Tần Đông Loan không cảm thấy bản thân là người thay thế.
Đúng là anh và người bạn tốt nghiệp cùng trường đại học với Kiều Diên kia khá giống nhau, nhưng xét ở góc cạnh của Kiều Diên mà nói, thời gian Kiều Diên biết anh so với người bạn kia còn sớm hơn. Nếu nói Kiều Diên thích đàn ông, còn là thích kiểu như anh, thì tất nhiền cũng là thích anh, coi người bạn kia thành thế thân của anh.
Nhưng Kiều Diên có thích anh không?
Tần Đông Loan nhìn cánh tay của Kiều Diên bị chiếc áo phông giam lại, nửa thân trên nhỏ gầy, màu da nhợt nhạt, anh không quá tán thành với kết luận của Trần Cảnh Vũ.
Từ khi anh và Kiều Diên gặp lại, cậu chưa từng làm chuyện gì quá mức thân thiết hay khiến anh phải nghi ngờ, thậm chí vừa rồi ở dưới tầng, bởi vì chỉ có một chiếc ô, Kiều Diên thấy không tự nhiên, bèn dứt khoát đội mưa chạy về. Về đến nhà, cậu lại đứng ngay ban công, coi như bên cạnh không có người mà cởi áo, chẳng mảy may để ý đến sự tồn tại của anh.
Nếu cậu thật sự có thứ tình cảm này với anh, thì cậu không thể nào làm hết thảy những điều này một cách bình thường mà thuần thục như thế.
Sau khi anh hỏi ra câu đó, Kiều Diên rõ ràng cũng ngây ngẩn cả người. Động tác cởi áo dừng lại, cậu đứng ở đó, cách một lớp kính mắt phủ sương mờ nhìn về phía anh. Cặp kính mờ kia khiến cậu nhìn càng ngốc nghếch và chậm chạp hơn, cậu nhìn anh, đáp một tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT