Sau khi trọng sinh ta HE cùng nghĩa huynh

Chương 6: Mãn Nguyệt giai nhân (5)


3 tháng

trướctiếp

Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cổng Lý phủ, Lý Diệp nhìn Ngô Tư Du luống cuống tay chân sửa sang quần áo, cười trêu ghẹo nói: "Huynh trưởng đi làm sự vụ trong Hàn Lâm Viện rồi, ở nhà chỉ có mình ta, không cần long trọng như thế." 

“Không được, không được, đây là lần đầu ta tới cửa, tất nhiên phải trang dung sạch sẽ, y quan chỉnh tề."  Ngô Tư Du giơ gương đồng nhỏ lên nhìn đi nhìn lại: "Búi tóc có hơi rối, son môi cũng phải tô lại thêm một lần nữa, sớm biết như vậy hôm nay đã mang nha hoàn ra cửa cùng rồi." 

“Bằng không ta gọi một nha hoàn lên giúp ngươi, tiện thể đem nửa thùng tôm đến phòng bếp." 

“Cũng được, mang cả cá đi, Đường tiểu quan nhân vất vả lắm mới bắt được, không nên lãng phí." 

“Được, giữa trưa chúng ta ăn cá." 

Lý Diệp nói, một tay ôm thùng tôm, một tay xách cá xuống xe ngựa, mới vừa rảo bước tiến lên cổng lớn Lý phủ, liền có gia đinh lại đây nhận đồ trong tay nàng: ”Nương tử đã về rồi." 

“Ừ, đem mấy thứ này đến phòng bếp, cá giao cho Vương đầu bếp xử lý, tôm thì rửa sạch, ta sẽ lấy làm tôm say rượu." 

“Dạ." 

Bên này vừa mời phân phó xong, còn chưa kịp đi vào bên trong, Tôn ma ma đã từ sảnh ngoài tiến đến hành lễ: "Nương tử trở về rồi, Triệu quan nhân đợi đã lâu." 

Lúc này Lý Diệp mới chú ý đến mấy cái rương được đặt ở tiền viện, mặt ngoài sơn đỏ, bên trên vẽ hình thỏ ngọc ngắm trăng cùng hoa quế, nghĩ đến chắc hẳn là Triệu Nam Tự tặng lễ Trung Thu.

“Triệu thiếu giám tới?” Nàng vừa nói chuyện vừa chạy vào: " Bằng hữu của ta cũng đến, để Trương quản gia tiếp đãi Triệu thiếu giám. Bằng không, đi Hàn Lâm Viện gọi ca ca ta trở về, dù sao buổi trưa ca ca cũng phải nghỉ ngơi." 

“Nương tử không được."  Tôn ma ma giữ chặt nàng, dở khóc dở cười: "Triệu quan nhân người ta tới là tìm người, đều đã đính hôn hai năm rồi còn có gì mà thẹn thùng nữa chứ." 

“Ha, ta không thẹn thùng, không phải là ta đang vội hay sao."  Lý Diệp vừa nói vừa đi ra khỏi cổng lớn, hiện tại nàng chưa nghĩ ra nên làm như thế nào mới có thể từ hôn, cho nên không muốn nhìn thấy Triệu Nam Tự.

“Tiểu Diệp?” Triệu Nam Tự nghe thấy động tĩnh, thấy vị hôn thê của mình từ cổng lớn muốn ra ngoài, sắc mặt trở lên khó coi.

Hôm nay hưu mộc, sáng sớm hắn liền tới tặng lễ vật Trung Thu, không nghĩ tới huynh muội Lý phủ đều không có ở nhà, hỏi ra mới biết Lý Chi đi Hàn Lâm Viện, mà Lý Diệp cùng Đại Lý Tự Thiếu Khanh Thượng Thần đi bờ sông ngoại thành câu cá.

Trai đơn gái chiếc ngồi chung một chiếc xe ngựa vốn đã không hợp quy củ, huống chi còn hẹn đi vùng ngoại thành câu cá. Lý Diệp là chính phòng phu nhân Triệu gia chưa qua cửa, càng phải an phận thủ thường, tuân theo lễ nghi, quy củ, không nên đơn độc cùng nam tử đi ra ngoài.

Kể cả hai người có quan hệ Nghĩa huynh nghĩa muội, cũng vẫn là vạn phần không ổn.

Hắn nghĩ, đi đến cổng thấy xe ngựa Thượng phủ, ngữ khí chua chát: "Tiểu Diệp hôm nay cùng Thượng Thiếu Khanh đi đạp thu sao, Thiếu Khanh còn đặc biệt đưa ngươi trở về, thật là chiếu cố." 

“Triệu thiếu giám!"  Lý Diệp thấy hắn muốn xốc mành xe, vội vàng ngăn hắn lại: "Ngươi muốn làm gì?”

Ngô Tư Du đang ở trong xe sửa sang lại quần áo, trang điểm chải chuốt, không thể bị hắn nhìn thấy.

“Xe ngựa đều đến cổng phủ, không nên chào hỏi một cái sao?” Triệu Nam Tự thấy nàng ngăn cản mình, sắc mặt càng thêm âm trầm, trong lời nói cũng mang theo ý châm chọc mỉa mai: "Hay là nói Thiếu Khanh đại nhân tự biết mình đuối lý, không dám ra ngoài gặp người?”

“Ngươi, ngươi đừng có nói bậy!"  Lý Diệp bị lời nói càn rỡ của hắn làm cho phát bực, tức giận trừng mắt nhìn hắn.

“Ngươi không làm thì sao ta lại nói bậy được!" 

“Xong rồi! Lý nương tử không cần gọi nha hoàn tới nữa, ta tự mình chỉnh trang xong rồi!"  Ngô Tư Du vén mành xuống xe, nhìn hai người giằng cò trước xe, ngơ ngác hỏi: "Vị này là?”

Triệu Nam Tự không nghĩ tới người trong xe là một nữ tử, nhất thời có chút hoảng loạn: "Sao, sao lại là nữ tử?”

“Bằng không thì sao, Triệu thiếu giám cho rằng người trong xe nên là ai?” Lý Diệp đỡ Ngô Tư Du xuống xe, lôi kéo nàng tránh Triệu Nam Tự đi vào trong phủ: "Cá đã đưa tới phòng bếp xử lý rồi, Ngô nương tử ở lại nhà ta ăn cơm trưa, nếm thử lưu ngư phiến của Vương đầu bếp nhà chúng ta." 

Triệu Nam Tự ảo não hoảng loạn, vội vàng đuổi theo giải thích: "Tiểu Diệp đừng tức giận, ý của ta không phải như kia!" 

“ Vậy Triệu thiếu giám có ý gì?”

“Ta…ta…ta cho rằng người trong xe là Thượng Thiếu Khanh." 

“Là Thượng Thiếu Khanh thì như thế nào? Ta phải bị ngươi chất vấn trước mặt mọi người hay sao?” Lý Diệp nhăn mi chất vấn lại.

“Vừa rồi là ta xúc động."  Triệu Nam Tự giữ chặt tay áo nàng, lại bị nàng mạnh mẽ hất ra, mặt mũi không nhịn được đỏ bừng: "Tiểu Diệp!" 

Lý Diệp không hề nhìn hắn, thở phì phì túm Ngô Tư Du đi về phía Thiển Vân Trúc: "Hôm nay ta có bằng hữu đến ăn cơm trưa cùng, Triệu thiếu giám tự tiện đi!" 

“Tiểu Diệp!"  Triệu Nam Tự tức giận đầy bụng, ẩn ẩn muốn phát hỏa, đi nhanh về phía trước hai bước muốn giữ chặt nàng, nhưng lại bị Tôn ma ma cùng Trương quản gia ngăn cản.

“Triệu quan nhân bớt giận."  Tôn ma ma đứng che trước mặt hắn, trên mặt không có ý cười, Lý Diệp là một tay bà nuôi lớn, là đại nương tử bảo bối được trên dưới toàn phủ sủng ái, nơi nào chịu được người khác răn dạy, chớ nói chi còn chưa thành thân, cho dù có thành thân, cũng không được chịu đựng nửa phần ủy khuất.

“Hôm qua nương tử nhà ta cùng lang quân có ước hẹn với Thượng quan nhân đi bờ sông câu cá, nương tử còn đặc biệt dặn dò người làm đi mua rượu hoa điêu tốt nhất về làm tôm say rượu. Ai ngờ sáng sớm hôm nay Hàn Lâm Viện có sự vụ khẩn cấp gọi lang quân đi xử lý, Thượng quan nhân sợ nương tử thất vọng, liền đúng hẹn đến, còn tìm Ngô nương tử đi cùng."  Tôn ma ma nói, thâm ý liếc mắt Triệu Nam Tự một cái: "Vì sợ có người khua môi múa mép làm hư thanh danh nương tử nhà ta." 

Triệu Nam Tự bị bà nói trên mặt lúc hồng lúc trắng, không biết có nghe lọt không mà càng thêm tức giận, phiền chán phất tay: "Ngươi tránh ra, để Tiểu Diệp tự mình nói chuyện với ta!" 

“Triệu quan nhân bớt giận, đừng cùng nữ hài tử so đo."  Trương quản gia hướng Tôn ma ma nháy mắt, để bà đi đến nội viện, trên mặt cười cười: "Sáng sớm nương tử cùng vị Ngô nương tử kia ra ngoài, Thượng quan nhân cưỡi ngựa đi phía trước, cũng chưa vào trong xe ngựa." 

“Là ta hiểu lầm thôi sao, Tiểu Diệp cũng chưa nói với ta như thế." 

“Đúng vậy, thái độ của nương tử vừa rồi có chút quá, ước chừng là mệt mỏi nên phát giận, Triệu quan nhân đừng chấp nhặt nàng."  Trương quản gia một bên vừa nói chuyện vừa phân phó hạ nhân: "Đổi một ấm trà mới tới, lại đi nhà ăn chuẩn bị cẩn thận, mời quan nhân ở lại dùng cơm trưa." 

“Không cần phiền toái, ta đi về trước."  Chung quy đây vẫn là phủ của người khác, sắc mặt Triệu Nam Tự thay đổi vài lần, đem một bụng hỏa khí cố gắng nén xuống, thở dài nói: "Lễ vật trong kia có chút châu báu, trang sức, lăng la tơ lụa mừng lễ Trung Thu, đều là cho Tiểu Diệp, còn có rất nhiều điểm tâm nàng thích ăn, ngươi nói với nàng. Đợi nàng hết giận ta lại nói với nàng." 

Trương quản gia cười đồng ý, tất cung tất kính đưa người đến cổng lớn: "Triệu quan nhân đi thong thả." 

Triệu Nam Tự quay đầu nhìn lại phương hướng Thiển Vân Trúc, than nhẹ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

~~~

Thiển Vân Trúc, Ngô Tư Du khẩn trương ngồi nghiêm chỉnh, nhìn Lý Diệp đi tới đi lui: "Lý nương tử, có phải ta tới không đúng lúc không?”

Nàng nghĩ lại, nhỏ giọng cẩn thận hỏi: "Vị quan nhân có tính tình rất lớn vừa mới ở ngoài kia là ai vậy?”

Lý Diệp bận việc xong, hừ lạnh một tiếng ngồi xuống: "Đó là Trường Sử Cục Trường sử thiếu giám đại nhân." 

“Ra vậy, bộ dáng thực không tồi, chỉ là tính tình không tốt, vừa nhìn chính là cái người…”

“Là vị hôn phu của ta." 

Ngô Tư Du hơi há mồm, đem nửa câu sau nuốt ngược vào trong, sửa lại: "Vừa thấy chính là một lang quân tốt, thiếu niên đầy hứa hẹn." 

“Ngươi đó, muốn nói gì thì nói cái đó, ta cũng thấy tính tình hắn không tốt."  Lý Diệp cẩn thận lấy thuốc màu từ trong tráp đặt lên bàn: "Tới tới tới, ngồi xuống đừng cử động, ta vẽ một bức tranh chân dung cho ngươi, coi như là quà gặp mặt." 

Ngô Tư Du vừa nghe nàng vẽ chính mình, vội vàng chỉnh chỉnh quần áo ngồi xuống, bày ra tư thế quyến rũ: "Như thế này được không?”

“Ngồi thẳng cũng được, chỉ là tranh chân dung, không vẽ toàn thân."  Thấy nàng ngồi thẳng, Lý Diệp cầm bút bắt đầu vẽ tranh: "Sau này Ngô nương tử gọi ta là Tiểu Diệp cũng được, bằng hữu chơi cùng ta đều gọi ta như vậy." 

“Nói vậy Tiểu Diệp không phải người ở đây?”

“Ta sinh ra ở Vân Lĩnh quốc. Khi phụ thân nhậm chức Hồng Lư Tự thừa, đã đưa mẫu thân và huynh trưởng đến Vân Lĩnh quốc, ở đó ba năm liền có ta. Sau khi về nước bị phái đến Tề Châu nhậm chức, ta cùng ca ca đều lớn lên ở Tề Châu, đến khi ca ca tham gia thi Hội mới đến kinh thành." 

Ngô Tư Du cũng từng nghe qua chuyện xưa của Hàn Lâm Viện học sĩ Lý Chi, phụ mẫu mất sớm, hắn không cần bạc cứu tế của triều đình, dựa vào bán tranh chữ, văn thơ nuôi muội muội, vừa kiếm ăn vừa khắc khổ đọc sách, hai mốt tuổi đỗ Hội Nguyên, là một thiếu niên mẫu mực, ngay thẳng.

Mà muội muội hắn Lý Diệp, thông minh tài trí không thua kém ca ca, mười lăm tuổi vẽ một bức tranh đoàn thuyền đánh cá có một không hai, vang danh kinh thành. Năm đó đoạt được danh hiệu đứng đầu hội thi vẽ, trở thành kinh thành đệ nhất tài nữ.

“Tiểu Diệp xinh đẹp lại đa tài, nhất định có rất nhiều bằng hữu."  Nàng từ đáy lòng nói.

“Ở Tề Châu đúng là có không ít bằng hữu, đáng tiếc sau khi rời đi chỉ thỉnh thoảng liên lạc qua thư từ, mấy khuê mật cũng lục tục gả chồng sinh con, càng lúc càng ít qua lại."  Lý Diệp cười cười: "Ngô nương tử là bằng hữu đầu tiên ta kết giao ở kinh thành." 

Nàng tới kinh thành chưa được mấy năm liền đính hôn, từ đó về sau phần lớn thời gian đều ở trong viện học nữ hồng, trù nghệ, lễ nghi, còn có tam tòng tứ đức, học cách trở thành hiền thê lương mẫu, có kết giao thì cũng đều là người có quen biết với Triệu gia. Nếu không phải mấy ngày trước nàng nằm mơ, chỉ sợ bây giờ nàng vẫn còn say trong mộng đẹp gả cho người ta không chịu tỉnh.

“Về sau gọi ta Tư Du là được."  Ngô Tư Du bất chợt cảm giác nữ tử trước mắt có chút bi thương, nhất thời không biết an ủi như thế nào, đành phải chuyển đề tài: "Cũng không biết nhóm Thượng Thiếu Khanh tra án đến đâu rồi, manh mối chúng ta cung cấp cho họ có dùng được không, đã tìm ra hung thủ hay chưa." 

“Ăn cơm xong, chúng ta đến Đại Lý Tự hỏi một chút?” Lý Diệp gác bút, hong khô bức tranh chân dung đem qua: "Nhìn xem đã vừa lòng chưa, để ta tìm người đóng khung." 

“Vừa lòng vừa lòng! Kinh thành đệ nhất tài nữ quả nhiên danh bất hư truyền!"  Ngô Tư Du cao hứng ngắm nhìn, liên tục tán thưởng: "Không cần tìm người, Bách Thành Thư Cục có khung tranh tốt nhất kinh thành." 

“Bách Thành Thư Cục?”

“Đó là cửa hàng của nhà ta, lát nữa chúng ta đến đó tìm người đóng khung, sau đó thì đi Đại Lý Tự hỏi chuyện!" 

Tôn ma ma đến mời hai vị nương tử dùng cơm trưa, vừa vào phòng đã nghe được hai người ríu rít nói chuyện buổi chiều đến Đại Lý Tự, ho nhẹ bất đắc dĩ nói: "Nương tử còn chưa học xong Nữ giới đâu." 

“Hôm nay không muốn học." 

“Vậy nương tử cùng Ngô nương tử luyện tập thêu thùa trong sân không tốt sao?”

“Tôn ma ma."  Lý Diệp phồng má giả đáng thương, không dám nói với bà hôm nay nàng đã nhìn thấy người chết.

“Nương tử vừa cãi nhau với Triệu quan nhân, buổi chiều liền đi Đại Lý Tự tìm Thượng Thiếu Khanh, có chút không hay."  Tôn ma ma kiên nhẫn nói lại: "Người để tâm một chút, chờ Triệu quan nhân hết giận thì đi, bằng không đến lúc đó có người bắt bẻ thì không tốt." 

Giả đáng thương không dùng được, Lý Diệp nhăn mày giận dỗi, Tôn ma ma nhìn bộ dạng tức giận của nàng, âm thầm buồn cười: "Lễ hội Trung Thu có ba ngày, hôm nay đã bắt đầu rồi, hay là nương tử nhanh chóng học xong Nữ giới, lại cùng Ngô nương tử đến lễ hội xem náo nhiệt." 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp