Trương Bách nói xong, Chu Án thu ánh mắt về, đi tới ngồi xuống một bên. Kiều Trí Viễn ngồi cạnh thấy anh ta đi tới, bèn tự giác nhích sang bên cạnh, để Chu Án ngồi đối diện Tần Đông Loan và Kiều Diên. Sau đó, Kiều Trí Viễn cười nói.
“Trương Bách lúc đầu còn không nói là cậu sẽ đến cơ.”
“Đúng đó. Không phải cậu đi Nam thành rồi à? Về đón Tết?” Một người bạn học khác hỏi.
Không giống với những người trong phòng bao này, năm đó sau khi tốt nghiệp, Chu Án đã đi Nam thành. Tuy nhà anh ta ở Bắc thành, nhưng sau khi tốt nghiệp, anh ta lại không qua lại với những bạn học cũ nữa. Dù sao thì Nam thành và Bắc thành cách nhau quá xa, dù mọi người đều là giáo viên thì trong công việc cũng khó mà có liên quan gì ở khoảng cách xa như thế.
Người kia nói xong, Chu Án cũng chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng. Anh ta ngồi ở đó, đối diện là Kiều Diên và Tần Đông Loan. Từ sau khi Chu Án đi vào, sắc mặt của hai người ngược lại vẫn rất tự nhiên, thậm chí khi anh ta ngẩng đầu nhìn về phía này, hai người còn khẽ gật đầu.
Sự gia nhập của Chu Án một lần nữa khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng. Nhưng lại rất nhanh, Trương Bách lấy lại tinh thần, nói với nhân viên phục vụ ở cửa: “Chúng tôi đến đủ rồi, phiền anh lên đồ ăn đi.”
Nói xong, Trương Bách lại quay sang Chu Án: “Mấy món này là tôi tuỳ tiện gọi thôi. Cậu xem còn muốn gọi gì không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT