*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

18.

Lúc biết tin Cố Sâm sẽ tạm rời đơn vị công tác chúng tôi vẫn còn đang trong tiết học, các bạn đều nháo nhác cả lên.

“Tiếc thật đấy, soái ca sắp phải đi rồi.”

Tôi còn tưởng rằng bọn họ đang nuối tiếc vì hết kỳ này Cố Sâm sẽ rời khỏi trường nên cũng cảm thấy đồng cảm.

Nhưng…

“Vì sao không đợi hết kỳ này rồi chuyển chứ?”

“Cứ nghĩ đến việc tiết sau sẽ không nhìn thấy thầy ấy nữa tao lại nẫu hết ruột gan.”

Tiết sau???

Vì sao như thể chỉ có tôi là không biết chuyện này vậy???

Cứ nghĩ đến ngày trước, Cố Sâm sẽ đi đến chỗ tôi ngồi, rồi bâng quơ gõ tay lên mặt bàn của tôi, những lúc như thế tôi thường hay giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng thì như nở hoa, trái tim tôi lại thắt lại…

Hôm nay, tôi nằm dài ra bàn, không dám ngẩng đầu lên nữa…

Sợ sẽ không kìm được mà bật khóc.

Trở về kí túc xá tôi hỏi Cố An, nhưng con bé bảo rằng Cố Sâm muốn tự mình nói cho tôi biết,

Tối hôm đó đang ngồi ăn xiên nướng với Cố An thì nhận được tin nhắn của Cố Sâm.

“Em đang ở đâu?”

So với việc vui mừng, tôi càng thấp thỏm hơn, bởi vì sau khi xuất viện anh đã dặn dò không biết bao nhiêu lần rằng không được ăn đồ nướng, đồ có nhiều dầu mỡ, nhưng vừa mới khỏe lại tôi lại bước chân vào con đường không thể quay đầu, bỏ lời anh qua một bên.

Tôi thận trọng rep lại, “Em đang nghỉ ngơi, sắp ngủ rồi.”

“Tôi đang ở phía sau em này.”

Không bao lâu sau, một giọng nói quen thuộc vang lên, vẫn ôn nhu như mọi khi nhưng lại kèm theo chút bất lực.

“...”

“Không thể kiên nhẫn một chút được sao?”

Tôi đứng dậy, lễ phép chào hỏi.

Cố Sâm đưa tay qua, dịu dàng gỡ xiên thịt trên tay tôi xuống rồi quay qua hỏi Cố An, “Anh dặn như thế nào?”

Cố An tủi thân nhìn tôi, “Là em, là em ép nó ăn đấy 



Vì tiệm thịt nướng khá gần kí túc xá nên chúng tôi cùng nhau đi bộ về, đi được một lúc tôi do dự mãi không biết có nên nói gì đó không.

Đột nhiên thấy tầm mắt của anh nhìn về bên trái, tôi tò mò ghé qua xem thử.

Một đôi tình nhân đang ôm h/ôn dưới một gốc cây cổ thụ to lớn bên lề đường.

Có điều chưa được ba giây thì tôi đã bị Cố Sâm kéo tay đứng đối diện với anh.

Lại coi tôi là em bé rồi chứ gì???

Tôi tự giác thu lại tầm mắt, không nhìn lung tung nữa.

Cùng với một tiếng cười rất bé, cánh môi tôi chợt trở nên ấm áp, còn phảng phất hương thơm nam tính chỉ thuộc về một mình anh nữa.

Tôi như bị đóng băng, hơi thở của Cố Sâm thật sự đã rất gần rồi.

Một lúc lâu sau, sự ấm nóng trên hai cánh môi mới dần dần tan biến.

Tôi đưa hai tay lên che mặt không dám nhìn anh.

Cho đến khi Cố Sâm nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra, tôi mới nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp đó đang nhìn mình, tràn ngập ý cười, vừa ngọt ngào mà lại cũng thật trìu mến.

“Thầy…”

“Khiết Du, tôi không phải là thầy giáo của em nữa.”

“Vậy là thầy thích em?”

Tôi đang mông lung vì không hiểu rõ ý tứ của câu nói này lắm thì anh lại nói tiếp, “Vì thế tôi có thể hôn em rồi.”

Trái tim tôi đập rộn ràng, thì ra người mà mình thích cũng thích mình chính là cảm giác như thế này đây, tôi rón rén vòng tay qua rồi ôm lấy anh.

Cố Sâm cúi đầu, ghé vào tai tôi nói, “Còn chưa đủ rõ ràng sao?”

Tôi bặm môi, nếu như câu trả lời là “Đương nhiên” thì có phải là tốt hơn nhiều không?

“Vẫn chưa ạ.”

Cố Sâm lại cười, nụ cười đầy bất lực.

Tôi nhắm mắt, hồi hộp chờ đợi đáp án mà mình muốn.

Thế nhưng một giây sau đột nhiên cảm thấy môi của mình đau nhói, còn hơi tê nữa…

Cố Sâm…

Anh cắn tôi?

Như cảm nhận được sự ngơ ngác lúc này của tôi, Cố Sâm hạ giọng nói tiếp, “Đây chính là sự trừng phạt cho cái tội không nghe lời.”

Nói rồi, anh lại đặt một nụ hôn nữa lên môi tôi, nụ hôn lần này mãnh liệt và da diết hơn lần lúc nãy rất nhiều.

Một lúc lâu sau anh mới rời đi.

“Khiết Du, một kì học dài quá, tôi không đợi nổi.”

~end~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play