng Hứa cảm thấy như mình chính là người chăm sóc cho chú sóc nhỏ đáng yêu này. Chú sóc nhỏ kia tựa như đang đợi cậu trở về nhà.
"Sóc nhỏ....." Thanh âm của Trì Đông Dương xuất hiện ở phía sau. Tiêu Tùng Hứa cảm thấy vai mình run lên, giơ tay cúi đầu, nhìn từ đằng sau như đang lau nước mắt.
Trì Đông Dương tiếp cận từ phía sau, không chạm vào mà chỉ túm góc áo người trước mắt, khoe mẽ mà dường như đang làm nũng, "Đừng chê tớ cổ hủ lạc hậu, nhưng ngoại trừ rừng rậm lớn, tớ không biết tặng quà gì tốt hơn cho Sóc nhỏ."
"Ngốc nghếch... Tớ thực sự thích nó!" Tiêu Tùng Hứa trừng mắt và cười, "Nhưng đêm nay tớ ngủ ở đâu?"
"Cậu có thể đến nhà tớ." Trì Đông Dương đề nghị.
Tiêu Tùng Hứa quay người, mắt lấp lánh nhìn thiếu niên trước mắt, hơi kinh ngạc,"Cậu chuẩn bị mấy thứ này mẹ Hứa và bố Tiêu nhất định biết đúng không? Tớ đi cùng cậu, chẳng phải là......"
"Sóc nhỏ, tớ xin lỗi." Trì Đông Dương mím môi, rồi chậm rãi nắm lấy tay Tiêu Tùng Hứa. "Tớ chưa đợi cậu đồng ý mà đã tự tiện thừa nhận với bố mẹ cậu, thực sự xin lỗi."
"????" Tiêu Tùng Hứa bị lượng tin tức lớn oanh tạc vào đầu.
Trì Đông Dương hít một hơi sâu và sau đó giải thích, "Kể từ khi xác định được cậu cũng thích tớ, tớ liền thẳng thắn với bố mẹ cậu. Tớ thừa nhận tớ thực sự rất ấu trĩ, ban đầu tớ chỉ muốn thu phục tất cả, mưa rền gió dữ sau này đều do tớ gánh vác, như vậy về sau chúng ta có thể ở bên nhau mà không cần phải cố kỵ gì nhiều."
"..."
"Nhưng dì Hứa và chú Tiêu cũng rất tốt bụng, không có làm khó tớ. Bọn họ chỉ kể lại chuyện xưa của cậu cho tớ nghe, dặn dò tớ bất luận thế nào cũng phải đối xử tốt với cậu."
*
"Dì cũng đoán được, người Sóc nhỏ thích chính là cháu."
Nhìn thiếu niên đẹp trai đang thấp thỏm lo lắng trước mắt, mẹ Hứa thở dài và sau đó nói:
"Có lẽ một chú sóc con đi ra từ trong đông giá rét, nhất định sẽ bị ánh nắng mặt trời như cậu thu hút."
"Chú, dì hai người thực sự chấp nhận cháu?" Trì Đông Dương vừa mừng vừa sợ hãi, khó tin vào điều này.
"Nếu không chấp nhận thì có thể làm gì khác?" Bố Tiêu nhìn Trì Đông Dương một cái và nói, "Rốt cuộc, người Sóc nhỏ thích là cậu."
Trì Đông Dương giữ im lặng, không biết phải nói gì.
Mẹ Hứa đánh bố Tiêu ý bảo đối phương thu liễm lại, sau đó nói: "Cháu biết tại sao chú dì lại đặt tên là "Tiêu Tùng Hứa' không?"
"'sóc nhỏ' phát âm rất đáng yêu... Nhưng cháu đoán đó không phải là nguyên nhân chính." Trì Đông Dương trả lời một cách nghiêm túc, "Có quan hệ gì đến họ hàng của hai người sao?
"Đúng vậy." Mẹ Hứa gật đầu, "Họ của dì là Hứa, họ của anh ấy là Tiêu. Dì từng mang thai một lần, nhưng không giữ được đứa bé đó, sinh non, do đó phải phẫu thuật gỡ bỏ tử cung. Sau đó, suốt mười năm, dì vẫn luôn mơ màng hồ đồ.
"Lúc bố nó đưa dì đi cô nhi viện nhận nuôi con, dì vẫn luôn bài xích. Nhìn thấy đám trẻ tung tăng nhảy nhót trước mặt để nỗ lực bày tỏ mặt ưu tú nhất của mình, dì luôn nhớ đến đứa bé đã mất của mình.
"Trong tất cả những đứa trẻ, chỉ có Sóc nhỏ là chưa từng lấy lòng dì. Thằng bé chỉ chốn ở góc phòng, không hề liếc mắt nhìn bọn ta. Tuy nhiên, dì vừa nhìn liền nhớ kỹ đứa trẻ đó."
"Lúc cùng viện trưởng nói chuyện về Sóc nhỏ, dì đã biết rằng nó đã phải chịu rất nhiều ủy khuất. Dì cũng không phải là người có tâm hồn lương thiện, cũng không có ý định giải cứu những đứa trẻ đó. Chẳng qua..."
Nhớ đến đây, hốc mắt của mẹ Hứa đỏ lên
"Lúc ấy khi chú dì chuẩn bị rời cô nhi viện, nhìn thấy Sóc nhỏ nghịch bùn một mình ở ngoài cổng."
"Như là có cảm ứng nào đó, vị trí thiếu hụt tử cung đó của dì tự nhiên lại nhói đau.
"Dì ôm bụng ngồi xuống, cảm thấy rất bất lực. Chú Tiêu lúc đó cũng rất hoảng sợ và không biết dì bị làm sao...
"Chính là khi đó, đứa nhỏ chưa từng đến lấy lòng, chưa bao giờ có ý đồ đến tiếp cận dì kia, lại chủ động đưa cho dì một ly nước.
"Thằng bé nói lúc đau bụng uống nước ấm sẽ cảm thấy thoải mái hơn? Nó nói, ly nước này nó vẫn luôn mang theo bên người, nhiệt độ vừa vặn, mở ra là có thể uống."
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của mẹ Hứa, rơi xuống bàn.
Bà dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói:
"Ở khoảnh khắc đó, dì quyết định dẫn đứa bé về nhà. Không phải vì muốn cứu vớt thằng bé, mà là muốn cứu vớt chính mình.
"Một đứa trẻ chưa từng được yêu thương, nhưng vẫn yêu thế giới này, tự nguyện giúp đỡ những người chưa từng được giúp đỡ.
Giây phút hạ quyết tâm kia, dì đã nghĩ kỹ phải đặt cho thằng bé cái tên 'Tiêu Tùng Hứa'."
Tiêu Tùng Hứa.
Tiêu mang theo lời hứa.
Đứa bé kia, là món quà mà bà nhận được sau 10 năm hỗn độn.
"Vì vậy Trì Đông Dương, cháu là người duy nhất mà Tiêu Tùng Hứa chủ động tiếp cận trong cả đời này. Nhưng dì ích kỉ, dì không muốn cả đời này nó sẽ ở dưới sự bảo hộ của người so với nó còn yếu kém hơn."
Mẹ Hứa nhìn chằm chằm vào hai mắt Trì Đông Dương, ánh mắt kiên định mang theo chút cầu xin.
"Cho nên dì yêu cầu cháu phải ưu tú hơn thằng bé, phải mạnh mẽ hơn thằng bé. Dì hy vọng thằng bé lười biếng, hy vọng nó được bảo hộ. Dì hy vọng ở trong mối quan hệ của hai đứa....cháu sẽ là người bảo hộ thằng bé."
*
Sau khi hai chàng trai ra khỏi phòng, cùng mẹ Hứa cùng bố Tiêu cùng nhau cắt bánh kem, cầu nguyện.
Dưới cái nhìn thâm ý của bố mẹ, hai thiếu niên lặng lẽ nắm, chưa từng buông tay ra.
Sau khi đã ăn xong, lúc Trì Đông Dương đề xuất muốn mang Tiêu Tùng Hứa về nhà, bố Tiêu bất ngờ phát ra âm thanh giống như đạn pháo bắn:
"Tôi đã biết mà! Tiểu tử này một vừa hai phải đòi chiếm dụng phòng của Sóc nhỏ chắc chắn là không có ý tốt mà! Thì ra là mong đợi điều này? Phòng ngủ không có giường, liền đến nhà của cậu đúng không? Nghĩ cũng đẹp nhỉ! Sóc con cùng tôi ngủ cũng không thể cùng cậu..."
Mẹ Hứa nhanh tay che miệng bố Tiêu lại, yên lặng dập tắt pháo lửa.
Nhưng lúc bà nhìn về phía Trì Đông Dương, biểu tình vẫn là một chút không yên tâm. "Trì Đông Dương, cháu hẳn là biết đúng mực chứ?"
Trì Đông Dương mặt đỏ tai hồng, "Chú dì, cháu thật sự không có ý đó! Cho nên...hai người hãy yên tâm! Trước khi tốt nghiệp chúng cháu sẽ không làm gì xằng bậy!"
"Sau khi tốt nghiệp cũng không cho làm gì xằng bậy... Ô Ô!"
Bố Tiêu lại nhanh chóng bị bịt miệng để dập hỏa
Thế nào..........Là loại nào?
Xằng bậy........Là làm gì?
Tiêu Tùng Hứa nghe mà như lọt vào trong sương mù...
Nhưng khi thấy biểu cảm của Trì Đông Dương, lại nhìn biểu cảm của hai người lớn...Dù Sóc nhỏ thuần khiết không hiểu, cũng hiểu được phần nào.
"Bố mẹ, hai người yên tâm. Bọn con chưa thông báo gì cả, nên... sẽ không làm điều gì xằng bậy." Tiêu Tùng Hứa che lại khuôn mặt đang nóng lên, nhỏ giọng nói.
"Cái gì?" Bố Tiêu trợn mắt há hốc mồm, "Trì Đông Dương cư nhiên lại chưa thông báo?"
Người đàn ông trung niên ngày thường trầm lặng và điều độ trong những lúc bình thường, lúc này lại bộc lộ ra vẻ trào phúng ấu trĩ, nhướng mày nhìn Trì Đông Dương, "Tiêu tử có phải cậu không được." Châm chọc
Mà rốt cuộc Trì Đông Dương còn chưa mang người đi, dù nhìn thấy "bố vợ" khiêu khích, cũng chỉ có thể nhẫn nhục trong lòng. Nói thầm "Chờ xem, sau này cậu có được không."
Mà trong lúc hai người đang giằng co, có một người phản ứng mạnh mẽ hơn cả...
Đó chính là mẹ Hứa.
Mẹ Hứa không nói gì, chỉ lấy tay che miệng, tránh cho tiếng thét chói tai của mình phát ra.
Tuy nhiên, câu nói "Bố mẹ" buột miệng được thốt ra từ miệng Tiêu Tùng Hứa đã chọc đúng tuyến lệ của bà, khiến nước mắt trào dâng.
Tiêu Tùng Hứa chưa bao giờ gọi họ là "Bố mẹ".
Mấy năm nay, đứa bé vẫn luôn khách sáo mà ngoan cố gọi họ là "bố Tiêu mẹ Hứa".
Đứa nhỏ này nhìn thì ngoan ngoãn nghe lời, nhưng mẹ Hứa hiểu, trong lòng cậu vẫn luôn thấp thỏm, không tin tưởng có một ngày cậu sẽ lại bị vứt bỏ.
Do đó, chỉ cần không gọi "bố mẹ", thì cậu sẽ không mất đi bố mẹ một lần nữa.
Mà hôm nay, Tiêu Tùng Hứa đã gọi. Gọi họ là "bố mẹ". Đây là sự tín nhiệm của đứa bé đối với họ. Đồng thời, đó cũng là sự tín nhiệm đối với chính mình. Tiêu Tùng Hứa rốt cuộc đã bắt đầu tin tưởng chính mình. Tin tưởng chính mình xứng đáng được yêu thương, tin tưởng chính mình sẽ không lại bị người khác vứt bỏ hay thương tổn.
Bất tri bất giác bố Tiêu cũng phản ứng lại. Người đàn ông không khống chế được mà đỏ mắt, tiến lên một bước, đem đứa nhỏ duy nhất của mình ôm vào lòng.
"Nhớ về nhà sớm". Giọng bố Tiêu trầm thấp, che giấu tiếng khóc.
"Vâng ạ". Tiêu Tùng Hứa cười chảy nước mắt, đưa tay ôm lấy bố, "Con biết rồi, bố".
Trước khi cùng Trì Đông Dương rời đi, Tiêu Tùng Hứa dừng lại ở trước cửa.
Cậu quay đầu nhìn người phụ nữ ôn hòa, khẽ mỉm cười, phất tay nói" "Mẹ, ngủ ngon".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT