*Nguyên văn là 滑铁卢: Waterloo, một từ thông dụng trên Internet, xuất phát từ trận chiến Waterloo, đây là trận chiến cuối cùng của Napoleon, và kết quả của nó là thất bại, do đó nó được sử dụng như một từ lóng để nói về sự thất bại.
Trên một cái thảm trong phòng ngủ của chung cư nào đó, Từ Nịnh và Hạ Lẫm cùng ngồi đó cười không ngừng, một người chính là thuần túy vì hành động của Hạ Lẫm chọc cười, người còn lại hoàn toàn là bất chấp tất cả mà cười, dù sao cũng đã bị bắt tại trận rồi.
Từ Nịnh lấy chân đá vào cẳng chân của Hạ Lẫm, âm dương quái khí nói: “Dì đã lấy cây dù đi à?”
Hạ Lẫm bắt lấy mắt cá chân của cô, vẫn còn cười không ngừng.
“Bên ngoài trời mưa rất to, lái xe không thấy rõ đường, nơi này có đầy đủ hết mọi thứ, ở tạm một đêm đi.” Từ Ninh vừa nói vừa cố gắng cứu bàn chân của mình tránh thoát khỏi tay anh: “Còn giả vờ giả vịt nói muốn ngủ trên sô pha? Em còn nói sao anh lại thích thú với trời mưa như vậy, thì ra là giấu diếm ý đồ này. Nếu anh đã thích ngủ sô pha, vậy thì ngủ sô pha đi.”
Dù sao cũng đã bị phát hiện, Hạ Lẫm cũng không thèm che giấu chút ý đồ này của anh nữa, một tay anh kéo Từ Nịnh lên đùi, ôm lấy eo người ta, ý bảo cô nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em nhìn xem, trời mưa như thế nào, em muốn chạy cũng không thoát được. Cô vợ nhỏ vẫn là ngoan ngoãn làm ấm giường cho anh đi.”
“Ai làm ấm giường cho anh chứ! Lưu manh! Anh đi mà ngủ sô pha đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT