Chấp Niệm Của Chàng, Tình Kiếp Của Nàng

Chương 4


3 tháng

trướctiếp

“Đại ca, huynh làm sao vậy?”

“Không có gì…” Đường Kỳ Nguyên lau mồ hôi lạnh trên trán, miễn cưỡng cười cười, “Thôi, đến lúc đó nói sau.”

Đến khi bóng lưng của Đường Kỳ Nguyên biến mất trong tầm mắt, Cố Từ Uyên vẫn nhìn hướng đó, ánh mắt tối tăm không rõ. Đột nhiên một cái đánh nhẹ vào sau đầu Cố Từ Uyên, hắn xoay người lại, đối mặt với Đường Thời Ngữ không chút thay đổi, lại treo lên nụ cười sáng lạn.

“Cười cái gì.”

“A Ngữ, tỷ tức giận sao?”

Một trận gió thổi qua, cành hoa đào ở một bên theo gió lay động, mấy cánh hoa đào rơi xuống vai nàng. Khóe môi Cố Từ Uyên lộ ra nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng đem cánh hoa trên người nàng xuống, đôi mắt hoa đào đa tình của thiếu niên lóe lên ánh sáng, Đường Thời Ngữ không biết sao tim đột nhiên rạo rực đập thình thịch.

Nàng mất tự nhiên dời tầm mắt, ho nhẹ một tiếng, “Trở về đi.”

Một cao một thấp sóng vai đi dưới hành lang dài, theo con đường lúc tới chậm rãi trở về. Gió ấm thổi qua hai má, hương hoa đào quanh quẩn ở chóp mũi, hương hoa pha trộn ý xuân, khuấy động lòng người không yên.

“A Ngữ, tỷ không thoải mái sao?”

“Không.”

Hắn nghi ngờ nhìn nàng một cái, than thở, “Vậy tại sao tim đập nhanh như vậy?”

“…… Tỷ không có.”

Hắn kiên trì nói: “Tỷ có, ta nghe thấy, tai ta rất thính, khi nào trở về thì để ta bắt mạch xem một chút, không thoải mái sao không nói…”

Cuối cùng nàng không thể chịu đựng được nữa, “Câm miệng!”

“…… Ồ.” Cố Từ Uyên ngoan ngoãn ngậm miệng.

Chậc, thật hung dữ. Chớp mắt đã đến tiết Thanh Minh. Giờ Mão vừa qua, bầu trời đã sáng mờ. Sương mù bao phủ mặt đất, buổi sáng vạn vật đều ôn nhu yên tĩnh, sương mù mờ mịt dâng lên, trong đất trời rải xuống tầng lụa mỏng, mông mông lung lung. Đường Thời Ngữ ngồi trước gương trang điểm, tùy ý để Vân Hương trang điểm cho mình. Hôm nay có lẽ sẽ gặp được rất nhiều cố nhân, nàng hồi hộp căng thẳng, không thể bị người khác nhìn ra manh mối mới được. Công bằng mà nói, nàng đã không còn đặc biệt mãnh liệt căm hận và oán giận đối với những người đó, những căm hận và oán giận kia hầu như không còn, đều bị ăn mòn trong bóng tối và thống thổ tiêu hao ở ngày này qua ngày khác.

Kiếp trước bị khoét bỏ hai mắt và cắt tứ chi mỗi thời mỗi khắc, nàng đều ở trong hận mà vượt qua, nhưng dần dần, nàng hận không nổi, chỉ cầu xin trời cao để cho nàng mau chết đi. Khi tâm nàng như tro tàn thì ân nhân đã cứu nàng. Nàng cũng oán hận ân nhân, vì sao phải cứu nàng? Tại sao không để cho nàng chấm dứt nỗi đau của mình một cách nhanh chóng? Vì sao phải để cho nàng mỗi ngày kéo dài hơi tàn? Hô hấp vẫn tồn tại như trước đều nhắc nhở nàng, cha nương không còn, huynh đệ tỷ muội cũng không còn, Hầu phủ không còn, ngay cả tương lai nàng cũng sẽ chết không toàn thây.

Không muốn sống.

Nhưng nàng ngay cả năng lực tự sát cũng không có…….

Mỗi ngày nằm trên giường tuyệt vọng, nàng chống lại sự cứu chữa của người tốt bụng. Nhưng sức mạnh của hắn rất lớn đến nỗi nàng không thể phản kháng. Có lẽ người tốt bụng nhìn ra sự không muốn của nàng, nhận ra khát vọng một lòng muốn chết của nàng, nên cũng trầm mặc. Ngày hôm đó hắn đi, chỉ để lại nàng một mình. Đêm đó, nàng nghe thấy một tiếng khóc nức nở kiềm nén và tuyệt vọng bên ngoài cửa, chỉ có một tiếng.

Nàng hỏi: “Ngươi có phải là cố nhân không?” 

Người nọ không trả lời, tiếng bước chân từ xa đến gần, hắn ngồi ở trước giường, bàn tay đặt bên mặt nàng, động tác thật cẩn thận, sau đó từng chuỗi nước mắt nóng rơi xuống trên khuôn mặt đầy vết thương của nàng. Khi nàng mơ hồ ngủ thiếp đi, mơ hồ có một nụ hôn nóng bỏng khô ráo in trên trán nàng. Khi đó nàng cảm thấy, đây có lẽ là người cuối cùng trên thế gian thật lòng yêu nàng, nhưng không biết là người nào a. Sau đó, nàng đã điều chỉnh tâm trí của mình và quyết định dũng cảm đối mặt với vận mệnh. Ít nhất phải xứng đáng với mỗi một khắc sống lâu hơn, càng phải xứng đáng với cơ hội mà ông trời ban cho nàng một lần nữa. Sau khi sống lại, nàng vẫn e ngại bóng tối như trước, trong bóng tối, luôn nhịn không được sờ về phía mắt, nhưng mặc dù vậy, nàng ngủ cũng không muốn đốt đèn nến. Cuối cùng, nàng dần dần vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng mình, từ từ đi ra khỏi những ký ức đó.

Lúc đi ra, thế giới vẫn tươi sáng như trước, mặt trời sẽ mọc như bình thường, người nàng yêu cũng sẽ sống trăm tuổi. Nếu có thể, nàng hy vọng có thể dẫn người nhà của mình cả đời rời xa tranh chấp. Nhưng, đây chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi. Họa phải né tránh, thù phải báo, chỉ là nàng thế nhỏ lực mỏng, Xương Ninh Hầu phủ cũng không có vinh quang, cũng không có thực quyền. Không dễ dàng để giải quyết chuyện này.

Kiếp trước bởi vì những hoa đào thối rữa kia mà bằng hữu tốt nhất trở mặt nàng, mặc dù nàng đã nhiều lần giải thích rằng nàng không có bất kỳ ý định với một nhà công tử nào, nhưng lời đồn đãi và hiểu lầm về nàng trong kinh thành vẫn càng ngày càng mãnh liệt, nàng trở thành nữ tử phù phiếm trong miệng cô nương toàn kinh thành thế gia. Ngẫm lại cũng rất buồn cười, những nam tử kia ở trong mắt nàng không đáng một đồng, căn bản nàng chướng mắt, nhưng luôn có người nói nàng hay lật lọng, ở giữa mấy nam nhân chu toàn thì nói nàng cướp nhân duyên của các nàng. Trời đất chứng giám, nàng vẫn chưa từng một mình nói chuyện với những công tử kia, đó đều là do chính bọn họ đồn thổi.

Sau đó, Đường Thời Ngữ mới biết lời đồn chính là do bằng hữu tốt nhất của nàng truyền ra ngoài, chỉ vì ghen tị, cho nên muốn làm cho nàng thân bại danh liệt. Đường Thời Ngữ giơ tay sờ sờ mắt, bộ phận nơi chân thật tồn tại, nhãn cầu trái phải chuyển động, ngón tay có thể cảm nhận được nó đang trượt.

Thật tuyệt vời…

Lười biếng ngáp một cái, khóe mắt thấm ra nước mắt, nàng thuận tay lau đi.

Vân Hương nở nụ cười, “Cô nương chúng ta sẽ không rời giường cho đến khi mặt trời lên cao, từ khi nào dậy sớm như vậy a.”

Đường Thời Ngữ nhíu nhíu mày, nhắm mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cười nhạo ta có phải không…”

“Nô tỳ nào dám chứ.” Nói xong lại cười hắc hắc.

“……”

Là lỗi của nàng, sủng ái những hạ nhân này nên ai nấy đều dám trêu chọc nàng. Trong phòng lại yên tĩnh một lúc lâu.

“Vân Hương, đem nốt ruồi nước mắt của ta che đi một chút.”

Vân Hương sửng sốt, nhìn nốt ruồi nước mắt màu nâu nhạt ở đuôi mắt phải của cô nương, chần chờ nói: “Cô nương, nốt ruồi nước mắt này cực kỳ đẹp, nô tỳ sẽ hóa ngài xinh đẹp một chút, trong yến hội nhất định có thể nổi bật một chút.”

Cũng để cho mọi người nhìn một chút, dung mạo của Đại cô nương Xương Ninh Hầu phủ xinh đẹp thành nhàn hiếm có, đoan chính thanh nhã có một không hai.

Đường Thời Ngữ khẽ lắc đầu, kiên trì nói: “Che.”

Nàng không cần xinh đẹp đè bẹp hoa thơm cỏ lạ, cũng không cần nhan sắc đẹp đẽ lỗi lạc, hôm nay chỉ cần yên lặng làm khách là được rồi. Vân Hương thấy chủ tử kiên trì, chỉ đành tuân theo. Sau một tách trà nhỏ, lớp trang điểm trông đẹp. Đường Thời Ngữ buồn ngủ, mơ mơ màng màng bị người ta đẩy đến trước bàn dùng bữa.

“Này cho ta…” Nàng nhắm mắt lại, lười biếng ra lệnh.

Chẳng bao lâu, một muỗng cháo thuốc được thổi ấm đưa đến miệng nàng. Nàng giống như một cỗ máy ăn uống không có linh hồn, miệng mở ra rồi khép lại, nhai, nuốt. Mở ra ngậm lại, nhai, nuốt. Động tác lặp đi lặp lại, cứ nhắm mắt lại như vậy, chậm rãi dùng bữa sáng một lúc lâu, bụng no, buồn ngủ cũng biến mất. Chậm rãi mở mắt ra, thích ứng với ánh sáng một chút, sau đó nhìn bên cạnh, gương mặt quen thuộc đối diện với nàng cười đến sáng lạn.

 “Đệ vào từ khi nào?”

Cố Từ Uyên cầm khăn tay, quỳ một gối trước mặt nàng, tinh tế lau khóe miệng cho nàng, vẻ mặt chăm chú, hai mắt lấp lánh thâm thúy:

“Lúc tỷ muốn dùng bữa thì ta liền ở cửa.”

Đường Thời Ngữ thứ nhất vạn lẻ một lần dặn dò: “Không nên tùy tiện vào khuê phòng của thiếu nữ.” Thiếu niên không thèm để ý gật gật đầu, biện giải cho mình, “Ta hỏi Liên Kiều, nàng ta nói tỷ ăn mặc chỉnh tề, ta liền tiến vào.”

“Y phục chỉnh tề chỉ là không có trang điểm mà thôi, cũng không khác ngày thường là mấy, vì sao ta không thể vào?”

“Mặc dù A Ngữ không trang điểm, cũng là đẹp nhất.”

Đường Thời Ngữ bất ngờ không kịp đề phòng nghênh đón một quả bóng thẳng, không khỏi có chút thẹn thùng, trong lúc nhất thời lại quên dạy dỗ hắn.

“…… Nhưng tỷ đã trang điểm, đệ không thể nhìn thấy sao?”

Cố Từ Uyên trong nháy mắt kinh ngạc, tay hắn dừng lại, không thể tin mở to hai mắt, nhìn kỹ nhìn trái, nhìn phải, đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, rất nhanh ánh sáng lạnh lẽo trong mắt lại bị giấu kỹ. Nốt ruồi nước mắt ở đuôi mắt nàng đã biến mất. Tay vô lực buông xuống, nắm chặt khăn tay trong lòng bàn tay, trong lòng nhấc lên sóng biển ngập trời, trên mặt lại hoàn toàn bình tĩnh, như giếng cổ không có sóng. Hắn chậm rãi nở nụ cười, trong mắt lóe lên hào quang động lòng người, con ngươi đen kịt lấp lánh, giống như là cất giấu sao, răng nanh nhỏ lộ ra bên ngoài, khiến người ta vừa nhìn thấy nụ cười của hắn thì tâm tình sẽ chuyển biến tốt ngay lập tức. Tầm mắt hắn dịu dàng lướt qua đôi mắt, mũi, đôi môi đỏ mọng của nàng, chậm rãi phun chữ, ôn nhu nói: 

“Đẹp như nhau, ta lại nhìn không ra một chút, A Ngữ cực kỳ đẹp.”

Thiếu niên trịnh trọng nói từng chữ một, mỗi một chữ dường như đều xuất phát từ tâm, tuyệt đối không có nửa phần giả dối. Đường Thời Ngữ không chịu nổi ánh mắt nhiệt liệt cùng lời khen thẳng thắn của thiếu niên như vậy, nàng không được tự nhiên nghiêng đầu, vành tai từ từ biến thành màu đỏ, tim cũng dần dần đập nhanh. Hôm nay chuyện gì đã xảy ra, da mặt đột nhiên trở nên mỏng hơn. Tay nàng đưa tay về phía chén trà trên bàn, cuống quýt có lệ: 

“Đệ đừng ở chỗ tỷ hao tổn, mau đi tìm đại ca của tỷ đi.”

Cố Từ Uyên cau mày, ấn tay nàng, giọng điệu không vui, “Lạnh rồi, đừng uống.”

Tay Đường Thời Ngữ bị nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của thiếu niên, nhanh chóng rút ra khỏi lòng bàn tay hắn, hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn hắn, “Đừng lỡ canh giờ!”

Tiểu tử thúi này, càng lớn càng không nghe lời!

Tay lặng lẽ chuyển sang sau lưng, mu bàn tay mơ hồ còn lưu lại nhiệt độ của hắn. Cố Từ Uyên ngoan ngoãn đứng lên, thân hình trong nháy mắt duỗi thẳng, giống như một con sói hoang đã ngủ lâu mới tỉnh, từ nằm rạp trên mặt đất biến thành tư thế đứng thẳng, ngay lập tức mang đến một cảm giác nguy hiểm có áp bức. Đường Thời Ngữ trong lúc hoảng hốt cảm thấy hắn thật sự đã trưởng thành. Hắn từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng một lúc lâu, đôi môi khẽ mở ra phun ra:

“Ừm.”

Xoay người ra cửa, đứng ở cửa nhìn bầu trời, sắc trời đã sáng, canh giờ không còn sớm. Lại nghiêng đầu nhìn cửa phòng, sự tươi cười hoàn toàn thu lại. Ước chừng qua nửa canh giờ, Đường Thời Ngữ đi ra từ trong phòng. Vừa ra khỏi sân, bước chân dừng lại. Cách đó không xa, thiếu niên thân dài đứng bên dưới cây hoa đào, thân hình lực lưỡng cao ngất, như tùng như trúc, huyền y ngọc quan, khôi ngô tuấn tú. Đường Thời Ngữ không chớp mắt nhìn hắn, một khắc kia lại cảm thấy nếu so sánh thiếu niên với quý công tử kia thì cũng không hề thua kém. Hoa đào rơi xuống, như tuyết bay nhảy múa. Hắn đứng trong một mảnh phấn tuyết, phong thái thanh thản tao nhã, nhận thấy nàng đến, nghiêng đầu nhìn lại, đầu tiên là sửng sốt trong chớp mắt, sau đó ý cười tràn ra khóe môi, trong mắt trong suốt lóe lên hào quang chói mắt. Cố Từ Uyên nghiêng đầu, mu bàn tay ở sau lưng, khép tay lại, một cánh hoa trong nháy mắt hóa thành bột mịn. Mở lòng bàn tay ra, gió thổi qua, bột phấn theo gió biến mất. Hắn cất bước đi về phía nàng, nụ cười xán lạn, ánh mắt nóng bỏng.

“A Ngữ tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp