Buổi tối đoàn của Trương Bắc Trạch cùng nhân viên tổ chức concert và vũ công xuất hiện ở một nhà hàng Nhật Bản, bọn họ bao cả nhà hàng để chúc mừng concert thành công viên mãn.

Những người này 2 năm nay đã trở thành nhân viên cố định của công ty của Trương Bắc Trạch, chung sống với nhau trong thời gian dài nên dần trở thành bạn bè với anh.

Bận rộn làm xong chuyến lưu diễn, cuối cùng có thể thoải mái ăn uống rồi, sẽ có một khoảng thời gian được ăn uống thỏa thích không sợ ăn uống mập, không mặc được đồ biểu diễn, bọn họ bắt đầu ăn uống bằng cả sinh mệnh.

Trương Bắc Trạch cũng thoải mái cùng anh em ăn uống vui vẻ.

Tiệc quá một nửa, Kỷ Uyển mới khoan thai đến trễ. Hai năm nay tóc của cô càng dài hơn, uốn lọn tự nhiên vắt sang hai bên, làm hiện ra khuôn mặt nhỏ kiều mỹ động lòng người, thêm một chút hương vị phong tình của phụ nữ trưởng thành, càng làm cô giống như đóa hoa nở rộ, so với nhiều ngôi sao nữ còn đẹp hơn, thu hút ánh mắt của nhiều người nhưng bản thân lại không biết gì.

Sự xuất hiện của cô khiến mọi người hò reo, ánh mắt của Trương Bắc Trạch lập tức dính chặt lên người cô.

Kỷ Uyển vừa chào hỏi mọi người vừa đi về phía Trương Bắc Trạch, đem túi trên tay đưa cho anh, cười bảo ông chủ là anh phát lì xì cho mọi người.

Lúc này mọi người càng hô hào nhiệt liệt hơn.

Trương Bắc Trạch cười đứng dậy phát cho mỗi người một cái lì xì thật dày, một nam vũ công mang theo hơi rượu to giọng nói: " Bắc Trạch, mặc dù lúc công việc anh yêu cầu nghiêm khắc đến mức biến thái nhưng nể mặt cái lì xì này, em vẫn có thể tiếp tục chịu đựng sự giày vò của anh."

Mọi người haha cười phụ họa: "Nói đúng lắm!"

Tất cả bọn họ lúc mới hợp tác với anh đều không thể chịu nổi những yêu cầu chi tiết và nghiêm khắc của Trương Bắc Trạch và Kỷ Uyển, MV cũng thôi đi, concert đều chỉ đi vì anh, còn có ai chú ý đến bạn nhảy chứ? Nhưng hai người này cố tình không chịu, nhất định yêu cầu bọn họ mỗi lần đều phải làm đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể quay MV. Có vài người không chịu nổi đã đi, ở lại đều là người có khuynh hướng M*, vừa nhảy vừa mắng mà cố gắng đến bây giờ. Sau khi đã quen rồi đột nhiên phát hiện bất tri bất giác đã trở thành đội nhảy giỏi nhất trong nước. Bọn họ chỉ muốn nói 2 từ -- mẹ nó!

*M trong SM ý chỉ những người có khuynh hướng khổ dâm, thích bị ngược.

Đương nhiên tiền lương hậu hĩnh cũng là nguyên nhân chủ yếu để bọn họ ở lại, 2 người chủ trẻ tuổi này nổi tiếng hào phóng, không chỉ tiền lương cao nhất trong ngành, còn có các loại bảo hiểm, tiền thưởng, cuối năm ngoài 2 vé máy bay, bọn họ còn tặng cho 2 nhân viên cốt cán là Mễ Đóa và chị Lưu mỗi người 1 chiếc xe BMW…… Nghe nói quà rút thăm cuối năm nay còn có siêu xe nữa……

Trương Bắc Trạch phát xong bao lì xì thì đặt mông ngồi sát bên cạnh Kỷ Uyển. Lúc này Kỷ Uyển đang nhận ly rượu của một nhạc sĩ viết lời cho ca khúc của Trương Bắc Trạch, cô dùng nước ép thay rượu uống cạn một ly, tiếp tục cười tươi cùng mọi người trò chuyện.

Trương Bắc Trạch nắm chặt lấy tay cô đặt lên đùi mình nhẹ nhàng vuốt ve.

Kỷ Uyển lập tức đỏ mặt, quay đầu nhìn anh hờn dỗi, anh còn cười với cô, dùng âm lượng mà chỉ 2 người mới nghe được nói: "Ai bảo em cho anh leo cây."

Quan hệ của bọn họ vẫn chưa công khai. Một phần Trương Bắc Trạch là một minh tinh hệ thần tượng, mặt khác là do Kỷ Uyển rất coi trọng sự kín đáo của đời tư, cô cho rằng yêu đương là chuyện riêng tư cá nhân, Trương Bắc Trạch là nhân vật của công chúng đã làm Kỷ Uyển rất khó xử rồi, cô không định để mình cũng trở thành điểm nóng trong ánh mắt công chúng, cho nên nhân viên bên cạnh cô cũng không có mấy người biết quan hệ của bọn họ.

Trương Bắc Trạch lúc bắt đầu cũng tán đồng, anh sợ thế giới bên ngoài phá vỡ mối quan hệ mới nảy mầm của họ nhưng gần đây anh càng ngày càng không vừa ý rồi, bởi vì những người đàn ông độc thân bên cạnh họ quá lâu nên cho rằng 2 người họ thật sự không có gì, bắt đầu tấn công Kỷ Uyển. Người viết lời hào hoa phong nhã trước mặt đây là một trong số đó.

"Đừng tức giận, đã nói em có việc mà, nhỏ mọn." Khuôn mặt Kỷ Uyển hơi đỏ lên, cô muốn rút tay ra nhưng bị anh nắm chặt lại, nhưng không thể động đậy được.

Trương Bắc Trạch làm như không có chuyện gì cùng người viết lời uống một ly, bàn tay làm loạn kia vẫn nắm chặt lấy tay cô.

Mễ Đóa ngồi đối diện phát hiện ra, cô là một trong số ít người biết quan hệ của bọn họ, nên đối với hành vi ngược cẩu lén lút này cực kỳ khinh thường, cố ý nói: "Bắc Trạch, hiện tại vị trí còn trống rất nhiều không cần ngồi sát vậy đâu."

"Đúng đó." Kỷ Uyển lập tức phụ họa.

"Đợi một lát sẽ có người đến, tôi làm biếng di chuyển." Trương Bắc Trạch dễ dàng hóa giải, còn nghiêng đầu gối lên vai cô, "Chóng mặt quá, Kỷ Uyển Uyển, anh uống say rồi."

Một người âm thầm theo đuổi Kỷ Uyển cũng đến tới đây, anh ta nhìn thấy liền kêu lên: "Này, anh đừng hủy sự trong sạch của quản lý nhà chúng ta chứ!"

Trong sạch sớm đã bị anh hủy đi từ 1 năm trước rồi. Trương Bắc Trạch đắc ý nghĩ thầm.

Đó là một đêm Thất tịch trăng thanh gió mát, bọn họ từ chối rất nhiều hoạt động, cũng không đi nhà hàng, 2 người an tĩnh ở nhà làm một bàn đồ ăn, ăn xong bữa cơm lãng mạn dưới nến thì anh tặng cô 1 bó hoa hồng đỏ, cô vui vẻ hôn anh sau đó…… Chuyện gì xảy ra thì đã xảy 

Khoảnh khắc nhớ lại ký ức đó, cô mang theo vẻ đau đớn rên rỉ, thân thể anh bắt đầu nóng lên. Đã 1 tuần rồi chưa đụng vào cô…… Trương Bắc Trạch hơi quay đầu, thở một hơi nóng hổi vào cổ cô.

Đó chính là nơi m.ẫn cảm của Kỷ Uyển, cô đỏ mặt kêu lên một tiếng rồi đẩy anh ra.

Trương Bắc Trạch thuận thế ngã trên chiếu tatami.

Mọi người cùng cười vang lên, kẻ theo đuổi Kỷ Uyển thả like cho hành vi chính nghĩa của cô.

Hai nữ vũ công ăn mặc quyến rũ cười haha ngồi xuống bên người Trương Bắc Trạch: "Bắc Trạch, anh đừng bắt nạt Kỷ Uyển nữa mà." Chọc ghẹo cô đi, chọc ghẹo cô đi, cô tuyệt đối sẽ không đẩy anh ra đâu!

Trương Bắc Trạch giả vờ say rượu lười biếng nói: "Ai bắt nạt cô ấy?"

Ai da, say rồi còn đẹp trai như vậy, có để bọn họ sống không? Một vũ công xém chút là hôn anh rồi.

"Mau dậy đi, say rồi thì em đưa anh về." Kỷ Uyển biết anh say rất bám người, sợ anh làm loạn ở đây liền kéo anh dậy nói.

"Kỷ Uyển, chị vừa đến mà, để em giúp chị đưa anh ấy về cho." Hai vũ công giành trước nói.

Đây là dã tâm của sói mà…… mấy thanh niên đổ mồ hôi, đột nhiên phát hiện đây là một cơ hội tốt: "Kỷ Uyển, em ngồi thêm một lát đi, đợi lát nữa anh đưa em về."

Trương Bắc Trạch giả vờ ngồi dậy, thuận thế dựa vào người Kỷ Uyển hừ vài tiếng, ở nơi mà mọi người không nhìn thấy bóp eo Kỷ Uyển.

Kỷ Uyển xém chút là la lên.

"Anh vẫn chưa say, anh đi nhà vệ sinh một lát." Trương Bắc Trạch đứng lên liếc Kỷ Uyển một cái, sau đó chậm rãi cúi xuống mang dép đi về phía nhà vệ sinh của nhà hàng.

Kỷ Uyển biết đó là ý muốn ở riêng cùng cô, mặt cô hơi đỏ, qua một lát, cô mượn cớ đi vệ sinh rời khỏi đại sảnh.

Nhà vệ sinh ở tận cùng bên trong nhà hàng, Kỷ Uyển vừa đi vào liền bị kéo vào một phòng bao, còn chưa kịp lên tiếng thì môi đã bị chặn lại.

Hơi thở quen thuộc làm cô thả lỏng người, mặc cho anh làm càn khắp nơi.

Cho đến khi cô sắp thở không nổi nữa thì Trương Bắc Trạch trong bóng đêm mới từ từ thả cô ra, ghen tuông hỏi: "Em muốn để ai đưa em về?"

"Hả?" Kỷ Uyển bị hôn đến chóng mặt, hoàn toàn không hiểu ý anh nói là gì.

"Hả cái gì, em trêu ghẹo đào hoa khắp nơi." Trương Bắc Trạch đỡ mặt cô hôn tiếp.

Kỷ Uyển thật sự sắp không thở nổi, đấm vào lưng anh anh mới dừng việc tàn sát bừa bãi lại, nhưng không hôn môi cô, đôi môi nóng bỏng ấy di chuyển đến nơi khác, bàn tay bắt đầu làm bậy.

"Anh làm gì vậy, đang ở bên ngoài đó." Kỷ Uyển xấu hổ trốn tránh.

Trương Bắc Trạch ôm chặt cô, gấp gáp nói: "1 lần thôi."

“Không được!”

“Được.”

“Không được…”

“Được.”

“Em giận đấy……Ô!”

Hai người ở trong phòng làm chuyện không thể nói cho người khác biết, người bên ngoài phát hiện Trương Bắc Trạch vẫn chưa quay về, hơn nữa Kỷ Uyển cũng không thấy đâu, liền có 2 người muốn đi tìm, sau đó tiểu Phương và Mễ Đóa cùng đứng lên, trăm miệng một lời: "Tôi đi!"

Sau đó 2 người 1 người kêu, "Anh Trương", 1 người kêu "Kỷ Uyển" đi vào lối nhỏ.

Mễ Đóa nhanh mắt phát hiện mấy phòng đều mở chỉ có một cái đóng chặt, cô đứng ở cửa hét lớn: "Kỷ Uyển, Kỷ Uyển."

Một lát sau, bên trong truyền ra một giọng nam trầm thấp kìm nén mang theo tiếng cười: "Mễ Đóa, tôi vẫn còn một bao lì xì đấy."

Giọng nam quyến rũ làm tai Mễ Đóa chịu không nổi, tùy tiện tưởng tượng cũng biết bên trong là cảnh tượng gì, cô vừa đố kỵ vừa ghen ghét, may mà có có bao lì xì lớn an ủi tâm hồn trống rỗng của cô.

Sau đó cô kéo tiểu Phương đi ra ngoài, haha cười nói: "Không sao không sao, Trương Bắc Trạch hơi say nên ngủ trong phòng rồi, Kỷ Uyển đang trang điểm lại, một lát sẽ đi ra!"

Kỷ Uyển trong phòng nhỏ nghe thấy lời của Mễ Đóa thì đỏ mặt lên, cắn mạnh một cái trên vai của Trương Bắc Trạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play