Giang La thất thểu đi vào phòng khách, lặng lẽ về phòng mình mà không phát ra một tiếng động nào, cứ như người giấy vậy.

Giang Mãnh Nam vừa liếc qua, nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của cô thì giật thót, ông vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô pha: "Con bé ngốc này, sao đi mà im im chẳng nói tiếng nào vậy con?"

Giang La từ từ ngoái đầu liếc ông như con ma: "Hai người tiếp tục đi ạ, đừng để ý tới con."



Nghe câu nói đầy ẩn ý đó của cô con gái bé nhỏ, Giang Mãnh Nam hơi đỏ mặt vì xấu hổ: "Gì thế, tiếp tục cái gì mà tiếp tục? Ba với mẹ chỉ đang xem ti vi thôi, con đừng nghĩ nhiều!"

Giang La lại dòm quảng cáo đang chiếu trên ti vi rồi ngụ ý sâu xa: "Ồ."

Trước khi vào phòng, cô chốt hạ câu cuối với Giang Mãnh Nam và Lục Mạn Chi: "Con muốn có thêm một ông anh ấm áp nữa, ba mẹ cố lên!"

"..."

Thấy trạng thái tinh thần của Giang La có gì đó không ổn, Lục Mạn Chi đi tới, dịu dàng dò hỏi: "Sao thế bé cưng? Không phải con đi chơi với các bạn à, sao chưa gì đã về rồi?"

Họ không hỏi thì còn đỡ, ít ra cô còn từ từ xoa dịu nỗi lòng một mình được, nhưng sự quan tâm đầy ấm áp ấy khiến cho đôi mắt cô cay xè.

Nỗi ấm ức bỗng dưng ập đến tựa sóng vỗ trào dâng, cho dù cố gắng kìm lại cách mấy thì vẫn chẳng tài nào dằn xuống đáy lòng.



Giang La ôm lấy eo mẹ, dụi nước mắt vào lòng bà, thủ thỉ: "Con mới phát hiện rằng, người mà con thích bấy lâu nay, hóa ra... anh ấy không thích con như con nghĩ."

Giang Mãnh Nam xuống nhà bếp rót một cốc nước cho cô, nghe thấy câu này thì hỏi bâng quơ: "Lại cãi nhau với Kỳ Thịnh nữa hả?"

Hai người thường xuyên cạnh khóe, cãi nhau chí chóe, om sòm đến mức tưởng chừng muốn làm trời sập luôn vậy, nhưng chưa đến hai ngày là cô và Kỳ Thịnh lại hòa thuận như cũ rồi.

Lục Mạn Chi vỗ về vai cô, ngồi vào ghế sô pha mềm mại với cô: "Cậu ấy nói gì?"

"Anh ấy nói thích con, chỉ vì con vĩnh viễn không bao giờ rời xa anh ấy."

Lồng ngực Giang La thắt lại, cô sắp sửa không thở nổi nữa: "Nếu như con rời xa anh ấy, có phải... anh ấy sẽ không còn yêu con nữa không?"

Lục Mạn Chi và Giang Mãnh Nam trố mắt nhìn nhau.

Họ không biết nên trả lời vấn đề này như nào cả.

Giang Mãnh Nam là một người khá thẳng thắn, đưa ra một đề xuất: "Cái này thì có gì đâu mà khó, con cứ rời xa thằng bé xem sao."

Lục Mạn Chi khẽ đẩy ông: "Anh nói linh tinh gì đấy!"

"Thì đúng là vậy mà, nếu như Kỳ Thịnh muốn tìm cảm giác an toàn từ bé ngoan nhà ta, thấy kiểu: À cô gái này bình thường chẳng có gì đặc biệt nhưng lại không thể rời xa được cô ấy, thế thì ba thấy dừng ở đây được rồi đấy. Bé ngoan nhà ta tốt quá trời, cho nó biết mình đã bỏ lỡ điều gì đi!"

Giang La nghe ba nói vậy thì càng khóc tức tưởi hơn.

Dừng ở đây ư? Dừng thế nào được chứ?

"Ba ơi, tim con đau quá!" Giang La khóc thút thít: "Con không nỡ rời xa anh ấy đâu!"

Giang Mãnh Nam thở dài, lấy khăn giấy lau nước mũi cho cô: "Ba đã chứng kiến quá trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn của thằng nhóc Kỳ Thịnh kia, thằng bé luôn luôn đối xử tốt với con, cũng chính vì lẽ đó mà mối quan hệ giữa hai đứa xưa nay luôn mơ hồ. Có khi nào con lầm tưởng sự thân thuộc thành thích, thằng bé cũng tưởng thích là cảm giác thân quen không?"

Lục Mạn Chi ngỡ ngàng nhìn Giang Mãnh Nam, bàng hoàng thốt: "Anh Mãnh!"

"Hả?"

"Đây là lần đầu tiên trong đời anh nói được một câu có vẻ triết lý đấy!"

"Cái gì! Anh, anh... anh luôn luôn sống triết lý mà!" Giọng Giang Mãnh Nam oang oang cả lên: "Nếu anh không tinh tế nghiền ngẫm sự phức tạp trong tâm thức con người thì làm sao anh có được cái nhìn sâu sắc như thế chứ?"

"Anh thật là!" Lục Mạn Chi cười một cách nuông chiều: "Cho anh vài cái lông chim thì anh muốn bay lên trời luôn hả?"

Nhờ có ba mẹ pha trò mà Giang La không còn khóc nữa, tâm trạng cô cũng đã bình tĩnh hơn phần nào: "Con thích anh ấy đã mười năm trời, con đối xử tốt với anh ấy nên anh ấy chọn con. Nếu như, nếu như bọn con không cùng nhau lớn lên thì anh ấy không bao giờ chịu liếc một đứa con gái tầm thường như con lấy cái nào đâu."

Dường như Giang Mãnh Nam chưa bao giờ cảm thông được với sự buồn bã của cô, luôn chêm một câu chẳng đúng lúc gì vào: "Cái gì nhỉ, Than cũng thích con đấy, con có biết chuyện này không?"

"..."

Giang La bực bội về phòng, Lục Mạn Chi đuổi theo, Giang Mãnh Nam cũng muốn theo hai người vào nhưng bị bà chặn ngoài cửa: "Thôi anh đi nấu cơm cho con gái đi, đừng ở đây làm gì cho thêm phiền."

"Cái gì? Em vừa về đây anh đã thành ông chồng nội trợ rồi hả? Trước giờ toàn là anh vỗ về con bé mà!"

"Anh không làm nó tức phát khóc là mừng lắm rồi đấy!"

Sau khi Giang Mãnh Nam rời đi, Lục Mạn Chi đi đến bên cạnh Giang La, nắm lấy tay cô, ngồi trước cửa sổ ngắm vầng trăng sáng rỡ cùng cô.

Lục Mạn Chi không an ủi Giang La, chỉ nắm tay cô thật dịu dàng và nhắn nhủ với cô rằng: "Bé cưng à, tất cả những lần thất bại đều là bài học không thể thiếu trên con đường trưởng thành trong cuộc đời con, mỗi lần khóc là một lần trái tim con trở nên mạnh mẽ hơn."

"Mẹ à, mẹ nhiều cháo gà thật đó, đã vậy còn hầm thật thơm nữa."

Lục Mạn Chi không kìm được mà bật cười, đôi mắt bồ câu của bà long lanh, trong veo như thể biết nói vậy.

"Ngại quá, mẹ đi show chương trình về chủ đề tình cảm riết nên quen rồi."

Giang La tựa vào vai Lục Mạn Chi, tuôn những tâm sự chôn sâu dưới đáy lòng mình: "Thật ra con rất muốn nói với anh ấy rằng: Anh không thích em thì anh thiệt thôi, vốn dĩ anh đâu biết em tốt cỡ nào."

"Nhưng... Con không nói được." Cô cúi gằm mặt xuống đất, nghịch cúc áo: "Từ nhỏ con đã là một cô gái không được ai chào đón, nhưng Kỳ Thịnh lại khác, anh ấy rất giỏi, khi xưa anh ấy vừa chuyển đến ngõ Vụ Túc là đã trở thành hoàng tử bạch mã trong lòng tất cả các cô gái rồi. Một người tỏa sáng ngời ngời như thế, sao con lại không thích được?"

"Đúng thế, bé cưng à, con thích cậu ấy đã mười năm, bao giờ cũng quan tâ m đến suy nghĩ của cậu ấy, nhưng bây giờ mẹ mong con hãy lắng nghe trái tim con."

"Trái tim con?"

"Cho dù ở bên cậu ấy hay là rời xa cậu ấy, con đều phải cẩn thận cân nhắc, suy nghĩ thật kỹ càng rốt cuộc con muốn gì."

Cô muốn gì ư? Cô muốn trở thành một người giỏi giang hơn, muốn được thấy thế giới rộng lớn hơn, muốn gầy hơn, cũng muốn trở nên xinh đẹp hơn.

Giang La nhìn Lục Mạn Chi đang ngồi cạnh mình.

Cô muốn trở thành một người vừa đẹp vừa có kiến thức rộng như bà vậy!

Kể từ khi đi thành phố Thâm Hải về, một hạt giống nhỏ bé đã được gieo vào lòng Giang La.

Đến cả lấy nước nóng ở máy nóng lạnh tại sân bay ra sao mà cô cũng không biết. Chuyện này là một cú sốc tâm lý khủng khiếp với cô, Giang La thấy mình chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng cả.

Thế giới này mênh mông và bao la quá đỗi, ấy vậy mà cô chỉ quanh đi quẩn lại tại ngõ Vụ Túc mà thôi.

Ngõ Vụ Túc... là cả thế giới với cô.

Kỳ Thịnh cũng trở thành sắc màu rực rỡ đầu tiên và cũng là duy nhất trong thời thanh xuân chỉ hai màu đen trắng của cô.

"Mẹ ơi, con hơi sợ, vốn dĩ con không phải cô gái được như Tống Thời Vi, con... Con chỉ là Giang La, chỉ là một người rất bình thường mà thôi."

"Cưng à, con có thấy ba bình thường không?"

"Ông ấy... Ông ấy cũng là một người ba bình thường ạ."

Lục Mạn Chi lắc đầu: "Ba con ấy à, đâu phải chỉ là một võ sĩ quyền anh đơn giản đâu chứ? Ông ấy đã trở thành nhà vô địch hạng trung bốn lần trong lịch sử, đồng thời giành kỷ lục mười tám lần bảo vệ hạng trung liên tiếp, đến tận bây giờ vẫn chưa một ai có thể phá vỡ kỷ lục này. Có thể con không hiểu những gì mà mẹ vừa nói, nhưng con phải biết rằng ba con là một người đàn ông vô cùng tài giỏi."

"Woa!" Giang La không kìm được mà trầm trồ: "Xưa giờ ông ấy chưa lần nào khoe những thành tích đó với con cả!"

"Để chăm sóc con, ông ấy đã bỏ đi chiếc bao tay quyền anh, cầm phới dẹt và thìa để trở thành một người bình thường, bởi vì chỉ khi sống cuộc sống của người bình thường thì mới là hạnh phúc nhất." Lục Mạn Chi mỉm cười: "Thế nên bé cưng à, con đừng tự ti nữa nhé?"

Giang La gật đầu một cách chắc nịch.

Mẹ không bảo với cô rằng cô là con gái của Giang Mãnh Nam và Lục Mạn Chi nên cô không hề bình thường chút nào, như thế chỉ đem lại áp lực nhiều khôn kể cho cô mà thôi. Do đó, bà đã soi sáng cho cô rằng sự bình thường chính là niềm hạnh phúc hết sức vững bền và dài lâu.

Tối hôm ấy, Giang La suy nghĩ rất nhiều điều.

Mẹ cho cô thời gian để từ từ suy ngẫm. Cuộc đời còn dài, đừng bao giờ vội vã đưa ra bất kỳ quyết định nông nỗi nào.

Thế giới mênh mông vô bờ là thế, ấy vậy mà cô chưa bao giờ có cơ hội thăm thú khắp nơi để mở mang tầm mắt. Cô đã từng đi tới thành phố Thâm Hải, đã từng thấy vòng quay mặt trời đồ sộ, thấy những tòa cao ốc ngút ngàn cùng với biển khơi bát ngát miên man, nhưng chỉ bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ.

Cho dù cô ngụp lặn trong Baidu Tieba để sưu tầm thông tin của tất cả nhân vật hoạt hình mà cô thích, cho dù gia nhập đủ thứ dòng tộc lớn trong trò chơi Audition online, cho dù kết bạn với nhiều bạn qua mạng xa lạ trong QQ Messenger...

Thì vẫn chưa đủ, chưa bao giờ là đủ.

Thế giới này rộng lớn nhường này, cô phải đi chiêm ngưỡng thôi!

Có điều vừa nghĩ đến việc phải rời xa Kỳ Thịnh, trái tim Giang La nhói đau như bị dao cắt vậy.

Kỳ Thịnh không có ba mẹ yêu thương chăm sóc, Giang La là người ở bên anh từ tấm bé đến khi trưởng thành, chăm lo cho anh từng li từng tí, mùng ba mươi Tết mỗi năm đều cùng anh cầu nguyện đón chào năm mới, mong rằng cả hai sẽ không bao giờ xa rời...

Ngày hôm sau, Giang La lên phòng máy của trường học để điền nguyện vọng đăng ký xét tuyển thi đại học.

Cô nhập mã trường tuyển sinh của trường Đại học A, con trỏ chuột nhấp nháy trên dòng chữ "Kết thúc" thật lâu.

Nếu như cô bấm xác nhận thì cô sẽ luôn luôn ở cùng Kỳ Thịnh, cô vĩnh viễn là người hầu nhỏ bé chuyên lẽo đẽo theo đuôi anh, vĩnh viễn nghe lời anh răm rắp, không cần phải cố gắng giảm cân, bởi vì Kỳ Thịnh không bao giờ chê cô mập, cũng không bao giờ chê cô xấu xí...

Nhưng cô thật sự bằng lòng... lẽo đẽo theo sau anh, đuổi theo bước chân của anh, ngước nhìn anh một cách tầm thường mà hèn mọn như vậy ư?

"Miễn là tôi không chia tay, Giang La sẽ không thể rời xa tôi."

Anh tự tin thế mà.

Cuối cùng, Giang La vẫn quyết định xóa mã trường đăng ký nguyện vọng ấy, thay vào đó là mã trường đại học mà cô muốn đăng ký nhất.

Nước mắt trào dâng làm tầm mắt cô trở nên mờ nhòa.

Thăm thẳm đường xa, muôn sông nghìn núi.

Từ nay về sau, chỉ đành nguyện anh bảo trọng.

...

Sinh nhật mười chín tuổi của Kỳ Thịnh đã đến, anh sinh vào cuối tháng bảy, thuộc cung Sư Tử.

Anh lớn hơn những đứa trẻ cùng khóa tại ngõ Vụ Túc chút đỉnh.

Hồi bé, vì chuyện ba mẹ ly hôn mà anh đã từng mắc chứng trầm cảm suốt một năm trời, gần như luôn trong trạng thái không nói được dẫn đến chậm trễ việc nhập học.

Sinh nhật hằng năm của Kỳ Thịnh luôn được tổ chức rất tưng bừng, anh không chỉ mời bạn bè ở ngõ Vụ Túc mà còn mời rất nhiều bạn ở những trường khác để cùng nhau ăn tiệc, làm cho bữa tiệc sinh nhật trở nên thật long trọng và hoành tráng.

Thanh xuân của Kỳ Thịnh chưa bao giờ cô đơn, anh không hề thiếu bạn bè.

Giang La không kể chuyện Lục Mạn Chi cho bất cứ người bạn nào ở ngõ Vụ Túc, thậm chí đến cả bạn thân Tống Thời Vi cũng không.

Thế nhưng tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng rỉ tai nhau rằng dạo gần đây Giang Mãnh Nam giấu người đẹp trong nhà, đến nỗi ngừng kinh doanh cả tiệm mì xào Mãnh Nam là hiểu rồi.

Ai cũng biết ông chú này kinh doanh cửa hàng ngoài trời của mình quanh năm suốt tháng, thức thì rõ khuya nhưng lại dậy từ sáng sớm tinh mơ, chưa ngày nào bỏ bê chuyện làm ăn buôn bán cả.

Thế là tất cả người dân sống tại ngõ Vụ Túc, từ người lớn cho đến trẻ con đều tò mò chuyện Giang La sắp có mẹ mới.

Họ ngồi cạnh Giang La, đòi cô kể mẹ mới của cô là người như thế nào.

"Ba cậu kén chọn đến mức trước đây mẹ tớ giới thiệu cho ông ấy đi xem mắt mấy lần mà vẫn không vừa ý, hai người đó quen biết nhau ra sao thế? Tớ không có hóng hớt đâu, mẹ tớ tò mò nên bảo tớ đi hỏi giùm thôi."

"Tớ còn đinh ninh ba cậu sẽ thành một đôi với dì Vương nữa cơ!"

"Mẹ mới của cậu sống ở đâu thế?"

"Nghe nói bà ấy xinh đẹp lắm đúng không?"

"Chủ yếu là ba Giang La cũng đẹp trai phết rồi, tớ chưa bao giờ gặp người đàn ông trung niên nào bảnh bao như ông ấy cả."

...

Giang La chỉ trả lời qua loa cho có với những câu hỏi ấy, chỉ cho hay mẹ là người quen cũ của ba, không phải người sống ở đây.

Kỳ Thịnh ngồi ở cuối ghế sô pha, khép hờ mắt, cầm một điếu thuốc lá trên đầu ngón tay, thân hình cao ráo, gầy gò của anh dựa vào ghế sô pha, vẻ mặt có phần uể oải. Thỉnh thoảng anh lại trò chuyện dăm ba câu với Mập và Than đang ngồi kế bên, môi cười thản nhiên.

Bóng người anh ẩn giấu sau góc khuất của phòng karaoke, ánh đèn trên đỉnh đầu chói lọi và sặc sỡ là thế, nhưng dường như nó sẽ không bao giờ chiếu được đến chỗ anh vậy.

Thoạt trông anh đang hòa nhập vào bầu không khí náo nhiệt nơi đây nhưng Giang La lại cảm nhận được một sự cô đơn nào đó ở anh, khiến cho anh có vẻ hoàn toàn tách biệt với sự ồn ã xung quanh.

Giang La thật sự... thật sự không nỡ để anh lại một mình.

Nhưng cô không còn cơ hội đổi ý nào nữa.

Giang La ngồi vào bên cạnh Kỳ Thịnh, thiếu niên ngay lập tức dúi tàn thuốc lên gạt tàn, sau đó nắm lấy vai của cô một cách tự nhiên.

Cô ngửi thấy mùi thuốc lá lạnh thấu xương thoang thoảng nơi đầu ngón tay anh.

Suốt bao nhiêu năm qua, anh luôn thích ôm cô theo kiểu như này, tựa như chiếm hữu lại giống như tuyên bố chủ quyền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play