Đợi một lúc thì xe cũng đến, mà lại là mang xe máy đến rước hai anh em nó. Nó ngơ ngác nhìn ông chú độ chừng bốn mươi, năm mươi tuổi chạy chiếc xe cà tàng kia, chiếc xe đấy còn tàn hơn chiếc xe ba nó thường lấy đi làm a. Nó quay sang nhìn anh chỉ về phía chiếc xe hỏi:
"Mình.. mình đi xe này hả?"
Anh cười khổ nhìn nó:
"Xe này em đặt mà."
"Ủa.."
Nó ngơ ngác muôn phần, vạn phần bất lực không biết làm như thế nào tay nó thì bấu chặt vào vạt áo anh. Anh bình tĩnh tiến lại gần hỏi thăm chú xe ôm. Anh gật gù vừa trò chuyện vừa cười lại cứ gật gật đầu làm nó không hiểu gì cả:
"À thì ra là vậy, dạ rồi, dạ rồi, cảm ơn chú nhiều ạ, dạ dạ."
Anh quay sang nhìn nó miệng bảo:
"Đi thôi cô hai."
Nó vẫn còn đang hoang mang rất nhiều nhưng khi nghe anh nói thì nó cũng tay xách nách mang đồ đạc lỉnh kỉnh chạy lại chỗ anh. Anh tiếp lấy chỗ đồ từ trên tay nó xong dẫn nó ra đường lớn ở đấy có sẵn một chiếc taxi đang chờ đợi hai anh em. Anh bảo nó lên xe ngồi rồi mang hết đóng đồ để vào cốp xe xong xuôi, anh cũng lên xe ngồi với nó. Đi được một đoạn, nó quay sang hỏi anh:
"Này, nãy anh nói gì với ông kia vậy?"
Anh nhìn nó:
"Hàng huyên tí xíu ấy mà."
Nó nghi hoặc nhìn anh:
"Người quen hử?"
"Không, mới gặp lần đầu."
"Ủa?"
Anh nhìn nó rồi lắc đầu cười:
"Má, nói ổng hủy chuyến chứ làm gì?"
"Rồi được hong?"
Nó hỏi nhỏ anh.
Anh quay sang nhìn nó:
"Má con này hỏi ngu, không hủy được vậy giờ mày đang ngồi ở đâu vậy? Trên đầu tao hả?"
"Ờ ha.." nó cười hì hì đáp lại anh.
Anh nhìn nó rồi thở dài nhẹ giọng dặn dò nó:
"Mai mốt đi xe một mình có cái gì thì tìm hiểu cho kỹ rồi hãy quyết định. Ở Sài Gòn chứ không như ở quê, đụng chuyện mà không có anh ở bên cạnh thì sao?"
Nó nghe anh nói chỉ biết cúi sầm mặt nhỏ tiếng đáp:
"Dạ, em biết rồi, em xin lỗi ạ!"
Anh chỉ biết thở dài. Suốt chặn đường đi hai anh em chỉ biết im lặng. Giờ đây, trên xe chỉ cong nghe tiếng xe chạy, tiếng còi xe, tiếng đường phố tấp nập chốn thị thành.
Đến nơi, nó hí hửng chạy lại phía cổng nhà, chọc ngón tay vào để mở khóa bằng vân tay nhưng sao nó kỳ vậy cứ chọc rồi chọc nhưng sao không mở được cửa. Anh đứng kế bên thấy thế thì cứ trêu:
"Rồi rồi, ông chủ phòng trọ đuổi rồi, không cho ở nữa rồi. Tiêu.."
Mặt nó đỏ ửng lên vì tức, quay sang thẳng chân mà đá thật mạnh vào người anh. Anh thân thể nhanh nhẹn nên dễ dàng né được những đòn tấn công của nó, điều đó khiến nó càng tức anh ách mà không làm gì được anh ách. Cuối cùng nó chẳng làm gì được ngoại trừ việc móc điện thoại ra mà gọi cho ông chủ phòng trọ nhờ sự giúp đỡ từ anh ấy:
"Dạ alo anh ơi, dạ em nè anh, em thuê trọ của mình ở lầu bốn á anh. Dạ đúng rồi ạ, dạ dạ. À anh ơi, hiện em không mở khóa vân tay anh, anh có thể qua mở cửa dùm em được không ạ. Dạ rồi rồi. Em cảm ơn ạ."
Nói xong nó cúp điện thoại cái rụp, quay sang nhìn anh nói:
"Chờ xí nữa ông chủ phòng trọ qua mở cửa cho anh em mình."
"Ò" anh lười biếng đáp lại nó.
Đứng đợi một lúc lâu. Thân ảnh của một người đàn ông bước đến từ phía đối diện bước đến chỗ hai anh em. Nếu anh trai nó là một người con trai thân hình cao ráo và ốm nhom có vẻ thư sinh thì người đàn ông này lại có một thân hình khá đô con nhưng có vẻ hơi lùn nhưng điều đó cũng không làm mất đi cái vẻ chính trực và thành đạt của anh ta - từ góc nhìn của nó là vậy. Thấy hai anh em nó đứng đấy anh ta vội bước lại:
"A.. xin chào, hay anh em chờ có lâu không nhở?"
"Dạ lâu." Nó giọng ủy khuất trả lời.
Anh ta thấy thế lại tiếp tục hỏi nó:
"Sao em không mở cửa đi vào? Anh nhớ có lấy vân tay cho em rồi mà ta?"
Anh trai nghe thế nói chen vào tranh phần nói chuyện của nó:
"Có mở được đâu mà vô."
Vừa nói anh vừa cầm bàn tay của nó dơ lên - một bàn tay nhẵn bóng không thấy vân tay đâu. Nó thấy anh làm thế thì chỉ biết đỏ mặt ngại ngùng mà thôi. Còn anh chủ phòng trọ thì chỉ biết lắc đầu cười khổ:
"Thôi để anh mở cửa trước cho hai anh em lên trước rồi chuyện này tính sao ha"
Nói rồi anh ta mở cửa dẫn hay anh em lên phòng.
Nếu nói anh chủ phòng trọ này là người lạ thì cũng không đúng vì nó và anh cũng tiếp xúc cũng 4, 5 lần rồi lúc đi xem trọ và cả lúc nó nhận trọ và ở đây 2, 3 ngày. Mà nói là người quen cũng không đúng tại chưa quen biết nhau đến mức gọi là người quen. À, có lẽ chỉ được gọi là quen biết nhau sơ sơ thôi. Chắc vậy. Thấy nó với người đàn ông lạ nói chuyện với nhau có vẻ thân thiết anh quay sang hỏi:
"Quen nhau hả?"
Nó không nhìn anh, tay ôm thùng mì mang lên cầu thang:
"Ừ, gặp lúc xem trọ, với em có lên đây ở vài ngày trước đó rồi."
"Thì ra là vậy!"
Anh gật gù tay ôm đóng hành lý
Của nó bước theo lên cầu thang.
Hết chương 7
Hi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT