*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: oceanmelonSau những ngày bôn ba ở bên ngoài, mọi thứ trong vương phủ đã được chuẩn bị đầy đủ. Ngụy Nhược Cẩn nhìn vương phủ rực rỡ hẳn lên, trong lòng không khỏi cảm thán, vương phủ so với nơi ở của bá tánh mà cậu đã được thấy qua hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.
Nói đúng hơn thì như hai thời đại khác nhau vậy. May mắn là cậu được sống lại ở thân thể của một người có thân phận sĩ tộc.
Nghỉ ngơi đầy đủ một đêm. Hôm sau khi Ngụy Nhược Cẩn tỉnh giấc, Tân Di cũng đã dọn cơm xong chờ, "Công tử, vương gia có dặn khi người dùng xong bữa sáng thì đi đến sảnh ngoài chờ ngài ấy."
Ngụy Nhược Cẩn nghi hoặc, "Có chuyện gì sao?"
"Có lẽ là việc trong vương phủ. Nô tì cũng không rõ lắm."
Dùng bữa xong, Ngụy Nhược Cẩn đến sảnh ngoài. Lận Hành đã ngồi ở chủ vị uống trà, phía dưới có mấy hàng người đang đứng. Chỉ có một ít là nữ, còn lại toàn bộ là nam, nhưng thân thể ai cũng có khuyết khiếm. Cậu chỉ nhìn lướt qua, không chú ý quá nhiều.
"Vương gia, ngài tìm ta sao?"
Lận Hành nhìn thấy Ngụy Nhược Cẩn, hơi lạnh lâu năm bao quanh tiêu tán đi một ít, "Mau ngồi đi. Vương phủ hiện tại đã bài trí xong hết. Những chuyện ở trong phủ cũng nên giao lại cho cậu quản lý. Dù sao thì cậu cũng là... ừm. Những người này đều là người làm của vương phủ. Vị này chính là Thượng quản gia, Thượng Nhân. Có chuyện gì cậu đều có thể trực tiếp hỏi ông ấy."
"Tiểu nhân Thượng Nhân xin ra mắt công tử." Thượng Nhân đầu tóc hoa râm, đứng ra trước, ôm quyền hành lễ với Ngụy Nhược Cẩn.
Ngụy Nhược Cẩn chợt nhận ra bàn tay của Thượng Nhân bị thiếu mất hai ngón, liền không chăm chú nhìn vào tay của ông nữa nữa, cười đáp: "Thượng quản gia không cần phải đa lễ."
Lận Hành chú ý tới hành động nhỏ của Ngụy Nhược Cẩn. Trong lòng y thầm khen, không hổ là Song Ngọc công tử, dù chỉ là một hạ nhân nhưng cũng để ý để đến cảm xúc của họ.
"Bọn họ đều là người tự do, là những tướng sĩ đã từng theo ta lúc trước. Cuối cùng vẫn phải trách ta vô dụng. Việc ta có thể giúp cho họ cũng cũng chỉ có bấy nhiêu thôi." Lận Hành thở dài.
"Tướng quân đừng nói như vậy. Nếu không nhờ có ngài, hiện giờ chúng ta chỉ có thể nằm nhà chờ chết thôi. Như bây giờ là rất tốt rồi." Thượng Nhân ngữ khí chân thành tha thiết.
Khó trách cả suốt quãng đường từ Kinh Đô đến Tây Bắc chỉ có mỗi Tân Di là nữ ở xung quanh cậu.
"Tân Di được Thượng quản gia nhận nuôi, là con gái của một vị đồng bào." Lận Hành nhẹ giọng nói.
"Cũng ít nhiều nhờ tướng quân rộng lượng, chịu thu nhận bọn tàn phế như chúng ta. Có nhiều tướng sĩ sau khi bị thương tật cũng chỉ có thể chờ đến lúc chết. Triều đình phát trợ cấp an ủi, dù cho có đến được tay chúng ta thì cũng chỉ còn mấy lượng bạc. Thế đạo thời nay không cách nào sống nổi mà." Lời Thượng Nhân nói ra tràn ngập nỗi bất lực.
Ngụy Nhược Cẩn rũ mắt, trong lòng không tránh được thở dài. Âm thầm tự nhắc nhở bản thân, cậu là một bác sĩ, nhìn quen sinh tử thương tật rồi nên tâm địa phải cứng rắn một chút chứ.
"Cho dù có như vậy đi chăng nữa thì vẫn luôn có tiểu nhân vu khống trước mặt bệ hạ, nói rằng tướng quân thu mua lòng quân. Hiện tại tướng quân không dẫn binh, số cận vệ cũng chỉ có hơn trăm, ai..." Thượng Nhân lại lần nữa thở dài nặng nề, tràn đầy tiếc nuối.
"Nhìn ta này. Người lớn tuổi rồi nên lời cũng nhiều. Đây là danh sách thu chi những năm qua của vương phủ, nhà kho, có cả những cửa hàng và thôn trang. Còn có một ít sổ sách nữa để ở chỗ Tân Di." Thượng Nhân phất tay, hai nam nhân chỉ còn lại một cánh tay cùng nâng một rương gỗ đi đến.
Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy ngụm trà cậu đang uống có hơi nuốt không xuôi.
"Công tử, còn đống này nữa." Tân Di ôm thêm hai cái hộp để bên cạnh cậu.
Ngụy Nhược Cẩn cầm đại một cuốn sổ sách, lật ra xem, nói với Tân Di: "Cái này không phải mọi người vẫn đang làm rất tốt sao? Không cần phải giao lại cho ta. Các ngươi lúc trước làm thế nào thì cứ làm như thế đi. Có điều phải làm phiền Thượng quản gia tuổi đã lớn, đáng ra đã được hưởng phúc còn phải làm lụng vất vả vì chúng ta."
"Có thể tiếp tục ra sức vì tướng quân, bọn tiểu nhân rất thỏa mãn." Thượng Nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi. Xem ra vị Ngụy công tử này cũng không khó ở chung.
"Tướng quân! Tướng quân, tiểu nhân muốn tòng quân!"
Đột nhiên từ đâu vọt ra một đứa trẻ, quỳ xuống. Nhìn sơ qua nó chỉ khoảng tầm mười tuổi.
"Bổn vương đã không còn cầm binh nữa. Vả lại, ngươi muốn tòng quân cũng phải phải đợi đến khi đủ mười bốn tuổi. Nếu được mẫu thân của ngươi cho phép, ngươi có thể đi tòng quân được." Lời Lận Hành nói làm mặt đứa trẻ trắng bệch.
"Tướng quân, xin thứ tội." Một người phụ nữ lao tới, lôi kéo đứa trẻ, thấp giọng quát: "Con đi về nhà với ta mau lên! Con muốn giống như cha của con, chết ở bên ngoài rồi để ta lại một mình đúng không?"
Ngụy Nhược Cẩn âm thầm thở dài, "Đứa bé có biết đọc chữ không?"
Người phụ nữ sửng sốt một chút, vội vàng vui mừng nói: "Biết, biết ạ. Trong phủ có người biết chữ dạy cho bọn tiểu tử nha đầu này."
Ngụy Nhược Cẩn lúc này mới phát hiện sau lưng đám người có vài đứa trẻ cũng đang đứng. Nhớ đến nhiệm vụ hệ thống thông báo lúc trước, cậu quay đầu hỏi Lận Hành, "Vương gia, có phải là việc ở trong phủ đều do ta quyết định?"
"Đương nhiên. Cậu là do đích thân bệ hạ chỉ hôn cho ta... ừm. Dù sao thì toàn bộ Tây Bắc cậu cũng có thể quyết định được." Lận Hành nghĩ rằng có phải mình biểu hiện quá rõ ràng hay không? Chỉ trách Song Ngọc công tử thật sự là quá xinh đẹp, khiến cho y không tự chủ được mà mãi ngắm Ngụy Nhược Cẩn. Lần đầu thấy may mắn vì mình có khuôn mặt lạnh khiến người khác nhìn không ra cảm xúc.
"Tân Di, đưa hết tên của những đứa nhỏ biết chữ trong phủ cho ta đi. Còn việc gì khác nữa không?" Ngụy Nhược Cẩn hỏi.
"Không còn, cậu muốn cho đám nhỏ làm gì?" Lận Hành uống ngụm trà, y hiện tại không có việc nên muốn ngồi cùng cậu một lúc nữa.
Ngụy Nhược Cẩn mỉm cười nhìn Lận Hành, "Ngài không muốn biết ta chữa khỏi cho những thôn dân đó như thế nào sao?"
"Ngụy gia cũng là một gia tộc lớn, biết được một số thứ người khác không biết cũng không có gì lạ." Lận Hành có chút ngoài ý muốn.
Ngụy Nhược Cẩn ý vị không rõ mà cười một tiếng, "Y thuật của ta không liên quan gì đến Ngụy gia cả. Nhưng ta cũng không ngờ tới mọi người lại không có đại phu chữa bệnh. Ta không muốn sau này mình bị bệnh còn phải chạy đi kiếm vu sư mời về đâu."
Lận Hành cực kỳ kinh ngạc, "Cậu muốn truyền thụ y thuật cho bọn nhỏ? Cậu quả nhiên rất không giống những người khác." Thấy vẻ mặt Ngụy Nhược Cẩn khó hiểu, tiếp tục nói: "Cậu không có chút nào giống với những người sống trong gia tộc quyền thế. Không một thế gia nào bằng lòng đem món đồ quý giá như vậy ra chia cho bá tánh. Bá tánh ở trong mắt bọn họ chỉ là tiện dân mà thôi."
Ngụy Nhược Cẩn cười cười, cũng không giải thích gì.
Giữa trưa, Tân Di dắt theo năm đứa trẻ đến đứng ở sảnh phụ, thấy Ngụy Nhược Cẩn tới, hành lễ nói: "Công tử, những đứng bé biết chữ trong phủ đều ở đây, có một số đứa chỉ vừa mới học chữ."
Ngụy Nhược Cẩn trầm ngâm một chút, "Là ai đã dạy bọn trẻ đọc sách?"
"Người trong phủ đều gọi tiên sinh là Tần tiên sinh, cụ thể nô tì cũng không rõ." Tân Di nói, "Nô tì cũng là được Tần tiên sinh dạy dỗ."
"Vậy để Tần tiên sinh tiếp tục dạy bọn trẻ đi. Buổi sáng bọn chúng ở chỗ Tần tiên sinh học chữ, buổi chiều thì qua chỗ ta." Ngụy Nhược Cẩn thở dài. Thế gia đúng là như lời Lận Hành nói. Huống chi học y là để chữa bệnh cứu người. Nếu thật sự dạy y cho con cháu thế gia, trước tiên không nói tới việc có người chịu học hay không, mà dù có học thì đối tượng được hưởng lợi cũng không phải là dân chúng.
Nhưng dân thường căn bản không có cơ hội để đọc sách biết chữ. May mắn nơi này là vương phủ, trong vương phủ còn có một tiên sinh dạy chữ. Nếu không thì cậu muốn truyền dạy y thuật thì cũng có chút khó khăn.
Ngụy Nhược Cẩn theo Tân Di cùng đi gặp vị Tần tiên sinh kia. Hôm nay thời tiết ấm áp, một người tóc hoa râm, thân thể gầy yếu, sắc mặt nhìn như bị bệnh đang ngồi dưới ánh nắng đọc thẻ tre.
"Tần tiên sinh thân thể không tốt, cho nên không đi thảo luận công sự sáng nay." Tân Di đã theo Ngụy Nhược Cẩn được gần hai tháng, thấy được cậu không phải là người tính toán nhiều như vậy, nhưng vẫn giải thích thay Tần tiên sinh.
"Tần tiên sinh, Ngụy công tử tới để gặp người." Tân Di hô một tiếng.
Tần tiên sinh ngẩng đầu lên, nheo mắt mới thấy rõ Ngụy Nhược Cẩn, vội vàng đứng lên hành lễ, "Tần Xung ra mắt Công tử, thân thể tại hạ không tốt, không thể nghênh đón từ xa, mong công tử thứ tội."
"Tần tiên sinh không cần đa lễ. Ta nghe nói bọn trẻ con trong phủ đều được ngài chỉ học chữ, đọc sách, cho nên đến đây thăm ngài." Ngụy Nhược Cẩn vừa nói chuyện vừa nhìn thử nơi Tần Xung ở.
Nơi này là phòng ở của hạ nhân, ở giữa bàn đá đặt một cái sa bàn(*), bên cạnh có nhánh cây, mài giũa thật sự bóng loáng.
(*) sa bàn: mình cũng không rõ cái này là gì, google thì ra được hình dưới. Chắc là một loại bản đồ."Công tử xin đừng trách tội, tại hạ sau này sẽ không dạy bọn chúng nữa." Tần Xung có chút kích động, ảnh hưởng đến vết thương cũ làm ho khan một trận.
"Tần tiên sinh hiểu lầm, ý của ta là mong Tần tiên sinh sau này tiếp tục dạy chữ cho những đứa trẻ đó. Chỗ này quá chật chội, để ta bảo Tân Di chuẩn bị một gian nhà khác. Tần tiên sinh từ nay về sau ở bên đó đi."
"Việc này..." Tần Xung có chút hối tiếc buổi sáng vì không khỏe mà không đến sảnh ngoài. Vị công tử Ngụy gia này dù sao cũng là người của gia tộc lớn. Ông lúc trước là bởi vì quá mức phản nghịch nên mới bị gia tộc xoá tên. Nếu bây giờ lại đắc tội với người trong vương phủ, chỉ sợ ngày sau càng khó sống hơn.
"Tần tiên sinh dạy bọn nhỏ đọc sách, biết chữ thực sự đã giúp được cho ta rất nhiều. Về sau đám nhỏ mỗi ngày buổi sáng nghe Tần tiên sinh dạy học, buổi chiều thì đến chỗ ta. Ta thấy có vẻ thân thể Tần tiên sinh không tốt, ta có thể bắt mạch giúp Tần tiên sinh không?"
Tần Xung thấy Ngụy Nhược Cẩn không giống như là đang nói dối, tạm thời yên lòng, vươn ra tay phải.
Ngụy Nhược Cẩn bắt xong mạch thì mượn Tần Xung thẻ tre và bút, rồi viết xuống kết luận mạch chứng, "Tần tiên sinh, đây là vết thương cũ. Tuy rằng ta không đảm bảo sẽ hoàn toàn chữa khỏi cho ngài nhưng ít nhất có thể giảm bớt đau đớn. Sau này cứ ba ngày ta sẽ bắt mạch cho ngài một lần."
Lo xong cho Tần Xung, Ngụy Nhược Cẩn cũng coi như là giải quyết được một chuyện. Cậu hiện tại cũng cần ngẫm lại xem nên biên soạn tài liệu dạy học như thế nào. Nhắc tới bút, cậu mới nhớ tới nơi này không có đại phu cũng không có y quán, không có y quán đương nhiên cũng không có thảo dược. Lần trước may mắn ở chỗ vu sư tìm được dược liệu để dùng, nhưng không thể lần nào cũng đều đi tìm vu sư được.
Huống chi, vết thương cũ của Tần tiên sinh cũng cần có thuốc.
Ngụy Nhược Cẩn đúng là chưa từng leo núi ở cổ đại. Kiếp trước cậu theo ông nội đi hái thảo dược, động vật trong núi cũng chỉ có thỏ rừng, gà rừng gì đó. Đến lợn rừng cũng hiếm thấy. Nhưng hiện tại, cậu có thể nghe được tiếng sói tru. Nếu không phải có Lận Hành cùng với binh lính của y đi theo, chắc chắn cậu đã nhanh chân chạy về rồi.
"Ta đã sớm nói rồi, trong núi rất nguy hiểm." Lận Hành giúp Ngụy Nhược Cẩn nhấc lên nhánh cây chắn ngang đường.
"Là ta đã coi nhẹ nguy hiểm trong núi. Nhưng mà ở đây có rất nhiều thảo dược nha."
Lúc đầu khi Ngụy Nhược Cẩn nói cho Lận Hành biết cậu muốn mang theo mấy đứa trẻ cùng đi leo núi, Lận Hành nói thế nào cũng khăng khăng phải đi theo. Lúc đó cậu còn cảm thấy y làm việc thừa thãi. Nhưng bây giờ ngoại trừ việc có thể dạy đám trẻ nhận biết những thảo dược phổ thông thì cậu giống như là một gánh nặng vậy.
"Vương gia, vừa nhận được tin từ trong phủ truyền tới. Lư Phong phái người đến nói là phải bảo vệ cho vương phủ an toàn. Hiện tại toàn bộ vương phủ đều bị bao vây rồi ạ!" Một tiểu binh vội vàng chạy tới báo tin.
"Lư Phong ra lệnh cho binh lính bao vây vương phủ?" Ngụy Nhược Cẩn cực kỳ kinh ngạc. Cậu trước kia có nghe qua một câu nói 'hoàng đế như nước chảy, thế gia tựa sắt đá'(*) cho tới nay vẫn chưa có cơ hội xác nhận, hiện tại xem như đã được chứng thực.
(*) gốc câu này trong tiếng Trung là 铁打的门阀世家
, 流水的败家皇帝
(dịch tạm: sắt đá như môn phả thế gia, nước chảy như hoàng đế bại gia). Đại ý là ngôi vị hoàng đế thì dễ thay đổi, còn thế gia thì luôn vững chắc qua các triều đại, thường được dùng để mô tả thời kỳ Nam Bắc triều ở Trung Quốc."Lư Phong thật to gan. Lập tức quay trở về vương phủ!" Hơi thở Lận Hành càng lạnh thấu xương.
Hết chương 6