Thời gian này Tần Đông Loan quả thực rất bận.
Buổi chiều gần như là không thể đúng giờ tan ca. Bởi vì công tác bận rộn, cơm tối cũng khó về ăn cùng Kiều Diên. Nhưng hiện tại hai người ở bên nhau, ngược lại cũng không cần quá cố chấp vấn đề mỗi ngày phải cùng nhau dùng bữa.
Mỗi ngày thời gian tăng ca của Tần Đông Loan là khác nhau, nhưng cơ bản vẫn là sau tám giờ mới về đến nhà, hơn mười giờ cũng có. Nhưng dù muộn thế nào, Kiều Diên ở nhà luôn để lại cho anh một ngọn đèn.
Trước đây anh chưa từng nghĩ bản thân sẽ thong thả lại mà sống, nhưng sau khi ở bên Kiều Diên, anh đã từng bước dung nhập vào loại cuộc sống này.
Anh vốn cũng không thích cuộc sống quá ồn ào náo nhiệt, có thể sống cuộc sống yên bình ấm áp như hiện tại với Kiều Diên, anh đã cảm thấy rất thoả mãn rồi.
Tám giờ tối tan ca, Tần Đông Loan lái xe quay về Nam Đàm. Xe đậu vào bãi đỗ xe, Tần Đông Loan nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc. Bãi đỗ xe của Nam Đàm cũng không có gì khác biệt, nhưng những biển số xe ở đây thì lại không hề tầm thường. Tần Đông Loan đi xuống, lại nhìn về phía chiếc xe đó thêm một cái. Du Tùng ngồi trên xe cũng đã nhìn thấy anh. Tần Đông Loan dù lẫn trong đám người cũng có thể dễ dàng nhận ra, huống hồ gì là ở nơi vắng vẻ thế này.
Du Tùng mở cửa xe đi xuống, Tần Đông Loan nhìn anh ta không nói gì. Du Tùng cười lên tiếng: “Vừa tan ca hả?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT