Khi cô ấy đang làm việc, cô ấy đã nhìn thấy một người giấy màu vàng trên bàn của cô ấy và tên của cô ấy được viết trên đó.

Văn tiểu thư cảm giác xúi quẩy, chuẩn bị cầm người giấy màu vàng lên và ném đi.

Nhưng tay của cô ấy mới vừa đụng vào người giấy màu vàng, liền phát ra một tiếng “Bùm”, người giấy đã bị đốt thành tro tàn.

Mặc dù Văn tiểu thư cảm giác kỳ lạ, nhưng công việc đang rất bận, cô là người theo chủ nghĩa vô thần, nhận được sự giáo dục cao nhất, vì vậy cô cũng không chú ý nhiều đến điều đó.

Nhưng sau đó, lúc cô đi làm luôn cảm thấy không an tâm.

Cô luôn cảm thấy trong văn phòng của mình thật lạnh lẽo và cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào cô, thậm chí là chạm vào cô.

Càng gần về đêm, cảm giác này càng rõ ràng hơn.

Cho nên Văn tiểu thư chỉ tăng ca đến khi trời sắp tối, liền lái xe về nhà.

Nhưng đi được nửa đường, bên tai cô luôn nghe thấy nụ cười nhếch mép của một người đàn ông, thỉnh thoảng cô còn cảm thấy có người đang sờ tay sờ chân của mình.

.

Nhưng trong xe chỉ có một mình cô, điều này khiến thần kinh của cô hết lần này đến lần khác trở nên căng thẳng, cho dù cô không tin có quỷ, nhưng lúc này cô cũng cảm thấy khiếp sợ, tốc độ lái xe càng lúc càng nhanh.

Thẳng đến khi xe chạy tới bên cạnh một hồ nước, lúc này trên ghế lái phụ, trong hư không trống rỗng đã xuất hiện một người.

Cái này không có gì, quan trọng nhất là người này máu me đầm đìa, mặt đầy giòi bọ, thân thể nhiều chỗ thối rữa, lại còn cười với cô, vươn cánh tay thối rữa ra muốn chạm vào cô.

Thần kinh của Văn tiểu thư vốn đã căng thẳng đến cực điểm, lại đột nhiên phát sinh một màn này.

Văn tiểu thư sợ đến mức hét lên ngay tại chỗ, nỗi sợ hãi này quá lớn, trong nháy mắt đã đánh gục Văn tiểu thư, kết quả cô ấy đã lâm vào hôn mê.

Sau đó chiếc xe đã bị mất khống chế, chạy ra khỏi rào chắn, rơi vào bên trong hồ nước.

Điều này đã làm Văn tiểu thư chết ngay tại chỗ, về phần sau khi Văn tiểu thư chết.

Lúc này ký ức của cô ấy đã trở nên hỗn loạn, bởi vì tà khí đã làm rối loạn tâm trí của cô ấy, làm cô ấy giống như một cái xác không hồn, vì vậy trí nhớ của cô ấy đã trở nên mơ hồ và không chính xác.

Nhưng điều duy nhất khiến cô ấy có ấn tượng khắc sâu chính là lúc cô ấy mới vừa bước ra khỏi nước, sau đó đã bị ác quỷ đưa đến nhà của chú hai, sau đó nhìn thấy chú hai cùng nam quỷ nói chuyện một hồi, sau đó mới rời đi ……Về phần sau này, cô giống như mất hồn, không nhớ rõ mọi chuyện.

Đó là lý do vì sao Văn tiểu thư lại khẳng định rằng chính chú hai của cô đã giết cô.

Từ quan điểm này, toàn bộ sự việc đã trở nên rõ ràng hơn.

Để giành lấy quyền lực ở công ty, chú hai của Văn tiểu thư đã không ngần ngại giết cháu gái và anh trai của mình, để đạt được mục đích của mình.

Nhưng may mắn là gặp được chúng tôi, nếu không vợ chồng Văn tiên sinh đã đầu một nơi, thân một nơi.

Tôi vừa nghĩ đến đây liền nghe thấy sư phụ nói: “Văn tiểu thư, chúng tôi đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc rồi.

”“Ác quỷ đã hãm hại ngươi, bần đạo sẽ nghĩ cách diệt trừ hắn! Về phần minh tranh ám đấu và tranh giành quyền lực của người sống đã nằm ngoài khả năng của những người trừ tà chúng tôi.

Cho nên món nợ nhân quả của chú hai cô, phải do Văn tiểu thư tự mình đi đòi lại……”Văn tiểu thư nghe sư phụ nói như vậy, liền ngây ngẩn cả người.

Sau đó dùng vẻ mặt hoài nghi mở miệng nói với sư phụ của tôi: “Đạo, đạo trưởng, tôi có thể tự mình đi?”Sư phụ khẽ gật đầu: “Đúng vậy, cô có thể tự mình đi.

Đối với nhóm người của chúng tôi, trảm yêu trừ ma chính là nhiệm vụ, không những không có lỗi, ngược lại còn có công.

”“Nhưng chú hai của cô, không phải là yêu nhân có được tà thuật.

Nếu chúng tôi ra tay, nhân quả này cũng sẽ gieo vào trên người của chúng tôi, nhật nguyệt tuần hoàn, khó mà giải trừ được nhân quả……”Sư phụ chậm rãi nói một câu dài như vậy, chính là có chút bất lực.

Nhưng đúng là như vậy, những người làm nghề như chúng tôi, rất tin vào thuyết nhân quả.

Bởi vì chúng tôi biết, mặc dù “Nhân quả” là thứ hư vô mờ mịt, nhưng thật sự có tồn tại.

Nếu gieo “Nhân”, thì sớm hay muộn “Quả” cũng sẽ tìm tới cửa.

Nếu đối phó với yêu ma quỷ quái, việc này cũng không có gì, không chỉ không có nhân quả, ngược lại còn tích đức.

Nhưng còn người sống, đặc biệt là người bình thường không có đạo hạnh gì, chúng tôi thật sự không dám động.

Bởi vì chúng tôi là những người trừ tà, chúng tôi không có quyền lấy đi tánh mạng của người khác.

Cho dù người này là người đại gian đại ác, giết người không chớp mắt.

Đương nhiên, nếu người này cũng giống như chúng tôi, đều hiểu được đạo thuật, là một yêu nhân, thì tình hình sẽ khác.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play