*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: oceanmelonNghe giọng nói thì có thể đoán được tuổi của Vu sư cũng không lớn lắm. Trên mặt hắn tô vẽ quá nhiều màu sắc, nhìn không rõ mặt. Nhưng lại chỉ vào Ngụy Nhược Cẩn và mắng chửi nặng nề.
"Tuy ngài là Tây Bắc vương, nhưng trước đây cũng từng dẫn binh, ngài cứ nhìn tướng sĩ của ngài chết oan uổng như vậy hay sao?" Vu sư giận dữ hét to.
Cả người Lận Hành toát ra sự lạnh lẽo. Những lời này của hắn ta thế nào cũng sẽ làm cho quan doanh phải xáo xào. Gân xanh trên tay của y nổi lên, thanh trọng kiếm treo bên hông gần như đã rời khỏi vỏ kiếm, Ngụy Nhược Cẩn bước tới giữ tay y lại.
"Cho dù là độc rắn thì cũng phải thật sự có tác dụng mới gây ảnh hưởng được. Bọn họ không trúng độc thì sao lại nói ta coi mạng người như cỏ rác được chứ." Ngụy Nhược Cẩn bình tĩnh nói. Vừa nãy cậu bị bối rối trước tiếng hét của tên Vu sư kia, còn tưởng rằng là loại độc gì mạnh lắm. Đến y dược còn không phát triển được, thì họ lấy độc ở đâu ra đây?
"Thứ đó rõ ràng là độc rắn......" Vu sư không thể tin được, trên mũi tên rõ ràng được tẩm độc rắn, sao lại không trúng độc cơ chứ? "Mũi tên vẫn còn trong lều của ta!"
Có lẽ là lời hắn nói đã dấy lên nghi vấn trong lòng mọi người, người binh lính đang giữ lấy Vu sư cũng không dùng nhiều sức, để cho hắn thoát được rồi chui vào trong lều trại. Lận Hành nhìn về phía Ngụy Nhược Cẩn.
Chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Địch Dung nói: "Nhóc con, ta cũng từng nghe Hành Nhi kể chuyện ngươi đã chữa khỏi bệnh cho một thôn nào đấy, nhưng binh lính của ta......"
Lận Hành và Ngụy Nhược Cẩn cùng quay người hành lễ với ông.
"Con vẫn thấy rất tự tin đối với y thuật của bản thân. Nếu đến loại độc này mà còn phân biệt không được thì coi như mấy năm con học hành đã uổng phí rồi."
Không lâu sau, tên Vu sư kia liền cầm mũi tên vội vàng chạy tới, đưa đến trước mặt Ngụy Nhược Cẩn.
Cậu nhận lấy mũi tên và xem xét cẩn thận, bên trên vẫn còn lưu lại vết máu. Nhưng cho dù có độc rắn thật thì mắt thường cũng không thể nhận biết được, trừ khi đem đi phân tích, nhưng điều đó là hoàn toàn không thể rồi.
"Độc của loài rắn nào?" Ngụy Nhược Cẩn hỏi.
Vu sư không ngờ rằng cậu sẽ hỏi như vậy, nhất thời đờ người ra, sau đó nghe thấy Ngụy Nhược Cẩn tiếp tục nói: "Độc rắn thông thường sẽ có ba triệu chứng. Một là chóng mặt, hôn mê dẫn tới khó thở và chết vì ngạt thở. Hai là sau khi trúng độc, nhiệt độ cơ thể lúc nóng lúc lạnh, bắt đầu xuất hiện những vết loét mãn tính, xuất huyết nội tạng và cuối cùng là chết do suy tim. Triệu chứng cuối cùng là sự kết hợp của cả hai loại độc trước, được gọi là độc hỗn hợp."
"Rõ ràng là ngươi biết, tại sao còn......" Vu sư không biết cái thứ nhất có đúng hay không, nhưng cái thứ hai chắc chắn không sai được, quả thật đã có người sau khi trúng độc thì toàn thân bị lở loét rồi chết.
"Nhưng độc rắn cũng có thời hạn sử dụng." Ngụy Nhược Cẩn nhìn hắn, tiếp tục nói: "Độc rắn kị nhiệt độ cao. Với thời tiết như thế này, nếu tẩm mũi tên bằng loại độc đó thì chỉ để ba bốn ngày là đã hỏng rồi. Chỉ cần xử lý tốt miệng vết thương cho bọn họ, đừng để bị cảm lạnh thì sẽ không có vấn đề gì nữa."
Chất độc trong dịch nọc rắn chủ yếu là protein, khi tiếp xúc với nhiệt độ cao là sẽ bị phân hủy, về cơ bản sẽ mất đi độc tính, thậm chí còn chẳng cần giải độc nữa.
"Cái này...... làm sao có thể được chứ."
"Ta lừa ngươi thì có ích gì? Ngươi luôn miệng nói là độc rắn, chắc hẳn đã gặp qua rất nhiều người bị chết do độc rắn rồi. Vậy người suy ngẫm cẩn thận lại xem, có phải là dù cùng trúng một loại độc, nhưng có người thì tự khỏi bệnh, có người thì lại chết hay không?" Ngụy Nhược Cẩn quay người muốn vào lều trại, lại đột nhiên dừng lại, chỉ vào hắn và nói: "Người cũng được đấy, lại đây ta dạy cho ngươi."
"Ta không tin!" Vu sư vẫn không chịu thua.
"Đã như vậy, ngươi cứ tự bắt rắn rồi lấy độc thử đi, xem xem những điều ta nói rốt cuộc có phải là sự thật hay không." Vốn dĩNgụy Nhược Cẩn còn đang nghĩ cách thuyết phục hắn, nhưng sau khi nhìn một vòng xung quanh, thấy có rất nhiều binh lính đều đang ở chỗ này, nếu như làm sai một bước thì e rằng uy tín mà Lận Hành đã mất mấy năm gây dựng ở trong quân sẽ bị cậu phá hỏng mất.
"Mạt tướng sẽ đi bắt ngay."
Vừa nghe thấy cậu nói như vậy, lập tức có một vị binh tướng cường tráng đứng ra. Ngụy Nhược Cẩn không nhìn ra được chức vị của hắn, nhưng có thể đi theo Địch Dung thì hẳn là chức vị cũng không thấp.
Địch Dung gật đầu, xem như đồng ý. Sở dĩ ông đứng đây không lên tiếng, hoàn toàn là vì Lận Hành tin tưởng Ngụy Nhược Cẩn, nếu như đổi thành người khác thì e là đã bị chém từ lâu.
Vị binh tướng kia dẫn theo hai người rời đi, không lâu sau liền mang về một con rắn và hai con thỏ. Cũng suy nghĩ rất chu đáo đấy, còn có động vật để thí nghiệm nữa.
Đó là một con rắn cạp nia bắc(*), nọc độc được rút ra có màu trắng ngà. Ngụy Nhược Cẩn cầm con dao găm của Lận Hành bước đến, bôi nọc độc lên trên lưỡi dao, cứa lên chi trước của con thỏ.
(*) Rắn cạp nia bắc hay rắn mai gầm bạc, kim tiền bạch hoa xà, rắn hổ khoang, rắn vòng bạc là một loài cạp nia thuộc họ rắn hổ. Hình minh họa:
"Châm lửa đi." Ngụy Nhược Cẩn lấy thêm một con dao khác, sau khi bôi độc lên thì đến gần ngọn đuốc. Sau thời gian một chén trà, cậu lại cứa lên chi sau của con thỏ còn lại.
"Thả ra đi, chúng ta đuổi theo bọn chúng." Ngụy Nhược Cẩn lui về bên cạnh Lận Hành, thấy sắc mặt của y vẫn còn âm trầm thì vỗ vỗ tay y và nói tiếp: "Không sao đâu, ngài tin ta đi."
Lận Hành gật đầu, tiến lên một bước để che lại nửa người của cậu.
Hai con thỏ kia ban đầu còn chụm đầu lại với nhau, sau khi thấy dường như nguy hiểm đã không còn thì bắt đầu chạy đi. Lận Hành ra tay, nhanh chóng chặn lại hai con thỏ đang định bỏ chạy.
Thấy Lận Hành cử động, những người khác mới bắt đầu phản ứng kịp và đuổi theo thỏ. Không lâu sau, con thỏ với vết thương ở chi trước chạy càng lúc càng chậm lại, rất nhanh chóng liền năm bất động, nhưng có thể thấy rằng nó vẫn chưa chết.
Còn con thỏ bị thương ở chi sau tuy di chuyển chậm nhưng không như con kia, hoàn toàn không thể cử động.
Ngụy Nhược Cẩn tiến lại gần và bế lên con thỏ đang bất động, cậu nói: "Thấy rõ chưa? Nếu như vẫn không tin thì cứ giữ lại con thỏ kia để nuôi tiếp, xem xem nó có bị gì hay không."
"Sao lại như vậy?" Vu sư vẫn cảm thấy không thể tin được, độc rắn thật sự như thế này ư?
"Cả rắn lẫn thỏ đều do bọn họ bắt, nọc độc cũng do bọn họ lấy, ta chỉ có bôi độc lên dao và sau đó cứa lên chân thỏ mà thôi. Nếu ngươi vẫn không tin thì ta cũng hết cách rồi." Con thỏ nằm trong tay Ngụy Nhược Cẩn hô hấp dần dần yếu đi.
"Xin Vương phi trách phạt!" Vu sư quỳ xuống, trán áp sát mặt đất.
"Xin Vương phi trách phạt!" Lại thêm một tiếng nữa. Những người theo phe Vu sư lúc trước tuy rằng không lên tiếng nhưng vẫn đứng ở đằng sau hắn, tất cả đều quỳ xuống và đồng thanh nhận tội.
Ngụy Nhược Cẩn nhìn đám người đang quỳ, cơn tức giận dâng trào trong lòng cũng chợt tiêu biến. Một người được hưởng sự giáo dục đầy đủ như cậu cớ sao phải tức giận với những người một chữ cũng không đọc được này chứ. Hơn nữa, những điều mà cậu học được cũng là sự đúc kết từ thực tiễn mà những người đi trước đã trải qua.
Huống chi cho đến bây giờ vẫn chưa có ai quỳ với cậu như vậy hết, tuy cậu có chút không thoải mái những lại mơ hồ cảm thấy có gì đó đang thay đổi.
"Nhóc Ngụy, bọn họ đã mạo phạm ngươi thì ngươi phạt bọn họ cũng là lẽ đương nhiên." Địch Dung đã chứng kiến toàn bộ quá trình mới lên tiếng nói.
Ngụy Nhược Cẩn mỉm cười, "Địch tướng quân nói đùa, đây là quân doanh của ngài, đương nhiên phải để ngài quyết định chứ. Hơn nữa đã có rất nhiều người chết vì loại độc này, cho nên bọn họ lo lắng cũng đúng thôi."
"Con thỏ này ta sẽ mang đi." Ngụy Nhược Cẩn mang theo con thỏ quay về viện của Lận Hành.
Toàn bộ quân doanh yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng gió thôi, Lận Hành nhìn Địch Dung và nói: "Địch tướng quân, con không có chức vụ gì trong quân cả, phải làm phiền ngài xử lý những việc còn lại." Nói xong thì chắp tay chào, sau đó đuổi theo Ngụy Nhược Cẩn.
Địch Dung vẫn chưa kịp nói gì thì đã thấy chẳng còn bóng người, ông dứt khoát khua tay và nói: "Tản đi, tản đi. Sao còn bu ở đây làm gì, tập luyện chưa đủ hay sao?"
E rằng thằng nhóc Ngụy gia này đã thông minh hơn rồi, vậy mà không tiếp lời của ông.
Vu sư được người đỡ dậy. Sư phụ từng nói rằng hắn là đồ đệ thông minh nhất, học cái gì cũng rất nhanh. Sau khi sư phụ chết, hắn bị ép vào quân Tây Bắc.
Đúng vậy, hắn là người thông minh nhất, cũng đã đọc qua những cuốn sách mà rất nhiều người chưa đọc bao giờ, nhưng vẫn còn những điều mà hắn không biết.
"A Cẩn, em đang tức giận à?" Lận Hành đi vào trong lều, thấy được Ngụy Nhược Cẩn đang nhìn chằm chằm con thỏ kia.
"Ta tức giận cái gì cơ? Không giận đâu." Cho dù lúc đầu cậu có cảm thấy tức giận khi bị người khác bảo là coi mạng người như cỏ rác thì cũng đã hết giận từ lâu rồi. Nhưng cảm giác không được người khác tin tưởng lại khiến cho cậu có hơi khó chịu.
"Em khác với bọn họ." Lận Hành rót cho cậu chén nước, nhưng cụ thể là không giống chỗ nào thì y lại không nói rõ.
"Có giận thì cũng hết rồi." Ngụy Nhược Cẩn đặt chén nước xuống, "Ngài xử lý con thỏ này đi, đừng để cho người ăn nhầm. Tuy rằng chỉ cần nấu thịt thật chín thì cũng ăn được."
"Nếu em thèm thịt thỏ thì ta lập tức đi bắt cho em." Lận Hành quay người định đi ra ngoài, bị tay của Ngụy Nhược Cẩn bắt lại.
"Ngài vội làm chi. Đi tìm một chỗ vắng người chôn con thỏ này trước đi, lỡ như có ai đó không biết nhặt được, sau đó không nấu chín kĩ mà đã ăn thì phải làm sao đây?"
"Được, ta đi ngay đây." Lận Hành cầm con thỏ đi ra ngoài.
Điều mà Ngụy Nhược Cẩn đang phải suy nghĩ lúc này là vấn đề về đại phu, huống chi đây không phải là chuyện có thể truyền dạy được chỉ trong một thời gian ngắn. Nhiệm vụ truyền thụ y thuật mà hệ thống tuyên bố, e là sẽ mất cả đời đây.
Đến đợt đổi thuốc sau, khi Ngụy Nhược Cẩn bước ra khỏi lều trại, cậu lập tức cảm thấy quân doanh dường như có gì đó khác thường, nhưng lại không biết cụ thể là gì.
Đi vào lều trại thương binh, dường như mấy đứa nhỏ đã trở nên cung kính với cậu hơn. Có vẻ là khi thử độc bọn nhỏ cũng có mặt, nhiều đứa trong đó đã học hành nghiêm túc hơn lúc trước rất nhiều.
Ngụy Nhược Cẩn quan sát bọn chúng rửa sạch miệng vết thương rồi tiến hành băng bó, tuy rằng trông hơi xấu nhưng ít nhất vẫn làm đúng. Cũng may những người này không bị thương ở nơi chí mạng, không thì cậu cũng không dám đưa cho bọn trẻ thực hành.
"Thời tiết oi nóng, nhất định phải chú ý đến vệ sinh, đừng để vết thương bị nhiễm trùng và sưng viêm. Cũng chú ý thông gió trong lều trại, những gì dọn được thì cứ dọn đi."
Sau khi Ngụy Nhược Cẩn giao việc xong thì liền quay về lều trại, cảm giác kỳ lạ này càng trở nên rõ ràng hơn trên dọc đường đi. Cậu nhìn sang thì cũng chỉ thấy những lính thủ vệ đang nghiêm túc canh gác.
Không có ý xấu cho nên cậu cũng chẳng thèm để ý nữa. Nhưng trước lều trại của Lận Hành lại xuất hiện rất nhiều thỏ và chim trĩ đỏ, thậm chí còn có một con lợn rừng nhỏ.
"Sao lại đặt ở đây vậy?" Ngụy Nhược Cẩn hỏi thị vệ đang đứng gác cạnh bên.
Ánh mắt thị vệ có chút lơ đãng, nói: "Vì muốn tặng cho Vương phi ạ."
"Tặng cho ta ư?" Ngụy Nhược Cẩn rất kinh ngạc, "Ai tặng vậy?"
Người thị vệ kia không nói gì mà cứ nhìn thẳng về phía trước, cho dù Ngụy Nhược Cẩn có hỏi gì thì hắn đều không hé một lời.
Vào lúc trời sắp tối, Lận Hành bắt về vài con thỏ, tất cả đều bị cắm tên xuyên qua mắt và không làm ảnh hưởng đến lớp da lông. Y muốn để đến mùa đông rồi làm một đôi bốt da thỏ cho Ngụy Nhược Cẩn.
Chưa về đến lều trại, y đã nghe được một mùi hương. Khi nhìn thấy những thứ được chất đống ở ngoài lều trại, nét cười trên khuôn mặt y tắt ngấm, thị vệ giả vờ như không nhìn thấy.
"Những thứ ở bên ngoài là sao vậy?" Trong tay Lận Hành vẫn đang cầm con thỏ.
"Không biết nữa, bảo là tặng cho ta, nhưng khi hỏi là ai tặng thì lại không nói. Ngài ngồi đi, sắp ăn được rồi." Ngụy Nhược Cẩn hầu như trong khoảng thời gian này đều ăn thịt dê, đã lâu rồi chưa được ăn thịt thỏ.
Thỏ sau khi được trụng qua nước sôi liền trực tiếp bỏ vào hầm, chỉ cho thêm muối. Nồi thỏ này đã được hầm chín nhừ, hương vị đủ đầy, Ngụy Nhược Cẩn cầm hai cái chén lên.
Lận Hành nhìn con thỏ trong tay, "Ta còn tưởng rằng em sẽ chờ ta về chứ."
Ngụy Nhược Cẩn đang định uống một ngụm canh trước, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu liếc y một cái, "Người khác tặng cũng là có lòng, không phải cũng đúng lúc ngài quay về là ăn được liền hay sao?"
Lận Hành đặt con thỏ ở một bên, im lặng ngồi xuống mà ăn thịt thỏ từng miếng từng miếng một. Sau khi hai người ăn xong thì có tiểu binh đi vào thu dọn đồ đạc.
"Ta cũng đã đoán được người đưa mấy thứ này là ai. Thứ nhất là muốn tỏ ý xin lỗi, thứ hai là muốn kết thiện duyên với em." Giọng nói của Lận Hành trầm ấm. Y vẫn luôn biết Ngụy Nhược Cẩn biết khám bệnh, nhưng cụ thể là tới trình độ nào thì y cũng không rõ, không ngờ rằng cậu còn hiểu biết về chất độc nữa.
"Nghĩ cũng nhiều đấy. Nhưng chuyện đã rằng, vốn dĩ ta cũng chẳng muốn so đo nữa." Sau khi nghĩ một lúc, Ngụy Nhược Cẩn nói thêm: "Ngày mai ta sẽ quay về vương phủ, dẫn theo các bé nữ luôn, còn nam thì ở lại đây hỗ trợ đi."
"Ta sẽ cùng em trở về."
"Vu sư Thang Mặc xin được gặp Vương phi."
Ngụy Nhược Cẩn sửng sốt một lát, sau đó liền nghe thấy Vu sư lại hô to thêm một câu ở bên ngoài. Cậu vội vàng đi ra ngoài, lập tức thấy được Vu sư đang quỳ, đầu áp xuống đất.
"Xin mau đứng dậy." Ngụy Nhược Cẩn đành phải đỡ người đứng dậy.
"Thang Mặc tạ ơn Vương phi." Nói xong thì đứng dậy, hắn vừa ngẩng đầu đã khiến cho Ngụy Nhược Cẩn ngây người ra.
Thang Mặc đã tẩy đi lớp hóa trang đầy màu sắc trên mặt, để lộ ra một khuôn mặt trắng nõn, quả nhiên tuổi tác của hắn cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu. Lúc này Ngụy Nhược Cẩn mới để ý, vậy mà y phục trên người hắn cũng đã đổi thành y phục vải lanh bình thường.
"Ngươi...... là đang?"
"Thang Mặc không muốn làm Vu sư." Hắn nói xong thì lại quỳ xuống, "Thang Mặc muốn cầu xin Vương phi hãy dạy cho ta."
Hết chương 37.