Hạ Lẫm đi rồi, trong phòng học quả nhiên trở nên an tĩnh không ít, Tần Tiêu Tiêu xé một tờ giấy trong vở, vẽ một biểu cảm xấu xa, đưa cho Từ Nịnh.
Từ Nịnh viết vào đó: [Đợi ra về rồi kể cho cậu nghe.]
Tần Tiêu Tiêu làm một cái kí hiệu OK với cô.
Sau khi tan học, đám người Từ Nịnh đổi qua phòng khác để học môn chuyên ngành tiếp theo, trong lúc này, cô nhận được điện thoại của Từ Khởi Thắng.
“Chuyện kia bố đã tra xét rồi, đúng thật là bạn học kia của con tự tìm đường chết, bọn họ cầu xin không được, nên lại giở trò cũ. Nhà họ Tưởng muốn liên thủ với nhà họ Nhạc để nuốt hạng mục của bố, nhưng cũng may bố để lại một tay đằng sau. Toàn bộ tài liệu bố đã gửi vào hộp thư của con, kết hợp với những thứ con đưa, có thể trực tiếp khởi tố ra tòa án.”
Từ Nịnh ừ một tiếng: “Cảm ơn.”
“Con còn khách khí gì với bố chứ. À đúng rồi, chuyện lúc ăn tết nói với con, đến giờ cũng nên cho bố một câu trả lời chứ? Từ Nịnh, con muốn bố vác các thân bảy tám chục tuổi, chống bệnh đi đến công ty sao? Bản thân bố thì không sao cả, nhưng biết bao nhiêu công nhân trong công ty thì làm sao bây giờ? Bố cũng không yên tâm giao công ty vào tay những người khác, con là con ruột của bố, cho dù chúng ta không có thân mật như những bố con khác, nhưng qua bao nhiêu năm như vậy, cũng phải có chút tình cảm chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT