Sau bữa ăn, cả bàn chỉ còn một mình Lý Kiến Hồng lảm nhảm, Hạ Lẫm không nghĩ cậu ta khi say sẽ nói nhiều đến mức này.
Từ Nịnh hơi quay đầu lại: “Làm sao bây giờ?”
“Không sao đâu.” Hạ Lẫm lấy điện thoại ra, nói: “Tôi sẽ gọi cho Lý Túc nhờ Lý Túc tìm bạn cùng phòng của Lý Kiến Hồng vác cậu ta về.”
Từ Nịnh không nghĩ người như Lý Kiến Hồng còn có thể uống say như thế, dù vậy thì cậu ta cũng đã rất vui mà cũng có thể rượu không làm cậu ta say mà cậu ta tự nguyện say.
Hạ Lẫm chỉ vào Lý Kiến Hồng đang nằm trên bàn đối diện nói: “Các cậu mau mang cậu ta đi, còn nhìn tôi làm gì?”
Hai nam sinh kia lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng đỡ Lý Kiến Hồng, lúc đi còn ngoái lại nhìn Hạ Lẫm với Từ Nịnh. Ngay sau đấy, Hạ Lẫm nói với cô: “Chúng ta cũng về thôi.” 
Từ Nịnh đứng dậy đi theo Hạ Lẫm, chậm rãi rảo bước về phía trường học. Hạ Lẫm là một người cao lớn nên những bước chân của anh cũng rộng khiến Từ Nịnh bị tụt lại phía sau, Hạ Lẫm thấy vậy liền đi chậm lại. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play