Tôi học tại trường tốt nhất ở nội thành. Khi vào cấp 3, cha tôi đã tài trợ một khoản rất lớn cho nhà trường. Với gia tộc tự do qua lại hai giới âm dương như chúng tôi, từ trước đến nay không thiếu tiền, chỉ là theo con đường này phúc họa khó liệu, khó có thể thọ lâu mà chết cũng rất bình thường.
Tôi ở trường vẫn luôn lẻ lõi một mình, chỉ có Lily ngồi cùng bàn là có quan hệ tốt một chút.
Tuy rằng có viên ngọc của ông nội, đôi mắt tôi có màu sắc như bình thường, nhìn qua không khác gì người thường cả, nhưng không có tường nào mà không thông gió, những bạn học khác trong trường không biết nghe được chuyện của tôi từ đâu, họ luôn xa cách như muốn trốn tránh tôi.
Khi đi trong sân trường, ngoài những kẻ ngổ ngáo hay bắt nạt bạn bè còn có không ít những đứa khác gọi tôi là “quỷ con”, “sao chổi”... Sự cô lập cùng kỳ thị như vậy thật sự khiến người ta rất tổn thương.
Mỗi khi đến trường tôi đều cảm thấy mình là kẻ lạc loài. Tôi chỉ có thể không ngừng đấu tranh tâm lý để tự trấn an mình, không sa vào buồn bực chán nản.
…
Tan học, tôi đang chậm rãi trên đường về nhà, nhàm chán đá vài viên đá cuội bên đường.
“Này! Sao chổi, đứng lại!”
Vài người hùng hổ đứng chắn trước mặt tôi. Tôi ngẩng đầu lên, là Vương béo, kẻ ngổ ngáo nhất trường. Đi cùng hắn là Hầu Minh Kiệt và Lâm Đại Bảo.
Vươn béo không biết ăn cái gì, cao to vạm vỡ, thân khoan thể béo, chỉ lớn hơn tôi một tuổi nhưng đã cao như một tòa tháp, cánh tay của hắn to như đùi tôi vậy. Ở trường học, hắn vô địch khoản đánh nhau, luôn bắt nạt kẻ yếu. Thấy nhóm ác ôn này tôi luôn hận không thể đi vòng qua.
Tôi lùi về phía sau đề phòng, cảnh giác nhìn chằm chằm ba kẻ hung tợn trước mặt: “Các ngươi định làm gì?”
“Nghe nói lấy viên đá đỏ kia là mày sẽ gặp quỷ?”
“... Mẹ chúng mày mới gặp quỷ.”
Tôi trợn mắt, lũ đầu óc ngu si tứ chi phát triển này coi viên huyết ngọc tổ truyền của chúng tôi là cục đá đỏ, đúng là ngu như lợn.
Vương béo cười to nói: “Tao muốn thử xem thế nào.” Nói rồi nó tiến lên định túm lấy tay tôi.
Vừa thấy hành động kì lạ của nó, tôi vội vàng lao ra khỏi vòng vây của bọn chúng, Vương béo vọt tới lấy tay bóp chặt tay tôi như kìm sắt mặc cho tôi giãy giụa. Tôi tay đấm chân đá muốn rút tay ra, không ngờ da thịt Vương béo như thành đồng vách sắt, cho dù tôi giãy giụa như thế nào cũng chỉ tốn công vô ích.
Vương béo quát lên một tiếng, Lâm Đại bảo cùng Hầu Minh Kiệt xông tới nắm lấy tay tôi bẻ quặt ra sau lưng, bả vai tôi đau nhức như sắp rời ra, nhịn không được lên tiếng chửi thể.
“Mẹ chúng mày! Buông tao ra!”
“Ha ha, bọn tao sẽ buông ngay đây.” Vương béo thô lỗ giật mạnh viên huyết ngọc trên cổ tôi xuống, sợi chỉ đỏ cọ mạnh khiến cổ tôi rớm máu. Tôi không nhịn được cơn đau, nhe răng trợn mắt nhìn tên Vương béo đáng chết này.
Hai kẻ phía sau buông tay tôi ra, tùy tiện đẩy mạnh tôi sang vệ đường, bàn tay tôi trượt trên đá rướm máu đau đớn.
Vương béo đưa viên huyết ngọc lên xem xét: “Xem qua không giống như cục đá đỏ bình thường nhỉ! Ha ha, ông đây tìm được bảo vật nhưng cầm trong tay cũng không thấy gì đặc biệt.”
“Mau trả lại đây!” Tôi bò dậy, nhoài người về phía hắn để lấy lại viên huyết ngọc. Không có viên huyết ngọc này tôi cũng không biết mình có thể thuận lợi về tới nhà hay không.
Vương béo không thèm liếc mắt nhìn tôi dù chỉ một cái, nó tùy tiện vung tay lên, lần nữa khiến tôi ngã sõng soài trên mặt đất.
Vô tình nhìn vào mắt tôi, sắc mặt Hầu Minh Kiệt đầy hoảng hốt, run run rẩy rẩy nói: “Đại ca… Anh xem kìa… đôi mắt của nó…!”
Đôi mắt của tôi?
Vương béo chuyển sự chú ý từ viên ngọc tới mắt tôi, kêu lên: “Mẹ kiếp, mày thật sự là yêu ma!”
Tôi cuống cuồng đưa tay che lại hai mắt của mình, tôi “bình thường” lâu như vậy nên đã quên mất việc không có viên huyết ngọc thì mắt tôi sẽ chuyển sang màu đỏ.
“Các người đừng gây chuyện! Mau trả cho tôi!”
Lâm Đại Bảo là kẻ nhát gan nhất trong ba bọn chúng, đang nuốt nước miếng thật mạnh, kéo kéo góc áo của Vương béo, nói: “Đại ca, em thấy chúng ta nên trả lại viên ngọc này cho nó đi!”
“Đàn ông đàn ang, to xác như này còn để bọn con gái dọa cho sợ. Mắt đỏ thì sao? Hừ, là nó gặp quỷ chứ không phải chúng ta gặp quỷ.”
Vương béo kéo hai đứa nhanh chóng rời đi.
Tôi cúi đầu, lẩm bẩm chửi rủa bọn chúng. Dây dưa với bọn chúng một hồi, trời đã tối đen như mực, không có viên huyết ngọc trên người thì tôi sẽ thấy những thứ không sạch sẽ.
Không biết có phải do tâm lý hay không, đột nhiên tôi cảm thấy nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, lạnh tới mức khiến toàn thân tôi nổi da gà. Phải nhanh chóng về nhà mới được.
Tôi bò dậy, chạy như bay về hướng nhà tôi, trên đường còn loáng thoáng thấy không ít đồ vật có màu trắng bay tới bay lui, không ít tiếng quỷ khe khẽ truyền tới trong tai.
“Khà khà khà… Con bé đáng yêu quá!”
“Tụ Âm thể hiếm có, thật hấp dẫn!”
“Chỉ muốn một ngụm nuốt đứa bé này vào trong bụng. Khặc khặc khặc…”
Tôi sợ đến mức lông tơ đều đã dựng đứng thẳng, chân bước nhanh hơn, khi sắp đến đầu hẻm nhà tôi thì loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng một phụ nữ mơ mơ hồ hồ dưới ánh đèn đường, thờ phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng gặp con người.
Khi chạy ngang qua người phụ nữ, tôi đột nhiên cảm thấy có điều không bình thường. Thân thể cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn thoáng qua dưới chân cô ta… quả nhiên không có bóng!
Một cơn gió lạnh ập vào mặt tôi, “người” kia xoay người, khuôn mặt đẫm máu áp sát vào mặt tôi. Hơn nửa đầu cô ta nát bấy giống như dưa hấu bị rơi, óc hòa trộn với máu trào ra chảy xuống. Bộ váy áo tôi tưởng có màu đỏ của cô ta đang mặc hóa ra vốn dĩ có màu trắng, bị máu nhuộm biến thành đỏ tươi. Mũi tôi ngửi được mùi máu rất rõ ràng từ trên người cô ta.
“Thân thể trẻ tuổi mơn mởn này… thật khiến người ta ghen tị.”
Đây là lần đầu tiên thứ “không sạch sẽ” này ở gần tôi như vậy không khỏi khiến xung quanh tôi lạnh băng, mồ hôi lạnh túa ra, hai chân muốn chạy nhưng lại giống như được làm bằng chì, không thể nhúc nhích nổi.
“Cho ta cơ thể này đi…”
Nữ quỷ cười hai tiếng, mồm đầy máu đỏ há ra, nhào về phía tôi. Tôi sợ hãi hét to, trước khi ngất xỉu còn kịp nhìn thấy cha tôi một tay cầm trương hoàng phù từ trên trời giáng xuống, sau đó dù chỉ một chút ý thức tôi cũng không có.
Đến khi tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại, cẩn thận tránh vết thương ở lòng bàn tay, tôi chậm rãi ngồi dậy, chỉ cảm thấy cổ họng nóng như lửa đốt, thái dương đau nhói dữ đội.
Cha tôi nghe thấy tiếng tôi lập tức chạy vào, lấy gối đặt ở sau lưng cho tôi dựa: “Cuối cùng con cũng tỉnh, con đã ngủ cả ngày rồi.”
Có gì đó trên cổ tôi trượt xuống, tôi kinh ngạc nhận ra, là huyết ngọc, đã trở lại!
“Tối qua cha đến là Vương béo lấy lại.” Cha tôi đưa tôi một bát thuốc bắc màu đen, ra hiệu cho tôi uống.
“Đây là gì?” Bát thuốc tỏa ra mùi vị khó chịu, thật sự rất khó nuốt.
“Hôm qua con bị nữ quỷ kia ám, âm khí xâm nhập vào cơ thể con nên cần uống một chút thuốc bắc để xua đuổi tà ma.”
Nghĩ tới con ma nữ tôi gặp đêm qua, hai hàm răng của tôi vẫn run lên vì sợ hại, tôi cố gắng bình tĩnh lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT