Lam Oánh Oánh nhận được quà cao hứng muốn mời Nhậm Thanh ăn lẩu, Nhậm Thanh thương lượng với cô ấy xem có thể đổi lẩu thành rượu cocktail hay không, cô rất muốn xem thử cuộc sống về đêm ở thành thị rốt cuộc là thế nào, phụ nữ có phải vô cùng cá tính hoặc cực kỳ thối nát và đàn ông có phải mỗi người đều phong lưu, hoặc hạ lưu như mấy bộ phim chiếu trên TV buổi tối hay không. Lam Oánh Oánh nghe xong yên lặng đáp lại cô một câu, tớ muốn nói chuyện về nhân sinh với cậu.

Lúc hai người nói chuyện phiếm tại phòng trà nước, Điền Đằng gọi điện thoại cho Nhậm Thanh xác định lịch trình của Nguyên Tịnh Viễn. Sau khi tan việc Điền Đằng hỏi Nhậm Thanh chủ nhật có thời gian không, Nhậm Thanh tỏ vẻ muốn đến trại an dưỡng Tây Thành. Lam Oánh Oánh ngửi ra điều khác thường, trêu chọc Nhậm Thanh đây là dấu hiệu cây khô gặp mùa xuân, đừng bỏ qua... Nhậm Thanh thầm nghĩ đã sớm bỏ lỡ, bảy năm trước khoảnh khắc cô trộm đồ trong siêu thị bị anh nhìn thấy thì đã hết hi vọng rồi.

Tới gần giờ tan tầm, Nhậm Thanh nhận được một cuộc điện thoại kỳ lạ. Đầu kia điện thoại là một giọng nữ cười khục khặc rất quái dị, giọng khàn khàn khó nghe, như thể móng tay dài cứa vào miếng thuỷ tinh đục. Đáy lòng Nhậm Thanh chợt lạnh, mạnh miệng lớn tiếng hỏi cô là ai, tiếng cười đột nhiên dừng lại. Người phụ nữ đó hít vào một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra, trong cổ họng phát ra tiếng vang kẽo kẹt, như con chuột đang dùng răng hàm gặm cọc gỗ. Nhậm Thanh nghe mà run sợ, chóp mũi dần dần thấm ra mồ hôi lạnh. Cô có loại dự cảm, đây không phải là một cuộc gọi nhầm số.

“Cô là ai?” Cô bủn rủn.

Đầu bên điện thoại chỉ có tiếng gió và tiếng th ở dốc kịch liệt.

“Tôi sẽ báo cảnh sát.”

Người phụ nữ đó cười to khùng khục, tiện đà không khống chế được âm thanh gào to, trong tiếng kêu xen lẫn mấy lời chửi bới đầy oán hận không rõ, loảng xoảng, như tiếng cái bàn bị lật ngã, tiếp đó là tiếng mèo kêu thê lương, con ngươi Nhậm Thanh co lại, nhanh chóng cắt đứt cuộc gọi.

“Chuyện gì vậy?” 

Một giọng nói đột nhiên vang lên trên đầu, Nhậm Thanh cả kinh, ngẩng đầu thì thấy là Nguyên Tịnh Viễn. Tay Nguyên Tịnh Viễn đặt trên bờ vai cô, khuy măng sét màu bạc cài trên tay áo lấp ló dưới ánh đèn.

Nhậm Thanh vẫn còn sợ hãi, nói: “Không biết, hình như là bà điên nào đó.” Cô cúi đầu uống nước xoa dịu, chợt nhớ tới cái gì, tranh thủ nói: “Nguyên tổng, em tìm Diệp Hủy phòng kế toán làm tài xế rồi.”

“Em có chuyện gì à?”

“Không phải, gần đây Diệp Hủy dường như còn nghèo hơn em.”

Thần sắc Nguyên Tịnh Viễn lạnh dần, căn dặn: “Báo địa chỉ chính xác cho Diệp Hủy rồi anh sẽ gọi điện thoại cho cô ấy.”

“Vâng.”

Nhậm Thanh báo với Diệp Hủy xong, lập tức tan ca. Bạch Gia đứng cạnh bể phun nước ở quảng trường trước cao ốc kiên nhẫn nhìn tòa kiến trúc màu xám của Nguyên thị, giống như ngày xưa.

Nhậm Thanh cũng không giả vờ giả vịt bỏ đi, anh ta tới đây, nhất định là tìm cô.

“Anh có việc gì thế?”

Bạch Gia nhìn Nhậm Thanh lẳng lặng đứng trước mắt, trong lòng trăm mối tơ vò, anh thấp giọng nói: “Nhậm Thanh, anh tới nói với em một tiếng xin lỗi, lần trước tan rã trong không vui, anh cũng muốn gặp em một lần.”

Gió bắc thổi lá cây bay lên xào xạc, thổi qua dãy ghế lộ thiên của quán cà phê, thổi qua rạp chiếu phim, thổi qua vườn hoa, thổi tới dưới chân Nhậm Thanh.

Nhậm Thanh nói khẽ: “Tôi không nhận, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.” Cô dừng lại trong chốc lát, nói tiếp: “Thật ra anh cũng không cần tôi tha thứ, dù sao người cuối cùng sớm chiều chung đụng với anh là cô ta, không phải tôi.”

Bạch Gia không đáp, anh luôn biết rõ Nhậm Thanh mới là người thật sự có thể an ổn cùng anh đi qua cuộc sống.

“Em có thể không nhận nhưng anh không thể không nói, thành thật xin lỗi, anh đã đồng ý với chị em là sẽ chăm sóc em đến già, anh lại không làm được.”

Nhậm Thanh cúi đầu, nước mắt dần rơi. Cô mím môi, sợ bản thân không cẩn thận sẽ lên tiếng giữ người lại.

Bạch Gia đưa cho cô một tấm thẻ, nói: “Có mười vạn, mật mã là thời gian tốt nghiệp.”

Từ ngày tốt nghiệp anh bắt đầu để dành tiền, tâm tình khi đó là muốn cùng cô đầu bạc đến già không hề giả dối.

Nhậm Thanh rụt tay ra sau.

Bạch Gia vội vàng nói: “Anh không phải đang sỉ nhục em. Nhậm Thanh, chúng ta quen nhau đã hai năm mà em không đòi hỏi gì cả, dù ra ngoài ăn cơm cũng thường là em thanh toán...”

Nhậm Thanh nghẹn ngào, dùng sức khoát tay.

Bạch Gia lại muốn nói thêm gì đó, đột nhiên bị ai đó ném qua vai, văng ra xa. Người nọ chậm rãi đi tới, ngũ quan tinh xảo, kiêu ngạo, Bạch Gia nghĩ người đó còn muốn ra tay, nhưng anh ta chỉ ngồi xổm xuống yên lặng quan sát anh, ánh mắt lạnh lẽo.

“Anh là ai?” Bạch Gia kinh sợ. 

“Tôi là Điền Đằng.” Điền Đằng cười nói.

Bạch Gia chăm chú nhìn Nhậm Thanh, cả giận nói: “Nhậm Thanh, chuyện của chúng ta là lỗi của anh, em không thể bởi vì anh là một tên vô liêm sỉ mà làm chậm trễ bản thân!”

Nhậm Thanh không nhìn Bạch Gia, chỉ nhẹ nhàng kéo Điền Đằng, sợ anh lại ra tay.

Điền Đằng quay đầu lại lạnh lùng nhìn cô, nói: “Tôi cho rằng em tìm được mặt hàng tốt nào, hóa ra chỉ có thế này.”

Bạch Gia không để ý tới sự châm chọc khiêu khích của Điền Đằng, chỉ nhìn chằm chằm Nhậm Thanh, nói: “Nhậm Thanh, em nghĩ đến chị em đi, ngẫm lại trước kia em chịu khổ thế nào, em không phải là người tùy tiện!”

Điền Đằng cười như không nhìn Bạch Gia, nói: “Anh đang nghĩ gì thế? Có phải anh cho rằng Nhậm Thanh đau khổ vì anh? Nhậm Thanh, em có vậy không?”

Nhậm Thanh rưng rưng, sững sờ nhìn anh.

Điền Đằng “chậc” một tiếng, thở dài: “Đồ không có tiền đồ.”

Bạch Gia nghe vậy thì vung một quyền qua, Điền Đằng thoải mái chụp lấy, anh thuận thế vặn một cái, Bạch Gia đã không thể động đậy.

Điền Đằng lạnh lùng nói: “Bản thân tự giễu cợt ‘vô sỉ’ rồi giúp cô ấy vung nắm đấm thì rất hiên ngang lẫm liệt nhỉ, vậy vì sao anh bắt cá hai tay? Anh bắt cá hai tay thì thôi, lại lấp li3m ngấm ngầm ghét bỏ rằng cô có bệnh di truyền. Anh nên sớm biết đó là bệnh di truyền chứ nhỉ! Hoặc là anh đã sớm biết như vậy, nên cảm tình càng nông lại càng chán ghét, đúng không?”

Bạch Gia xấu hổ và giận dữ quát: “Anh tính làm gì!”

Điền Đằng nhìn Nhậm Thanh, cười nói: “Em tới nói cho anh ta biết tôi tính làm gì.”

Nhậm Thanh nhìn thấy gân xanh trên thái dương của Điền Đằng giật giật.

Bạch Gia tránh khỏi sự kiềm kẹp của Điền Đằng, xoay người ngồi dưới đất, anh nhìn bóng xe Mercedes đen ở bên kia đường, lau vết máu ở khóe môi, giễu cợt nói: “Ban đầu tôi liều mạng theo đuổi cô ấy đúng là muốn cùng cô ấy kết hôn, tôi gạt mẹ tôi, đến nay bà cũng không biết Nhậm Thanh thật ra không phải cô nhi, cô ấy còn có một người chị ở trại an dưỡng, hàng năm phải tốn một số tiền đáng kể để chữa bệnh... Ha! Đầu nóng lên thì không có gì không dám nhận cả. Anh cũng thế thôi. Anh thật sự sẽ lấy cô ấy sao? Anh bằng tuổi tôi, xe Mercedes đằng trước là người nhà anh mua cho anh phải không? Không dùng lời nói dối này che lấp lời nói dối khác như tôi, bọn họ sẽ cho phép anh lấy Nhậm Thanh chắc?”

Điền Đằng khinh miệt nhìn anh ta, chậm rãi nói: “Tôi thật không muốn nói nhảm với loại người như anh, nhưng nếu tôi không nói, tôi sợ nửa đời sau anh sẽ nương theo những điều này để yên ổn sống qua ngày. Nhậm Thanh, em cũng nghe cho rõ đây. Lúc tôi tốt nghiệp trung học, nhận được thư mời nhập học từ bốn trường ở Mỹ, tôi chọn lấy một trường duy nhất không thu học phí. Tôi đến Mỹ, ngày đầu tiên, bởi vì không bắt kịp xe trường học nên phải ngủ ở đầu đường, ngày hôm sau, tôi bắt đầu làm thêm đủ chỗ. Ký túc xá trường học ở Mỹ cần phải được xin đăng ký sớm nhưng tôi không biết, cho nên tôi phải trọ nửa năm trong một quán ăn nhỏ ở phố người Hoa...”

Nhậm Thanh kinh ngạc che miệng, chớp mắt, nước mắt rơi vào giữa kẽ tay.

Điền Đằng xoay người nhìn cô, cười nói: “Hai mươi vạn hôm nay chẳng qua chỉ bằng tiền thưởng một đề án của anh, nhưng sáu năm trước tiền anh để lại cho em là sinh hoạt phí bốn năm của anh... Em nói em muốn trả lại cho anh, muốn thanh toán dứt khoát với anh, anh phải làm sao đây?”

Bạch Gia sụp đổ, không còn lời lẽ hùng hồn một mực đổ cho thân bất do kỷ như trước nữa.

Điền Đằng nói tiếp: “Ngày 27 tháng 6 năm 09, anh trở về từ Mỹ, từ sân bay chạy thẳng đến trường học của hai người. Nhậm Thanh, em đứng cách đó hơn mười mét, mỉm cười đồng ý ở bên anh ta. Đẹp biết bao! Anh có thể làm gì đây? Anh chỉ có thể nhìn hai người ôm rồi hôn nhau, sau đó gọi điện đáp lại lời đề nghị của Nicole Cluz, đồng ý đi theo thầy ấy tiếp tục đào tạo sâu.” Điền Đằng đứng nhìn xuống Bạch Gia, cười nói. “Hai năm sau, anh Bạch, rốt cuộc cũng thấy anh ngoại tình rồi, tôi vui lắm đấy.”

Nhậm Thanh cúi đầu, hai giọt nước mắt bất ngờ lăn dài rơi xuống bàn chân. Điền Đằng dắt cô đi về hướng chiếc Mercedes ở bên kia đường.

“À, anh nhìn đi, xe Mercedes này là tôi tự mua, tác phẩm tốt nghiệp của tôi có giá mười vạn đô la. Anh nói không sai, tôi và anh đều bằng tuổi.”

Điền Đằng để lại câu nói sau cùng.

Lúc nhấn chân ga, Điền Đằng nhìn ánh chiều tà phía trước đầu xe, chậm rãi mỉm cười, môi cong như vầng trăng khuyết.

Bạch Gia không tới tìm Nhậm Thanh nữa.

Điền Đằng vẫn bình tĩnh thong dong, không hung hăng như hôm đó nữa. Chỉ là cách dăm ba bữa anh lại nhờ Nhậm Thanh mua cơm giúp, Nhậm Thanh ăn cái gì, anh sẽ ăn cái đó. Trên con phố trước tòa nhà Nguyên thị có rất nhiều nhà hàng đa năng nhưng Nhậm Thanh không đi vào trong đó, cô ra một tiệm nhỏ phía sau phố, chỗ đó buổi sáng có bánh nướng, bánh quẩy, bánh bao, súp cay, tào phớ, giữa trưa có bún Vân Nam, ma lạt thang, mì chua nóng, bánh sủi cảo, vằn thắn, cơm chiên, cơm tộ... Nhậm Thanh chỉ tốn 20 đồng là có thể ăn no bụng.

Cuối tháng mười hai, mẹ của Nguyên Tịnh Viễn, Trương Kỳ chấm dứt buổi triển lãm tranh lưu động thế giới dài tận hai năm, cuối cùng bay thẳng về từ Hy Lạp. Tài xế vốn được sắp xếp đến đón ở sân bay đã xin nghỉ bệnh, Nhậm Thanh gọi hai cú điện thoại nhưng không tìm được ai thay thế, đành phải cầm theo nước hoa Bách Hợp mà Nguyên Tịnh Viễn đặt trên mạng tự thân xuất mã. Kết quả cô vừa tới sảnh sân bay, Nguyên Tịnh Viễn đột nhiên gọi báo cô nhanh chóng về công ty, một phút cũng không thể chậm trễ. Nhậm Thanh thấy máy bay của Trương Kỳ đã đáp xuống, không hiểu chút nào.

“Nguyên tổng, Diệp Hủy từ công ty lái xe tới nhanh lắm cũng phải mất một tiếng, em chờ hơn năm phút là được mà... Tư liệu anh cần ở ngăn tủ thứ hai, anh tìm được chưa?”

“Không được, em lập tức trở về.”

Nhậm Thanh không nói gì chỉ nhìn trời, xoay người muốn về, đúng lúc này, một người phụ nữ khí chất ưu nhã cầm xắc tay LV kinh điển chậm rãi đi tới. Bà và Nguyên Tịnh Viễn trông rất giống, nhất là gương mặt, bởi vì cách ăn mặc và trang điểm đều rất tinh xảo, Nhậm Thanh nhìn thấy cảm giác bà nhiều nhất chỉ 45 tuổi, càng giống chị của Nguyên Tịnh Viễn hơn.

“À, bà ấy ra rồi ạ.” 

Nguyên Tịnh Viễn nhìn bầu trời màu xanh lam bao la ngoài cửa sổ, chậm rãi cúp máy.

“Bà Nguyên, bà khỏe chứ ạ, tôi là trợ lý của Nguyên tổng, tên là Nhậm Thanh.”

“Ừ.”

Trương Kỳ không thích nói chuyện, có điều ánh mắt nhìn người khiến người ta sững sờ, trong lòng hốt hoảng. Nhậm Thanh sờ sờ cổ, cẩn thận dẫn bà ấy ra ngoài.

Trên đường kẹt xe, Nhậm Thanh nhìn các cửa hiệu rực rỡ muôn màu, nhiều lần đặt tay lên chốt mở cửa xe rồi lại đặt xuống, có chút nhàm chán.

“Sao cô biết tôi là mẹ của Tịnh Viễn?” Trương Kỳ đột nhiên hỏi.

Nhậm Thanh quay đầu lại cười nói: “Tôi từng thấy ảnh chụp của bà rồi, trên bàn Nguyên tổng có đặt một bức ảnh gia đình.”

Ánh mắt Trương Kỳ ngờ vực nhìn cô, nói: “Vậy chắc là ảnh đã chụp trước đây rất lâu, đã mười năm rồi, cô vẫn có thể nhận ra tôi.”

“Bà Nguyên thoạt nhìn cũng trẻ như hồi đó, nhận ra được không khó.”

Gương mặt Trương Kỳ thoáng vặn vẹo, ngón tay của bà chần chừ đặt lên tên Tịnh Viễn trong danh bạ điện thoại, hồi lâu, nói khẽ: “Ừ, cũng không khó nhận ra.”

Trở lại công ty, Nguyên Tịnh Viễn cũng không nói gì nữa. Nhậm Thanh cầm cặp văn kiện anh cần đi vào. Anh hời hợt liếc nhìn cô, chỉ gật đầu.

Nhậm Thanh và Lam Oánh Oánh nghe ngóng xem đã có chuyện gì nhưng Lam Oánh Oánh tỏ vẻ cả buổi chiều cô đều tán dóc với một soái ca người Pháp trên MSN, xoa bả vai dùng giọng Bắc Kinh - Quảng Đông nói “gà mái của tôi ơi”. Nhậm Thanh gật đầu nhìn lịch sử trò truyện Trung - Anh - Pháp lẫn lộn của cô ấy, bình luận: “Máy bay chi3n đấu trong con gà mái”.

Về sau có đồng nghiệp nói, hôm nay, Nguyên thị đang cùng Phong Đằng của Trác thị cạnh tranh quyền đại lý của một nhãn hiệu đồng hồ trong nước nhưng đến cuối lại thất bại. Nhậm Thanh không nói gì chỉ nhìn trời. Lam Oánh Oánh trấn an cô, trợ lý đều là mệnh pháo hôi, trước kia cậu chưa từng tắm tro nên nhận thức không sâu, sau này xem mấy trợ lý của bộ phận kinh doanh lầu dưới mà tìm lại cảm giác thăng bằng đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play