Từ Nịnh nhắm mắt lại ủ cơn buồn ngủ, nhưng mười phút trôi qua, cô vẫn rất tỉnh táo như trước, không có một chút buồn ngủ nào.
Tay cô nắm lỗ tai con thỏ bông, dùng sức nhào bóp qua lại, đây là con thú bông mà đêm nay Hạ Lẫm gắp được ở công viên giải trí.
Con thỏ bông rất mềm rất thoải mái, nhưng so với cái ôm của Hạ Lẫm, dường như trở nên không đáng để nhắc tới, Từ Nịnh xoay người ôm chặt con thỏ bông vào trong ngực, trong lòng hiểu rõ, mình lại phát bệnh rồi.
Từ Nịnh cắn chặt môi dưới, thú bông nho nhỏ không cách nào giảm bớt cơn khó chịu của cô, cô lại giống như trước vậy, ghét dùng móng tay để cấu cánh tay mình.
Từng vệt từng vệt đỏ lập tức xuất hiện ở trên làn da trắng nõn như ngọc của cô, chợt trông rất kinh khủng.
“Từ Nịnh? Cậu làm sao vậy?” Tần Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng động Từ Nịnh lăn qua lộn lại thì nghi ngờ nói.
Từ Nịnh sợ tới mức lập tức bất động:  “Không, không sao.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play