Sân nhỏ bên này cao hơn mặt đất bằng phẳng một chút, hai người ngồi ở bên trên, không ai lên tiếng gì cả.
Trước khi Lý Túc đến đây, cậu ấy đã nghĩ ra rất nhiều câu nói, nhưng vào giờ phút này cậu ấy hoàn toàn quên sạch chúng.
Tần Tiêu Tiêu cúi đầu, nhìn mặt đất tối đen, nhỏ giọng nói: “Chúng ta không thể không chia tay sao?”
Lý Túc cười gượng đáp lời: “Chúng ta…gặp nhau để nói lời chia tay.”
“Tại sao?” Tần Tiêu Tiêu không thể kìm nén cảm xúc thêm được nữa, cô ấy nghẹn ngào nói: “Em có thể ở bên cạnh anh, nhưng anh lại không muốn điều đó. Nếu hôm nay đổi lại là một người con trai khác, em chắc chắn sẽ không ngu ngốc như vậy, sẽ không cùng anh ta trả nợ 1000.000 tệ. Nhưng người đó không phải là anh sao? Chính vì anh, nên em mới luôn ở bên cạnh, anh vì cái gì mà lại không cần em?”
Lý Túc nắm chặt tay, nước mắt giàn giụa nhưng cậu ấy vẫn kiên trì chịu đựng. Một lúc lâu mới thả lỏng bàn tay ra, cậu ấy nhẹ nhàng vỗ vài cái lên tay Tần Tiêu Tiêu, nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi, được rồi. Chuyện này không phải anh gây ra nhưng nhất định phải bồi thường. Cho dù không có khoản nợ 300.000 tệ kia, số tiền 100.000 tệ của bà ngoại cũng là trách nhiệm của anh. Thật ra mà nói, anh đã sớm nhận ra được số mệnh của mình rồi. Từ khi anh còn nhỏ, ông ấy đã vì anh mà tiêu không ít tiền. 4000.000 tệ này coi như là anh trả lại cho ông ấy. Anh chưa từng nghĩ cuộc đời của anh sẽ như thế này. anh cũng rất khó chịu nhưng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.”
“Nhưng… nhưng mà em không muốn chia tay. Em yêu anh, em không thể rời xa anh được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play