"Anh" chủ phòng trọ cũng thoáng chút ngạc nhiên, từ đầu anh ta chỉ quan tâm một việc là làm thế nào để nó có thể ra vào phòng trọ một cách thật nhanh lẹ thôi chứ cũng chẳng quan tâm nó là ngón tay nào bởi nó cũng chẳng quan
Trọng lắm.
"Thì, ngón nào cũng được mà, vào được nhà là oke rồi em."
"Dạ!" Nó ngoan ngoãn đáp
Lại anh ta mặc cho ông anh trai đứng kế bên vẫn khúc khích cười.
Xong xuôi mọi việc thì nó cũng tạm biệt anh trai rồi quay trở lại phòng trọ của mình.
À đó, nó vẫn phải chứng kiến một khung cảnh khá ngượng ngùng và không kém phần tấu hài của anh trai và ông "anh" chủ phòng trọ kia.
Anh trai:
"Ờm.. mọi việc coi như cũng tạm thời giải quyết xong rồi. Em cũng xin phép đi về."
"Anh" chủ phòng trọ nghe thấy thế cũng lịch sự đáp lại:
"Rồi, em về mạnh giỏi nha."
Anh trai cười hì hì:
"Dạ dạ, em cảm ơn anh nhiều lắm ạ!"
Nói rồi anh đưa tay về hướng anh chủ phòng trọ tỏ ý muốn bắt tay. "Anh" chủ phòng trọ thấy thế thì cũng theo phản xạ mà đưa tay ra về hướng anh trai.
Anh trai ngay lập tức chộp lấy cơ hội nắm ngay lấy tay của anh ta mà bắt.
"Ờm.. mong anh chiếu cố em gái em nhiều hơn ạ!"
"Anh" chủ phòng trọ bị chộp lấy tay đột ngột thì ngay lập tức vẻ ngạc nhiên tỏ rõ trên gương mặt của anh ta.
Anh ta, miệng có chút lắp bắp:
"À.. rồi rồi, chuyện này là trách nhiệm và cũng là bổn phận của anh mà."
"Chuyện này thì em cứ yên tâm nha."
Khung cảnh lúc này:
"..."
Anh ta:
"Ờm.. Này anh bạn.. Anh có thể bỏ tay tôi ra được chưa nhỉ?"
Nói rồi anh ta nhìn xuống bàn tay bị nắm chặt và lắt lắt kia.
Anh trai:
"..."
Nó:
"..."
Tay của hai người họ:
[Vẫn đang đung đưa.]
Nói thật, nó thấy bầu không này rất ngượng ngùng, nhìn gương mặt hai người họ rất buồn cười nhất là anh trai nó biết rõ anh ấy giờ đang khoái chí trong lòng vì trêu đùa người khác. Nó là người ngoài cuộc mà còn thấy buồn cười mà huống chi.. chỉ tội cho "anh" chủ phòng trọ giờ đây đang cảm thấy khó xử a.
Cũng may, tuy anh giỡn nhây nhưng vẫn biết điểm dừng, ngay lập tức buôn tay anh ta ra, miệng cười hì hì:
"Thôi em về ạ!"
Anh ta: "..."
Nói rồi anh trai quay sang phía nó, nói:
"Bai nha, anh về à."
Nó: "Anh về ạ!"
Nói rồi anh lấy điện thoại ra đặt xe đi về còn "anh" chủ phòng trọ thì cũng về trước đó vài giây.
Nó đứng đó, nhìn anh đi về rồi cũng lẳng lặng trở lên phòng trọ. Nhìn chiếc phòng rộng thênh với bốn chiếc giường, tự nhiên.. nó thấy buồn buồn.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên nó đi xa nhà nhiều như thế lại còn là đi xa nhà thật lâu, thật lâu như vậy.
Bây giờ là năm giờ chiều, nó nằm trên giường của mình im lặng mà bấm điện thoại. Năm phút, mười phút rồi mười lăm phút.
Tự nhiên, nước mắt nó rơi ướt gối lúc nào chẳng hay. Nó úp mặt xuống gối khóc không thành tiếng.
Nó nhớ nhà, nhớ ba mẹ quá. Nó muốn gọi điện cho mẹ nhiều lắm, muốn nói chuyện với mẹ. Nó.. muốn về nhà. Nó thật sự muốn chạy ngay về nhà, ôm chầm lấy mẹ.. nó tự nhiên nó thấy không còn khát khao gì đến giấc mơ đại học nữa.. giờ đây, nó chỉ muốn về nhà với mẹ mà thôi.
Nó.. ngủ thiếp đi lúc nào không hay nhưng đâu đó trên khóe mắt nó.. nước mắt cứ thế rơi trong vô thức.. nỗi buồn, sự cô đơn giờ đây đã bao trùm tâm hồn nó.
Được một lúc nó thức dậy, hình như nó vừa mơ giấc mơ gì đấy mà chính nó cũng chẳng nhớ được chỉ thấy hốc mắt nó đỏ chót không biết là do cơn mơ hay là do nó vừa khóc lúc nãy.
Bơ vơ, lạc lõng.. giờ đây nó cũng chẳng biết mình cần làm gì nữa.
Được một lúc, nó quyết định móc điện thoại ra gọi cho mẹ. Khi nghe thấy đầu dây bên kia đổ chuông nó thấy bồi hồi xúc động lắm.
"Tút tút"
Đầu dây bên kia tắt máy mất rồi.. mẹ nó không nghe điện thoại của nó.. Tự nhiên, nó thấy hụt hẫng, mất mát làm sau ấy, nó cũng không hiểu nỗi bản thân mình nữa rồi.
Năm giây sau
"Reng reng"
Điện thoại nó đổ chuông, là mẹ.. mẹ gọi cho nó nó vui lắm.
Nó nhanh tay gạt hết nước mắt trên mặt mình, vỗ vỗ mấy cái lên mặt mình cho tỉnh hẳn ra rồi mới bắt máy:
"Alo, mẹ ạ."
"Alo, con gọi mẹ có chuyện gì không con gái?" mẹ nó giọng nhẹ nhàng yêu thương mà nói chuyện với nó.
Nó nghe tiếng mẹ thì giọng run run:
"Lúc nãy con gọi sao mẹ không nghe điện thoại của con?"
Nó nói chuyện với mẹ mà trong giọng nói có tý hờn giận và trách móc.
"Thì mẹ gọi lại cho con ngay mà."
"Mẹ sợ tốn tiền điện thoại của con ấy mà."
Mẹ nó luôn như thế, lúc nào cũng lo nghĩ cho nó như vậy. Mỗi lần nó gọi cho mẹ thì mẹ đều tắt máy và gọi lại cho nó.. luôn là như vậy.
"Hic.." nó.. khóc thành tiếng luôn rồi.
"Con khóc à.. nín đi con."
"Ngoan!"
Mẹ nó nghe nó khóc giọng cũng bắt đầu run run.
Hết chương 15
Hi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT