Mọi người đều cho rằng Tiêu Tùng Hứa là một hành tinh nhỏ bé, duy nhất quay quanh hành tinh Trì Đông Dương.
Ngay cả chính bản thân Trì Đông Dương cũng nghĩ vậy.
Trong vô tận vũ trụ, nơi im lặng trong biển ngân bạc.
Cậu quay quanh, giữa những khoảng cách, liên tục bị cuốn hút, rồi lại không dám đến gần hơn.
Cuối cùng, Trì Đông Dương trở nên rạng ngời, thu hút sự chú ý của vạn người.
Trong khi đó, Tiêu Tùng Hứa vẫn an tĩnh, ỷ lại.
Tuy nhiên, Cán bộ thể thao như là kính thiên văn.
Làm cho Trì Đông Dương thấy rõ chân tướng.
Mặt trời duy nhất chưa bao giờ là anh.
Ánh sáng trên người Trì Đông Dương tỏa ra khiến người khác nhìn chăm chú. Nhưng chỉ khi bị nhìn thấy, thì anh mới thực sự sáng ngời. Bởi vì ánh mặt trời trên người người khác, phản xạ trên người anh.
Nhưng Tiêu Tùng Hứa không giống như vậy.
Cậu không cần sự chú ý của người khác để tỏa sáng mà luôn tỏa sáng một cách tĩnh lặng.
Vì vậy, khi có một hành tinh chú ý đến nguồn sáng không có tiếng động này, nó sẽ tự nhiên bị cuốn hút.
Hàn Nhan là một ví dụ, quay quanh người kia trong quỹ đạo.
Mà hành tinh tự cho là đúng- Trì Đông Dương:...
Kỳ thật cho tới nay, vẫn bị lực hấp dẫn kiểm soát, không thể di chuyển ra khỏi phạm vi của người kia.
Hành tinh duy nhất xoay quanh, chính là chính mình Trì Đông Dương.
Hơn nữa, loại lực hấp dẫn này...
Được gọi là thích.
*
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, nhóm tổ chức bị yêu cầu ở lại để dọn dẹp vệ sinh.
Trì Đông Dương vốn định đưa Tiêu Tùng Hứa về, nhưng lại bị Cán bộ thể thao ngăn cản.
"Tiết mục cậu đã không nghiêm túc xem, giờ phải dọn dẹp cậu cũng muốn chạy sao?"
Cán bộ thể thao nói mà Trì Đông Dương không thể phản đối, vì vậy anh chỉ có thể nhìn Tiêu Tùng Hứa ngồi ở góc đó, bị một đám bạn học vây quanh.
Tạm thời sẽ không đi chứ?
Trì Đông Dương nhìn vào hình bóng của Tiêu Tùng Hứa, yên lặng mà nghĩ.
Cậu đi dọn dẹp trước. Chút nữa có thời gian thì nói chuyện...
Nhưng khi nghĩ đến đó, Trì Đông Dương bỗng dưng ngơ ngẩn.
Chính anh cũng không biết, chính mình muốn nói cái gì. Nhưng sắp tới nghỉ đông rồi, đây là thời điểm mà không thể danh ngôn chính thuận dính bên người cậu.
Sắp phải trải qua một mùa đông giá rét, Trì Đông Dương ở phía trước nghĩ, nên cùng Tiêu Tùng Hứa nói cái gì.
Không phải để trấn an Tiêu Tùng Hứa.
Mà là để an ổn tâm trạng của bản thân.
Tâm thần không yên cùng các bạn học khác hoàn thành công việc quét dọn, lúc kết thúc có thời gian rảnh, Trì Đông Dương đi ra chỗ Tiêu Tùng Hứa ngồi lúc trước, nhưng lại phát hiện rằng người đã không còn ở đó.
Đám người nhốn nháo vây quanh vừa rồi, cũng đã tản ra, còn lại những tốp năm tốp ba.
Trì Đông Dương tự nhận mối quan hệ với Tiêu Tùng Hứa không tệ.
Sắp phải nghỉ đông, hiện tại về nhà, đối phương chẳng lẽ lại không đánh với mình một một tiếng.
Trong lòng Trì Đông Dương có dự cảm bất thường.
Anh kiềm chế cảm xúc bất an, kéo lấy một bạn học bên cạnh và hỏi: "Sóc nhỏ đâu rồi?"
"Sóc nhỏ? " Bạn học tỏ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Cậu không thấy à? Cậu ấy bị Hàn Nhan kéo đi rồi."
"Hàn Nhan"! Trì Đông Dương không ý thức mà tăng cao âm lượng.
Bạn học kia bị hoảng sợ, không hiểu được nói: "Tại sao người nào cũng như vậy? Vừa rồi nhóm nữ sinh bên kia cũng hỗn loạn như vậy, nói Hàn Nhan muốn công khai với Sóc nhỏ. Sao hiện tại cậu cũng vậy...?"
"Cậu biết bọn họ đi đâu không?"
"Hình như là lên sân thượng... Trì Đông Dương, cậu đi đâu vậy vậy?"
Trì Đông Dương không kịp trả lời.
Anh ném cây chổi trong tay xuống và trực tiếp hướng sân thượng mà chạy.
Thiếu niên như tia chớp, nhẹ nhàng như lá rụng, và mạnh mẽ như cơn mưa lớn.
Nhanh nhẹn, yếu ớt, nhưng ẩn chứa năng lượng hủy thiên diệt địa.
Tốc độ của Trì Đông Dương khiến người khác khó có thể tưởng tượng được.
Khi anh ngày càng tiến gần sân thượng, đám người xung quanh càng trở nên đông đúc.
Nhiều bạn học tỏ vẻ bát quái, tò mò, tìm tòi nghiên cứu, càng chứng thực phỏng đoán của Trì Đông Dương.
Anh thực sự tiếp cận tầm mắt trung tâm của mọi người.
Mà trung tâm bên kia, đang xảy ra chuyện mà anh không muốn chấp nhận.
Hàn Nhan đang muốn tỏ tình với Tiêu Tùng Hứa.
Tiêu Tùng Hứa sẽ làm thế nào?
Cậu bé nổi tiếng hô hào đó, có phải ai đó đối xử với cậu tốt, cậu cũng sẽ đi theo không?
Nếu anh phát hiện sớm...
Nếu anh trở nên thân thiện sớm một chút, liệu...
Và có lẽ, Tiêu Tùng Hứa không phải là người ngây ngô.
Phải, cũng có thể là không phải, Tiêu Tùng Hứa là một người thông minh và linh hoạt.
Vì vậy, cậu có thể sẽ nhận ra rằng Hàn Nhan là một sự lựa chọn tốt hơn...
Vậy nên, Tiêu Tùng Hứa có thể thực sự thích Hàn Nhan...
Anh nên làm gì bây giờ?
Anh nên thể hiện thái độ ra sao?
Mọi người chen chúc với nhau một chỗ, Trì Đông Dương dừng lại trước cửa sân thượng.
Anh thở hổn hển, trong đầu suy tư hỗn loạn.
Anh biết rằng mình không có lập trường gì để ngăn cản hai người...
Nhưng, nhưng!
Trì Đông Dương không kiềm chế được bản thân. Anh vụng trộm nắm lấy chiếc tay nắm cửa.
"Từ từ, Trì Đông Dương, cậu đang làm gì?"
Một bàn tay bên duỗi ra, một bạn học chặn lại động tác của anh.
Trì Đông Dương trừng mắt nhìn lại, ánh mắt mất khống chế dọa đối phương nhảy dựng.
"Không, không phải..." Bạn học đó hơi kinh sợ, tốt bụng nhắc nhở, "Lúc Hàn Nhan dẫn người vào, đã dặn dò ai cũng không được quấy rầy..."
Mọi người đều nghe thấy điều này, chủ yếu tập trung vào "Không ai được quấy rầy".
Tuy nhiên, tai Trì Đông Dương nghe được, từ ngữ mấu chốt thành "Hàn Nhan đang bên trong".
Do đó không chút do dự, Trì Đông Dương trực tiếp năm lấy chiếc tay nắm cửa —
Tiêu Tùng Hứa đứng ngay cạnh cửa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
Hàn Nhan đứng ở sau lưng Tiêu Tùng Hứa, khuôn mặt lạnh lùng, trong ánh mắt có vẻ thất bại.
Ý nghĩa của điều này là...
Trì Đông Dương mừng rỡ trong lòng.
Loại cảm giác này có thể làm cho máu trong người anh sôi trào.
Anh không thể kiềm chế được sự mong đợi trong đôi mắt của mình.
"Ngây thơ thắng."
Hàn Nhan nói những lời này, rồi từ phía sau Tiêu Tùng Hứa vòng ra và liếc qua Trì Đông Dương.
Ngây thơ, chính là cách Hàn Nhan mô tả lúc ấy đánh giá hai người.
Hàn Nhan tự xưng mình không phải là dạng ngây thơ.
Vì vậy, khi Hàn Nhan nói, sự ngây thơ thắng...
Điều này có ý nghĩa...
Trái tim Trì Đông Dương kinh hoàng.
Anh tiến lên một bước, ngăn cản Tiêu Tùng Hứa.
Rồi lại bước lên một bước, đẩy đem người bức lui chuyển động giữa trời đất.
Một bước, rồi lại một bước nữa.
Trong tầm nhìn chờ đợi của mọi người, Trì Đông Dương đóng cánh cửa sắt phía sau.
Lần này, sân thượng không còn ai quấy rầy hai người, chỉ còn lại hai người họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT