5
Lời nói này thật sự khiến người ta suy nghĩ sâu xa, ta muốn đính chính lại, nhưng mà nhìn vẻ mặt đầy chính khí của hắn, dường như hoàn toàn chưa phát hiện ra lời này ái muội cỡ nào.
Ta thở dài, xoay người bỏ đi. Hạ Văn Thu lại đuổi theo.
"Giang Địch!" Hắn như vậy mà gọi cả tên lẫn họ của ta, "Ngươi giận à? Hay là ngươi thương tâm?"
Ta dừng bước chân, quay đầu lại trong cơn gió tuyết ngày càng dày đặc, nhẹ giọng nói: "Ta cũng không biết."
Hẳn là khổ sở, trong lòng giống như bị rải đầy vụn băng.
Nhưng cơn đau buốt chỉ chợt thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.
Ta phát hiện tâm tình của ta so với trong tưởng tượng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Chỉ trong phút chốc ngây người, Hạ Văn Thu đã xoay người lên ngựa, kéo dây cương đi đến trước mặt ta.
Hắn hơi hơi khom người, vươn tay về phía ta:
"Lên đi, mang ngươi đi cưỡi ngựa giải sầu, muốn đi không?"
Phía sau Tôn Nguyệt đã đuổi theo, lo lắng và tức giận trừng hắn:
"Đăng đồ tử! Cô nương nhà ta với ngươi xưa nay không quen biết, sao có thể tùy tùy tiện tiện cùng ngươi cưỡi ngựa?"
Hạ Văn Thu không để ý tới nàng, chỉ chăm chú mà nhìn ta, thậm chí còn đem bàn tay kia đưa về phía ta một lần nữa.
Đôi mắt lười nhác hằng ngày hiếm khi nghiêm túc như thế, ta trầm mặc một chút, vẫn là đưa tay với qua.
Hắn bắt lấy tay ta, dùng một lực độ vừa phải kéo ta lên trên lưng ngựa.
Ta nương theo lực đạo này xoay người, không cần tốn nhiều sức lực đã ở trên lưng ngựa.
Tôn Nguyệt gấp đến độ chạy loanh quanh: " Bão tuyết lớn như vậy, cô nương thân thể không khỏe làm sao chịu nổi!"
"Không có việc gì." Ta trấn an nàng, "Ngươi dẫn người hồi phủ trước đi, để lại hai người ở chỗ này trông coi là được."
"Cô nương này——"
Hạ Văn Thu chặn đứng nàng lời nói:
"Yên tâm đi, ta cưỡi ngựa rất lợi hại, mang cô nương nhà ngươi đi như thế nào, tất nhiên sẽ như thế ấy không tổn hao gì mà đưa về phủ."
"Thật nhẹ."
Giọng nói của Hạ Văn Thu rất nhỏ, nhưng mà ta cùng hắn chỉ cách một lớp áo choàng lông thỏ, tự nhiên cũng nghe được rành mạch, vì thế quay đầu lại liếc hắn một cái.
Hắn lại kéo dây cương, một bên phóng ngựa một bên bắt đầu lãi nhãi:
"Ngươi khẳng định ăn cơm không ngon. Vậy thì uống thuốc có ích lợi gì, chi bằng ăn nhiều thịt bổ sung đạm còn không hơn uống những cái thuốc đắng ngắt đó. Còn có buổi sáng ngươi uống những cái canh suông, cháo gạo kê, không bằng đổi thành sữa bò cùng trứng chiên......"
Dưới thân tuấn mã phi nhanh, gió lạnh cuốn bông tuyết ập vào trước mặt, đang muốn ho khan, một kiện áo choàng đã dừng trước người ta.
Giọng nói của Hạ Văn Thu lại vang lên, nhưng không lắm rõ ràng lắm: "Giữ lấy đi, dùng để chắn gió."
Trước mắt cảnh vật từ những ngôi nhà cao thấp đan xen nhau dần dần biến thành cửa thành, Hạ Văn Thu cũng không dừng lại, vứt tấm thẻ bài thủ vệ cho cấm vệ quân rồi thuận lợi mà ra khỏi thành.
Lọt vào trong tầm mắt là một vùng hoang vu phủ đầy tuyết trắng, tiếp theo Hạ Văn Thu ghì cương ngựa, hơi hơi nghiêng mặt, nhìn ta.
"Có thấy tâm tình tốt hơn không?" Hắn nói.
"Ngươi nhìn đi, bầu trời rộng lớn như vậy, hà tất gì phải ở lại trên một thân cây......"
Có lẽ là cảm thấy không may mắn, hắn đem hai chữ cuối cùng nuốt trở về.
Ta trầm mặc một lát, kéo kéo chiếc áo choàng hắn ném cho ta lại, mới bình tĩnh nói: "Ta không có cảm thấy tâm tình không tốt."
"Nhưng vị hôn phu của ngươi......"
"Sẽ nhanh thôi hắn liền không phải nữa."
Ta thở dài một hơi, như là rốt cuộc đã thuyết phục được chính mình buông xuống chấp niệm nào đó.
"Sau khi về nhà ta sẽ xử lý tốt hết thảy, sẽ cùng hắn giải trừ hôn ước."
Từ nhỏ ta đã bị bệnh, ta rất rõ ràng, ta đại khái là sống không quá hai mươi tuổi.
Phụ thân và nương coi ta như châu bảo, thúc bá huynh đệ lại đối với gia nghiệp Giang gia như hổ rình mồi, bởi vậy nếu muốn có biện pháp ta ít nhất phải lưu lại một người thừa kế cho Giang gia.
Chọn Thôi Ninh Viễn xem như là hành động bất đắc dĩ.
Ba năm này ta đối với hắn và Thôi Ninh Chi không có nửa phần bạc đãi, dù cho hắn chán ghét xa cách cũng không thèm che giấu, ta cũng chưa từng so đo.
Thế nhưng hắn muốn hoàn toàn hủy diệt Giang gia.
Nếu giấc mộng kia chính là chuyện sẽ phát sinh trong tương lai thì chính ta dẫn sói vào nhà, một tay tạo thành mầm tai hoạ.
Nghe ta nói như vậy, Hạ Văn Thu mắt sáng rực lên, rồi lại vờ như bình tĩnh nói:
"Kỳ thật ngày đó ngươi ở học đường đề nghị, sau khi trở về ta suy xét một chút, cảm thấy cũng không tồi."
"Nếu ngươi cùng hắn giải trừ hôn ước, chọn ta cũng không phải không thể."
Ta trầm mặc một lát: "Ngươi...... Không được."
Hạ Văn Thu không dám tin: "Vì cái gì?! Chẳng lẽ ta còn không so được với cái tên lấy oán trả ơn, một lòng muốn trở thành phượng hoàng đó sao?"
Hắn thoạt nhìn tức giận thật, như thể nếu ta không nói được lý do chính đáng, sẽ trực tiếp đem ta ném khỏi lưng ngựa.
"Bởi vì ngươi là đích tử duy nhất của Hạ gia. Ta nhàn nhạt mà nói. "Ngươi còn phải gánh vác trách nhiệm, mà ta cũng có trách nhiệm của mình. Lời nói ở học đường là ta thất lễ, nếu ngươi lòng có khúc mắc, ngày khác ta sẽ mang theo hậu lễ tự mình tới cửa chuộc lỗi."
"Giang Địch!"
"Nếu ngươi không hài lòng, có thể để ta đi, tự ta có thể trở về."
Tuy nói như vậy, nhưng Hạ Văn Thu lại hoàn toàn không có ý ném ta xuống, tay nắm dây cương ngược lại càng dùng sức:
"Hừ, ta đã nói đem ngươi hoàn hảo không hao tổn gì mà đưa trở về, đương nhiên sẽ không nuốt lời."
"Đa tạ Hạ công tử."
Hắn một bên giục ngựa, một bên lại hừ lạnh một tiếng: "Bỏ lỡ một soái ca ngoan ngoãn hiểu chuyện như ta vậy, tương lai nhất định ngươi sẽ hối hận!"
"......"
Lời này ta thật sự không thể tiếp được, đành phải ngậm miệng không nói.
6
Thẳng đến khi đưa ta về tới Giang phủ, Hạ Văn Thu cũng không nói câu nào.
Sau khi nhìn thấy Tôn Nguyệt, hắn đỡ ta xuống ngựa, một tay cầm lấy áo choàng mà ta mượn chắn gió, giật dây cương định rời đi nhưng rồi lại ngừng lại.
Hắn ngồi ở trên lưng ngựa, từ trên cao mà nhìn ta.
Động tác này vốn là rất có khí thế, nhưng mà câu nói hắn nói ra lại hoàn toàn tương phản:
"Nếu ta không phải là đích tử duy nhất của Hạ gia thì sẽ có thể ở rể Giang gia không?"
"......"
Tôn Nguyệt đỡ ta lảo đảo một cái, quay đầu nhìn lại, trong gió tuyết Hạ Văn Thu đã dần dần đi xa.
Ta im lặng nhìn bóng dáng hắn, thẳng đến khi Tôn Nguyệt thật cẩn thận mà mở miệng:
"Cô nương, bên ngoài tuyết lớn, vẫn là nhanh vào nhà đi."
Trong nhà chính đặt hai chậu than hồng, tạo ra một mảnh không khí ấm áp dễ chịu.
Ta nhìn chung quanh một vòng, không thấy Thôi Ninh Viễn cùng Thôi Ninh Chi đâu.
"Thôi cô nương sau khi ăn cơm trưa xong liền đi ra ngoài, nói là muốn tìm người. Thôi công tử vẫn còn ở Đông Tam phường, giúp viết phương thuốc và bốc thuốc."
Ta gật đầu tỏ vẻ đã biết, do dự một lát sau, vẫn là đi gặp phụ thân và nương để nói về việc từ hôn.
Nương xác định ta không phải giận dỗi hay vui đùa, thế nhưng nhẹ nhàng thở ra:
"Con cuối cùng cũng thông suốt rồi, yên tâm đi. Thôi Ninh Viễn lòng muông dạ thú, thật không phải phu quân tốt."
Ánh mắt ta đảo qua biểu tình của phụ thân và nương, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó: "Phụ thân cùng nương vẫn luôn không thích hắn sao?"
Phụ thân thở dài:
"Người này tâm tư thâm hậu, lại giỏi bày mưu tính kế, sau khi lợi dụng con vào học đường ở kinh thành, liền đầu quân cho Thất hoàng tử. Nếu ngày sau hắn thật sự cùng con thành thân, nói vậy Giang gia ta cũng sẽ bị trói buộc lên chiếc thuyền lớn tranh đoạt vị trí trữ quân."
Ta giật mình tại chỗ.
Cho nên, phải chăng Thôi Ninh Viễn là vì đã lập công lớn cho Thất hoàng tử trong cuộc tranh giành vị trí trữ quân nên tương lai mới có thể một bước lên trời như vậy sao?
Sau khi rời khỏi thư phòng, ta thắc chặc lại áo choàng quay trở về, Tôn Nguyệt nhẹ giọng hỏi ta bữa tối hôm nay muốn ăn cái gì.
Ta hơi hơi hé miệng, đang muốn nói chuyện, trong đầu lại không biết như thế nào nhớ lại những lời lải nhải của Hạ Văn Thu lúc trên đường.
"...... Cô nương?"
Tôn Nguyệt lại kêu một tiếng, ta lấy lại tinh thần: "Bữa tối...... Làm một nồi thịt dê hầm đi."
Thẳng đến khi sắc trời tối hẳn, Thôi Ninh Viễn mới mang theo Thôi Ninh Chi hồi phủ.
Hai người trên môi đều mang theo ý cười, tựa hồ tâm tình không tồi.
Ta ngồi ở nhà chính lẳng lặng chờ, Thôi Ninh Viễn thấy ta, thu lại vẻ tươi cười, đang muốn đi, ta gọi lại hắn: "Từ hôn đi."
Hắn đột nhiên quay đầu lại, không dám tin mà nhìn ta: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta muốn cùng ngươi từ hôn." Ta từng câu từng chữ mà nói, "Thôi Ninh Viễn, từ tối nay trở đi, ngươi và ta hôn ước giải trừ. Ngươi có thể đi tìm người trong lòng, ta cũng sẽ tìm rể hiền khác."
Hắn gắt gao nhìn ta chằm chằm, ý thức được ta không phải muốn cùng hắn thương lượng mà là thông báo với hắn.
"Giang Địch!"
Không đợi hắn mở miệng, một bên Thôi Ninh Chi đã tức giận mắng:
"Ngươi là cái thá gì, sao dám đối với ca ca ta vẫy tay thì tới, xua tay thì đi? Ngươi có biết ngay cả Thất hoàng......"
Nàng nói còn chưa dứt lời, Thôi Ninh Viễn bỗng nhiên lạnh mặt quát lớn: "Ninh Chi!"
Thôi Ninh Chi như là ý thức được mình lỡ lời, cuống quít ngậm miệng.
Ta cười nhạo một tiếng: "Ngươi ở trường nữ thục đã ba năm, thế nhưng một chút tiến bộ cũng không có."
Thông thường nếu ta nếu nói như vậy với Thôi Ninh Chi, Thôi Ninh Viễn nhất định sẽ lập tức nhảy ra che chở nàng.
Nhưng lúc này hắn cứ như thế mà nhìn ta không chớp mắt:
"Nói như vậy, trong lòng ngươi đã chọn được người mới. Giang Địch, vậy ta trong lòng ngươi rốt cuộc tính là cái gì? Một chàng rể Giang gia tuyển được, đến lúc có được người tốt hơn liền bỏ đi?"
Ta nhấp một ngụm sữa bò nóng, nhàn nhạt nói:
"Sao lại chỉ cho phép ngươi cùng vị y nữ Đường cô nương kia tình chàng ý thiếp, lại không cho phép ta sớm tính toán sao?"
"Đường Lộ? Ta cùng nàng chỉ là bằng hữu mà thôi. Quân tử chi giao, từ trước đến nay trong sạch."
Thôi Ninh Viễn vội vàng giải thích.
Ta nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thẳng thắng của hắn, nhất thời không nói gì. Đây là ta lần đầu tiên phát hiện, Thôi Ninh Viễn người này...... Khá vô sỉ.
"Cho dù chỉ là bằng hữu hay có suy nghĩ khác, trong lòng lòng ngươi tự rõ." Ta không nghĩ lại cùng hắn đôi co, đặt ly xuống đứng lên:
"Ngày mai ta sẽ đưa thiếp canh từ hôn cho ngươi, ngươi cùng Thôi Ninh Chi ba ngày sau dọn ra khỏi phủ đi. Còn học đường trong kinh thành, thân thể ta không khỏe, sẽ không đến đó, nếu ngươi muốn tiếp tục học thì tự đi là được."
Ta là con gái duy nhất của Giang gia, bởi vậy phụ thân ta vẫn luôn xem ta như người thừa kế mà bồi dưỡng.
Trước khi cập kê ta đã nghiên cứu qua kinh sử cùng sách luận, sở dĩ còn ngày ngày đi học đường cũng là vì Thôi Ninh Viễn.
Trên thực tế, hắn cũng chưa từng nhận được sự ưu ái của ta.
Được mệnh lệnh của ta, bọn thị vệ động tác mau lẹ, ba ngày vừa đến liền không khách khí lạnh nhạt mà đem huynh muội Thôi Ninh Viễn mời đi ra ngoài.
Ngày mà bọn họ rời đi là một ngày nắng hiếm hoi, ta một thân áo váy đứng ở cửa, sắc mặt nhàn nhạt mà nhìn.
Thôi Ninh Viễn ra cửa, bỗng nhiên dừng bước chân, quay đầu lại nhìn ta. "Giang Địch."
Hắn gọi cả tên lẫn họ của ta, giọng nói lại lạnh lùng sắt bén, giống như một thanh kiếm bén nhọn.
"Hôm nay và cả ba năm khuất nhục như thế nào, ngày sau ta sẽ trả lại cho ngươi như thế ấy."
Ta há miệng thở dốc, còn chưa kịp mở miệng, đằng sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, nghe ra rất vui vẻ:
"Nha, lần đầu tiên ta thấy có người lại vô sỉ như vậy, mang theo muội muội ở nhà người khác ăn nhờ uống nhờ đi học nhờ ba năm, không lo làm trâu làm ngựa mà báo đáp ân tình, ngược lại coi là sỉ nhục ——"
Đảo mắt qua, ta lập tức nhìn thấy Hạ Văn Thu một thân hồng y đang bay bay trong gió, thần thái thong dong mà đứng ở trước cửa.
Sắc mặt của Thôi Ninh Viễn lập tức trở nên rất khó coi.
Hạ Văn Thu tiếp tục nói: "Ta mà là ngươi, nếu đã có cốt khí như vậy, không bằng lập tức đem ân tình trong ba năm đều trả lại hết đi?"
Cuối cùng Thôi Ninh Viễn mang theo Thôi Ninh Chi, đầu cũng không quay lại mà rời đi.
Ta hơi hơi ngẩng mặt nhìn Hạ Văn Thu: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Ta đi ngang qua đây, nhân tiện lại đây nhìn xem."
Ta hơi ngẩn ra một chút, lúc này mới chú ý tới bội kiếm kinh thành cấm vệ quân bên hông hắn.
Không biết có phải phát giác ta đang nhìn hắn hay không, Hạ Văn Thu đột nhiên đứng càng thẳng sống lưng.
Ánh mắt ta dừng ở trên mặt hắn, bỗng nhiên nói: "Sao trên mặt ngươi lại bị thương?"
"Ách...... Ta bỗng nhiên nhớ tới Đông Tam phường còn có nhiệm vụ đi tuần phố, ta đi trước."
Vẻ mặt Hạ Văn Thu biến đổi, ngữ khí hoảng loạn, nói xong xoay người liền cưỡi ngựa đi mất.
Trong lòng ta không khỏi nghi hoặc, bữa tối thuận miệng hỏi phụ thân ta một câu. Không nghĩ tới ông thế nhưng rất có hứng thú mà cùng ta lại nói tiếp:
"Còn không phải tiểu tử Hạ gia kia sau khi trở về nhà hai ngày trước, tìm lão Hạ nói hắn muốn đi ở rể. Lão hạ tính tình nóng nảy, liền cầm roi đánh hắn một trận, còn nói hắn vào học đường học được những thói hư tật xấu của những tên công tử lêu lổng, liền ném hắn vào cấm vệ quân kinh thành."
Ta trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng trả lời: "...... Phải không."
Còn không phải vậy sao? Lão Hạ mấy năm nay vẫn luôn mang theo gia quyến trấn giữ ở Bắc cương, năm nay mới được triệu hồi về kinh, không ngờ tới Hạ Văn Thu nửa điểm cũng không kế thừa được ngạo cốt của phụ thân hắn, đường đường là đích tử, lại một lòng nghĩ đến ở rể nhà người khác...... Cũng không biết hắn muốn ở rể nhà ai......"
Ta trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Nếu...... Là Giang gia chúng ta thì sao?"
"Thật là trơ trẽn! Ngay cả Giang gia...... Giang gia ——"
Ông bỗng nhiên phản ứng lại, trừng lớn mắt nhìn ta:
"Đúng vậy ha, hai tháng trước hắn vào học đường kinh thành, chẳng lẽ là đánh chủ ý lên con?"
"Cũng không phải......"
"Buồn cười!" Phụ thân ta vỗ án đứng lên, lấy bội kiếm bên cạnh liền đi ra ngoài, "Dám đánh chủ ý lên nữ nhi của ta, ta xem vẫn là lão Hạ xuống tay quá nhẹ!"
Chưa kịp ngăn cản, ta trơ mắt nhìn phụ thân rất nhanh đã biến mất ở cửa.
Trái lại nương ta không hề ngạc nhiên, thậm chí lại gắp cho ta miếng thịt thỏ nướng:
"Không cần phải xen vào việc của phụ thân con, con đã nhiều ngày khẩu vị không tốt rồi, ăn nhiều chút đi."
Sau khi cùng Thôi Ninh Viễn từ hôn, ta như là bỏ xuống được một gánh nặng, cả người đều khoan khoái thoải mái.
Ta cũng khó tránh cảm thấy có lỗi, lại nghĩ đến lúc trước lang trung bắt mạch, toàn nói ta trầm kha khó chữa, khó sống quá hai mươi tuổi.
Mà khi đó, phụ thân và nương lại không thể không chính mắt thấy ta rời đi.
Mỗi lần nghĩ vậy, ta lại trằn trọc khó yên giấc, không biết qua bao lâu mới ngủ được. Nhưng sau khi ta thiếp đi, lại mơ thấy một giấc mộng lạ.
Trong mộng gió lạnh lạnh thấu xương, nhắc nhở người ta nhớ đến Bắc Cương quanh năm khó thấy xuân hạ.
Mà người trong mộng này, thế nhưng là Hạ Văn Thu lúc nhỏ.
Chỉ là ở trong mộng của ta, hắn một thân bệnh tật, là bệnh có từ trong bụng mẹ, vì thế, năm chín tuổi, hắn cứ như vậy mà chết non ở Bắc cương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT