Mấy ngày tiếp theo, năm người tiểu đội tra án đều bận rộn lu bù, tra hồ sơ, tìm manh mối, hỏi thăm những người xung quanh, thu thập chứng cứ, theo thời gian dần trôi, chân tướng càng lúc càng sáng tỏ.
Sắc trời tối, trước cửa Khai Phong Phủ bắt đầu sáng đèn, mấy chiếc đèn lồng lung lay trước gió hắt ra từng vòng sáng nhàn nhạt.
Thời tiết cuối thu se se lạnh, Lý Diệp xoa bả vai bước chân ra khỏi cửa Khai Phong Phủ, trong đầu chỉ nghĩ nhanh chóng về nhà.
Từ xa có hai con ngựa đi lại gần, một con màu đen, một con màu mận chín, ở giữa là một con lừa con, bước chân thong thả, tinh thần phấn chấn.
"Ý, Mãn Nguyệt!" Nàng vui vẻ chạy tới, mới vừa dừng chân trước mặt 2 ngựa 1 lừa, trán nàng đã bị ăn một cái búng tay, nàng vui vẻ che trán lại, chào hỏi hai người vừa xuống ngựa: "Nghĩa huynh! Thẩm đại ca! Sao hai người lại cùng nhau tới đây?"
"Trùng hợp gặp trên đường." Thượng Thần cầm một chiếc áo choàng đưa cho nàng, tiểu ngốc tử, ta cũng ở đây mà nàng chỉ nhìn con lừa con đầu tiên, không thèm nhìn ta.
Còn nữa, từ khi nào nàng lại thay đổi xưng hô với Thẩm Vũ vậy? Thẩm đại ca? Sao lại thân mật thế.
Thẩm Vũ chắp tay, vui vẻ nói: "Nghe nói mấy ngày nay Lý nương tử tra án rất là vất vả, Thẩm mỗ muốn mời ngươi ăn một bữa cơm."
"Mời cơm thì không cần." Thượng Thiếu Khanh bày ra dáng vẻ nghĩa huynh, gạt phắt lời mời cơm, quay sang nhìn nàng, nghiêm mặt nói: "Về nhà sớm đi."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT