Đầu Từ Nịnh trống rỗng, cô cũng không thèm nghĩ đến gì mà nhấc chân chạy ra ngoài, chỉ là lúc đuổi theo thì không nhìn thấy bóng dáng Hạ Lẫm đâu nữa.
Trên con đường rợp bóng cây bên ngoài cửa sổ, nhiều loại cây xanh đan xen lấy nhau, Từ Nịnh vô cớ hoảng hốt, đột nhiên cô nhớ đến đây là con đường nhỏ thông đến phòng tự học, cô từng nói chuyện mình bị mắc bệnh khát khao được âu yếm với Hạ Lẫm ở chỗ này.
Từ Nịnh vô thức chạy về hướng Bắc, sau khi quẹo qua hai khúc cua không to cũng không nhỏ, quả nhiên cô nhìn thấy Hạ Lẫm trên ghế nghỉ.
Anh như mất hết sức lực, cả lưng anh dựa vào trên ghế, có lẽ nghe thấy tiếng động, anh nhìn Từ Nịnh với vẻ mặt hờ hững.
Hạ Lẫm còn nhớ rõ ràng khung cảnh Từ Nịnh ngồi ở đây nhìn trộm ánh mặt trời thông qua khe hở giữa năm ngón tay.
“Tôi...” 
Từ Nịnh lên tiếng muốn giải thích, nhưng nhớ đến bức ảnh trên vòng bạn bè của Quan Trạch Khải, cô lại trầm mặc không nói nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play